Hẹn Hò Với Chồng Cũ

Chương 46: Phiên ngoại—— kiếp trước của leblan (hạ)




“Không phải cậu đã nói là muốn theo tôi cả đời hay sao? Lời hứa của cậu tôi vẫn còn nhớ rõ!” Leblan dùng ngón tay vuốt ve mái tóc mềm mại của Kỷ Hiểu Ngạn, bắt đầu hoài niệm về vẻ mặt của người trong ngực.

“Vì cái gì mà đã nói rồi lại không giữ lời? Vì cái gì?” Mặc dù là câu hỏi nhưng Leblan lại dùng ngữ khí rất thản nhiên để nói khiến cho người ta có cảm giác đây là một câu trần thuật. Nhưng biểu hiện của gã và lời nói lại chẳng hề đồng nhất, bỗng chốc lại trở nên điên cuồng.

“Người thứ nhất đã thế, người thứ hai lại tiếp tục nối gót, vì sao, vì sao các người đều như vậy?” Leblan đột nhiên đẩy đầu Kỷ Hiểu Ngạn ra, giọng điệu cao vút, từ trong giọng nói có thể nhận ra một nỗi oán hận sâu đậm! Ánh mắt nhìn người nằm trên giường của Leblan lộ ra nét bất mãn không thể lí giải thật sâu.

“Cộc, cộc cộc, cộc cộc cộc.” Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa nhẹ nhàng.

Thật ra Leblan đã nghe thấy tiếng đập cửa, nhưng lại không để ý đến, tiếp tục trầm mê trong sự suy sụp.

“Cộc, cộc cộc, cộc cộc cộc.” Tiếng đập cửa tiếp tục vang lên, Leblan ngẩng đầu, sắc mặt tăm tối nhìn cánh cửa, hệt như có thể nhìn thấy lũ hầu đang lo lắng đứng ngoài xuyên qua cánh cửa.

“Lý quản gia, sao lâu như vậy rồi mà vẫn chẳng có động tĩnh gì thế này? Có phải…..có phải, thiếu gia đã gặp phải chuyện gì trong đó rồi hay không?” Người hầu sáng hôm nay ngoài ý muốn phát hiện Kỷ Hiểu Ngạn đã chết thấy đã gõ cửa lâu vậy rồi mà bên trong vẫn chẳng có gì, mặt mũi bị dọa thành trắng bệnh, run run nhìn vị quản gia mặt mày cũng tái nhợt đứng trước cửa phòng.

“Câm miệng.” Nghe thấy thế, Lý quản gia vốn đã có chút lo lắng bèn hung hăng trừng mắt liếc nhìn cô hầu vừa nói lung tung kia. Mình lại không thể xông vào khi gõ cửa mà không được chủ nhân đáp lại.

“Lý quản gia, Lý quản gia, cậu Bạch đến rồi, có cần gọi thiếu gia tới không?” Một người hầu khác đầu đầy mồ hôi chạy tới. Hắn ta tuy rằng có biết hôm nay có xảy ra chuyện lớn, nhưng nhìn thái độ thiếu gia đối với cậu Bạch trước giờ, người hầu kia cũng chẳng thấy có gì không ổn cả, ngược lại cảm thấy cơ hội để hắn lập công đã đến.

Đương nhiên, nghe thế thì người nghĩ như vậy không còn chỉ một mình hắn ta nữa, trên mặt hai người kia đều xuất hiện nhiều hoặc ít dáng vẻ bày mưu tính kế, ngay cả Lý quản gia cũng không ngoại lệ. Người hầu trong ngôi nhà này không có một ai thấy khổ sở khi Kỷ Hiểu Ngạn chết cả.

“Ờ, tôi biết rồi, tôi sẽ nói cho thiếu gia, cậu chờ ở đây đi!” Lý quản gia dùng biểu tình giải quyết việc chung để nói thế với lũ hầu. Rõ ràng là ông ta đang muốn cướp công lao của tên kia đây mà.

“Thiếu gia, thiếu gia?” Cho dù cửa không khóa, nhưng Lý quản gia cũng chẳng dám đi vào một mình, nghĩ thấy vừa rồi gõ cửa không ai trả lời, vậy thì lần này ông ta đành phải đứng ngoài cửa nhẹ nhàng gọi thiếu gia.

“Chuyện gì?” Tiếng nói lạnh lùng của Leblan vang lên từ bên trong cánh cửa.

“Thiếu gia Bạch đã đến, ngài muốn gặp cậu ấy không?”

“Ông vào đi.” Lý quản gia sau khi nghe thế, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, còn cố ý nhìn thoáng qua cái kẻ báo tin, tặng cho hắn ta một nụ cười tán thưởng. Sau đó cao ngạo hệt như một con chim công, ngẩng cao đầu bước vào.

Leblan nghe thấy tiếng cửa chuyển động thì đồng thời thấy cái tên quản gia mà mình vẫn luôn không thích đứng thẳng giữa cửa. Trong lòng gã, quản gia của khu vườn địa đàng này vẫn luôn là lão quản gia đã làm bạn với gã từ nhỏ đến lớn, đối với bất cứ kẻ nào chiếm mất vị trí của ông, Leblan đều không có hảo cảm gì quá lớn.

Leblan không nói gì, chỉ cầm lấy chén thuốc đặt trên tủ đầu giường —— đây là cái chén bình thường Kỷ Hiểu Ngạn thường dùng để uống thuốc. Gã lẳng lặng nhìn chăm chú vào tên quản gia một hồi lâu, cho đến khi ông ta cả người đều không được tự nhiên động động cơ thể.

“Thiếu gia, thiếu gia Bạch tới rồi, ngài có muốn đến gặp cậu ấy một lát không?” Quản gia tuy rằng lòng đầy cảm giác không được tự nhiên, nhưng vẫn mạnh mẽ ép bản thân mỉm cười mở miệng.

Nhìn người trước mắt cười đến cứng ngắc, Leblan hừ lạnh một tiếng trong lòng.

“Choang”, đây là tiếng chén thủy tinh trong tay của Leblan vỡ nát khi gã cầm chén ném về phía quản gia.

“Tôi đã nói gì?”

“Thiếu gia.” Biết thiếu gia nhà mình đã tức giận, quản gia kêu ai một tiếng, cho gã thấy là ông đã tự biết mình sai.

“Phu nhân qua đời lâu như vậy, vì sao lại chẳng có ai biết, hả?” Tựa như tiếng từ địa ngục truyền tới, khiến cho mấy người đứng ngoài cửa sợ đến hồn bay phách tán.

“Phu nhân của mấy người qua đời, biểu tình trên mặt mấy người nên là biểu tình gì, hả?”

“Nói với Bạch Ánh rằng cậu ta từ đâu tới thì cút về nơi đó đi.” Đồng tử mở rộng ra, vẻ mặt dọa người của Leblan trong mắt lũ hầu lại giống hệt như một người phát bệnh thần kinh. Hôm nay gã ngay cả gặp cũng không thèm gặp Bạch Ánh nữa.

“Ông không cần ngồi lên cái chức quản gia nữa đâu, bây giờ, lật tức thu thập hành lí rồi cút cho khuất mắt tôi!”

Vị quản gia kia choáng váng, quên cả cầu xin. Ngay cả hành lí cũng chẳng kịp thu dọn, một lát sau đã bị Leblan gọi người tha ra khỏi vườn địa đàng.

“Đi gọi bác sĩ tới!” Leblan trong phút chốc đã như thể già đi 10 tuổi, dùng giọng điệu tang thương nói với lũ hầu.

Hai người hầu hai mặt nhìn nhau, cho đến khi qua mất mấy phút đồng hồ mới có một tên hầu vội vàng chạy đi.

Ánh mắt Leblan giống như dính vào người Kỷ Hiểu Ngạn, động cũng không động, mặc kệ nội tâm đang kêu gào muốn mình dời ánh mắt đi, nhưng đều thất bại cả.

Rõ ràng, rõ ràng mình cũng đã làm bộ không yêu cậu ta rồi, không phải sao? Vì sao, vì sao còn như vậy? Vì sao vẫn biến mất? Trong lòng Leblan có một loại đau đớn không thể miêu tả bằng từ ngữ.

Gã vẫn luôn làm bạn với Kỷ Hiểu Ngạn cho đến khi bác sĩ chạy đến.

Nhìn bác sĩ rất chuyên nghiệp kiểm tra vợ mình, Leblan chìm vào mê mang.

“Thiếu tướng Leb. Rất tiếc, thiên tôn phu nhân bất hạnh.” Nhìn thấy biểu tình thất thần của Leblan, bác sĩ thế nhưng lại không thể trách, nói vậy với gã ta.

“Kết quả.”

“Nguyên nhân dẫn đến cái chết của tôn phu nhân là….” Kéo dài âm cuối, bác sĩ không thể hiểu nổi nhìn Leblan, không đoán nổi sao mọi chuyện lại có thể kéo đến tình trạng này.

“Nói thẳng.”

“Thân thể của tôn phu nhân ban đầu cũng không kém như vậy, nhưng khả năng là do dinh dưỡng không đẩy đủ trong một thời gian dưỡng bệnh dài, hơn nữa trên người anh ta cũng có một ít miệng vết thương nhỏ không được xử lí tốt. Những vết thương này xem ra đã bị nhiễm trùng.” Giống như đã bị ngược đãi. Nhưng những lời này bác sĩ không dám nói ra.

“Ông nói cái gì?”

Bác sĩ lại phải nói lại kết quả lần thứ hai. Sau đó mang theo nghi hoặc cất bước rời đi.

“Chú ý phu nhân.” Leblan đứng dậy, ra khỏi phòng, mang theo một thân giận dữ.

“Gọi người chăm sóc phu nhân tới đây!”

Những lời này của Leblan suýt nữa đã dọa hai người hầu kia sợ đến hôn mê.

Trong phòng sách.

“Vì sao dinh dưỡng của phu nhân lại không đầy đủ? Bị thương lại không có người mời bác sĩ?” Không nghĩ tới lúc này lại khiến cho bọn họ nghĩ tới cảm giác bình lặng trước khi bão táp mưa rền gió dữ kéo đến, lửa giận ngập trời giấu dưới vẻ bình thản của chủ nhà là thứ mà bọn họ không sao có thể gánh nổi.

“Không liên quan đến bọn tôi a! Thiếu tướng đại nhân. Người hầu trong nhà đều như vậy, đúng, là tất cả mọi người ai cũng thế cả.” Tên hầu kia như thể đã nghĩ ra biện pháp biện giải.

Tất cả mọi người đều như vậy? Leblan khó có thể tin, trong vườn địa đàng của mình cư nhiên lại có dạng người hầu như vậy, hơn nữa lại còn ai cũng như ai? Vậy thì cuộc sống hàng ngày của Kỷ Hiểu Ngạn là thế nào?

Nhớ lại cuộc cãi vã giữa mình và Kỷ Hiểu Ngạn mấy năm trước, cậu ta đã từng oán hận nói rằng”Trong cái nhà này, tôi ngay cả một người hầu cũng không bằng.” Lúc ấy mình còn tưởng rằng cậu ta nói vậy là cố ý châm chọc Bạch Ánh, mà lại không biết rằng….., lúc đó còn có ý với Bạch Ánh, nên đã châm chọc lại một câu: “Địa vị của cậu trong cái nhà này vốn đã không bằng một người hầu.”

“Mấy người ra ngoài đi!” Leblan phất tay bảo bọn họ ra ngoài, hai tên hầu kia tự biết rằng mình đã tránh được một kiếp, vui vẻ rời đi. Lại không thấy được ánh mắt như nhìn người chết của Leblan khi nhìn bọn họ.

“Ảnh Y.”

“Vâng.”

“Điều tra rõ sự thật rồi giải quyết bọn họ.” Lúc này Leblan chỉ cần nhớ đến sắc mặt của những đứa hầu nọ, lòng đã nhịn không được thấy ghê tởm và phẫn nộ. Nội tâm không ngừng nghĩ, chỉ cần là kẻ đã từng ngược đãi vợ tao thì đừng hòng trốn thoát dù chỉ một tên, mỗi một tên trong đám bọn mày, đứa nào cũng sẽ đều được chôn cùng vợ tao! Ý nghĩ đen tối trong nội tâm Leblan không thể khống chế được ngày càng lan ra xa.

Sau vài ngày, mọi thứ của Leblan đều bình thường, nhưng trong mắt của đám hầu thì đều là “không bình thường”, cậu có thấy người bình thường nào ăn uống, ngủ nghỉ cùng với thi thể không? Mỗi lần người hầu thấy Leblan đi ngủ, thấy gã ta đi vào phòng Kỷ Hiểu Ngạn, trong lòng đều không ngừng phát lạnh. Nhất là sau khi cái tên hầu lảm nhảm vào lúc đó mất tích, những kẻ còn lại đều sợ run, nhưng dù lòng sợ hãi nhưng biểu cảm trên mặt vẫn phải như thường, lời nói ra khỏi miệng cũng phải như bình thường. Vì thế nên ngoài những người biết tin Kỷ Hiểu Ngạn qua đời ngày hôm đó ra thì những người khác đều không hề biết tin này, ngay cả con trai của Kỷ Hiểu Ngạn—— Phil.

Ngoài những tên hầu đó ra thì mọi người ai cũng cho rằng Kỷ Hiểu Ngạn còn sống, chính là đang dưỡng bệnh mà thôi, hơn nữa tình cảm vợ chồng của hai người bọn họ cũng tốt đẹp dần lên, trong lúc Kỷ Hiểu Ngạn dưỡng bệnh, Leblan cư nhiên còn học được cả chăm sóc vợ nữa? Bên ngoài đồn đãi một lúc, rồi ngay cả những người bất mãn khi thấy Leblan đã có vợ mà vẫn còn vương vấn với người khác cùng bắt đầu tán đồng với cách làm của gã ta.

Làm con độc nhất, Phil càng âm thầm vui sướng hơn khi nhìn thấy biểu hiện hòa hợp trong mối quan hệ của cha mẹ.

Nhưng đối với mấy người biết rõ chân tướng mà nói, lại càng cảm thấy sợ thiếu tướng Leb, có rất nhiều người hầu không chịu nổi áp lực nên đã tự động xin từ chức. Nhưng người có thể an toàn trở về nhà lại chẳng có mấy ai.

Có lẽ người khác cũng không biết, sao lại có nhiều người kỳ quái vứt bỏ công việc với ưa đãi siêu việt như thế. Nhưng người làm con Kỷ Hiểu Ngạn là Phil lại rất chi là vui sướng, bất kể vì nguyên nhân gì thì những kẻ bắt nạt mẹ mình cũng đi cả rồi. Đúng là một chuyện tốt. Trong lòng bé con đương nhiên là thấy rất vui, người ngoài thì cho rằng: Bé con này chẳng khác gì Kỷ Hiểu Ngạn là mấy, người thân cận nhất với con trẻ thì luôn luôn là mẹ nó, mỗi người bắt nạt mẹ mình, nó đều ghi tạc chặt chẽ vào trong lòng, chờ đợi thời cơ trả thù.

“Cha ơi, sao lâu vậy rồi mà con vẫn không thấy mẹ ra ngoài?” Phil thấy trên bàn cơm lại không thấy có bóng dáng của mẹ, bèn mất mãn hỏi cha mình.

Nhìn đôi mắt của con giống hệt người vợ đã mất của mình, lòng Leblan run lên một cái. Sự áy náy trong lòng hệt như biển khơi bao trùm lấy gã. Nghe thấy tiếng “mẹ” của con, lòng Leblan lại đau xót, có một loại tình cảm chưa từng có dâng lên—— đó là sự áy náy đối với con, với vợ.

Nhìn phòng ăn im lắng, cùng đống đồ Tây trước mặt mình, lòng Leblan không ngừng gào thét: Không phải thế này! Không phải thế này! Nơi này phải có người cười, phải có người cố gắng ăn cơm, phải có người hay gắp thức ăn cho hai cha con họ. Đồ ăn cũng không phải thế này, phải có đồ ăn Trung Hoa thơm ngon chứ không phải đống đồ Tây không hoa không quả này.

Nghĩ thế, Leblan ăn thử một chút, lại chẳng có cảm giác muốn ăn tiếp nào. Tâm tình phiền toán nên gã thô lỗ vứt dao nĩa trong tay xuống. Nói với con rằng: “Phil, con tự ăn đi, cha đi xem ba ba của con.” Sau đó rời đi.

Phil nhìn đống đồ xanh lè trước mắt, khóe miệng co lại, liên tục ăn cái này nhiều tuần rồi, vì sao còn tiếp tục ăn nữa, xem ra ba ba bệnh nặng thật rồi. Không phải thế thì làm gì có chuyện mình phải ăn những thứ này.

Nghĩ đến đây, Phil cũng tức giận ném dao nĩa trong tay đi, chạy về phòng mình.

Trong phòng Kỷ Hiểu Ngạn.

“Kỷ Hiểu Ngạn, em nói xem, em có phải rất hận anh hay không.” Leblan trở lại phòng Kỷ Hiểu Ngạn, thấy cái người ngày càng trở nên xinh đẹp do dùng chất bảo quản, hỏi cái câu hỏi mà ngày nào cũng phải hỏi.

“Em có phải cảm thấy anh rất ngu, biết rõ rằng người yêu anh, chờ anh vẫn luôn là em, nhưng lại đặt toàn bộ tâm tư mình lên người cái người chẳng hề yêu mình là Bạch Ánh hay không? Thật ra không phải vậy đâu!” Leblan cúi đầu xuống hôn lên môi Kỷ Hiểu Ngạn. Đôi môi lạnh như băng nhờ sự nóng rực của Leblan nên cũng dần biến thành ấm áp, hệt như người sống.

“Em còn yêu anh chứ? Em còn yêu anh chứ?” Anh biết em vẫn yêu anh, đúng không? Cho dù em đã ở một thế giới khác mất rồi. Nghĩ đến đây, Leblan vẫn nhịn không được mà rơi lệ, ngoài cái lần lão quản gia thân cận với mình nhất qua đời ra thì trước đây Leblan chưa từng nhỏ một giọt nữa mắt, nước mắt tích góp từng tí một suốt hơn hai mươi mấy năm, hôm nay cuối cùng cũng có thể lặng lẽ chảy xuống không sao cản nổi, người đàn ông với tâm hồn hệt như một đứa trẻ to xác cuối cùng cũng lột bỏ lớp ngụy trang trước mặt người vợ đã qua đời của mình.

“Em sẽ không yêu anh, sao em còn yêu anh cho nổi? Là anh đã hại em chết a!” Lúc bi thương đến cùng cực, Leblan giống như khôi phục lại tính tình thuở bé, đối mặt với cái người mình yêu nhất kiếp này, giờ phút này gã đã không còn là thiếu tướng Leb kiệm lời kia nữa rồi.

“Ha ha, ha ha…”

“Tiểu Ngạn, em đã nói là sẽ ở cùng anh cả đời, em có thể bỏ đi, nhưng em phải bỏ đi cùng anh, anh cho em cơ hội từ chối này, nếu em không nói lời nào thì anh coi như em đã đồng ý rồi nhé!” Leblan nói năng lộn xộn không đầu không đuôi, ánh mắt vô cùng chờ mong nhìn cái người đang yên giấc trên giường.

“Ừ, được rồi, em đồng ý rồi, anh chỉ biết rằng em vẫn còn yêu anh.” Chăm chú nhìn thân thể đã chẳng còn hô hấp của Kỷ Hiểu Ngạn, Leblan nở nụ cười. Trong không khí mới vừa rồi còn đang rất vui vẻ giờ phút này lại có vẻ vô cùng quỷ dị.

“Tốt rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, mình đi ngủ thôi, em cũng mệt rồi!” Leblan nói xong thì vén cái chăn đang đắp trên người Kỷ Hiểu Ngạn lên, chui vào, ôm lấy Kỷ Hiểu Ngạn và nhắm chặt mắt lại.

Phil đang rình xem ở ngoài cửa, vốn đang lo lắng cho ba ba nay lại nhìn thấy cha mẹ mình cư nhiên còn ôm nhau ngủ, bèn che miệng im lặng nở nụ cười.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Leblan đã rời giường. Mấy ngày nay nhu cầu ngủ nhiều của gã ngày càng vơi đi, giống như là không cần phải ngủ cũng có thể rất có tinh thần.

“Buổi sáng an lành, Tiểu Ngạn.” Khi Leblan rời giường, nhìn về phía cái người nằm gối đầu lên cánh tay mình mà ngủ, mặt liền có nét cười. Đáng tiếc là, mặc cho gã có bao nhiêu thành kính, mỗi sáng sớm từ ngày đó về sau, đã định trước rằng sẽ chẳng có ai phản ứng lại với gã nữa.

“Đại nhân, ngài….” Ảnh Y đã nhiều lần nhìn thấy cảnh tưởng như vậy, cuối cùng vẫn chẳng thể nhịn nổi hiện thân mở miệng nói, nhưng anh ta chưa kịp nói dứt câu đã bị Leblan nhẹ nhàng cắt ngang.

“Câm miệng, cậu không thấy phu nhân còn đang nghỉ ngơi hay sao? Có việc gì thì để đến phòng sách.” Nói xong bèn nhẹ tay nhẹ chân bước xuống giường, một lần nữa giũ cái chăn bị vò đến nhăn nhúm ra rồi đắp lên người Kỷ Hiểu Ngạn. Hệt như là người nọ thật sự đang ngủ.

Trong phòng sách.

“Đại nhân, ngài hãy mau tỉnh lại đi, ngài muốn phu nhân chết không minh bạch hay sao?” Ảnh Y vẫn cho rằng cái chết của Kỷ Hiểu Ngạn tuyệt đối không đơn giản như vậy, chắc chắn là có liên quan đến đám người kia, nghĩ đến đó, ánh mắt Ảnh Y thoáng trầm xuống.

“Tôi biết tôi đang làm gì, Ảnh Y, vợ tôi giờ chết rồi, tôi còn phải sợ gì bọn họ nữa hay sao?” Leblan nở một nụ cười lạnh, khác với trước đây, đây là một nụ cười có thể khiến người ta phát lạnh từ tận đáy lòng.

“Leblan, ngài phải bình tĩnh! Nếu đã xem như Kỷ Hiểu Ngạn đã hy sinh rồi, ngài càng không nên xen vào chiến dịch này, ngài hiểu không?”

“Tôi biết rồi, Ảnh Y.” Nhìn Ảnh Y dùng kính ngữ vô dụng trước mặt, đây rõ ràng không phải thái độ của một người bạn mà, ngữ khí của Leblan có chút nghẹn ngào, gã vươn tay che mặt mình đi rồi mới nói tiếp: “Cậu biết không? Từ 15 năm trước, tôi đã biết cái chết của ông quản gia là do Thần Triệu, ba ba tôi cũng là vì Thần Triệu nên mới hôn mê nhiều năm như thế. Tôi đã muốn tự tay phá hủy cái tổ chức đó lâu lắm rồi. Khi biết thì ra mẹ Bạch Ánh cư nhiên là một cán bộ cấp cao của tổ chức đó, cậu có biết tôi đã đau đớn đến nhường nào không? Khi đó tôi đã rối rắm khi phải sửa lại mối quan hệ với Bạch Ánh thế nào không? Đến khi tôi quyết định xong rồi, người tôi yêu lại chết. Cậu có biết tôi đã nghĩ thế nào không?”

“Tôi biết.”

“Không, cậu căn bản không hề biết, bây giờ tôi không nhịn nữa, Tiểu Ngạn cũng không còn nữa, tôi còn nhịn để làm cái gì?” Leblan mở miệng nói.

Ảnh Y nghe thế thì im lặng.

“Chính chủ đã chết, còn cần thế thân sao?”

“Ngài đã từng rất yêu Bạch Ánh.”

“Đúng, trước kia là thế, mấy năm trước, tôi còn vì cậu ta mà cãi nhau với Tiểu Ngạn, nhưng từ khi biết rằng cậu ta ngay từ khi tiếp cận tôi là đã có âm mưu, cậu nghĩ tôi còn có thể tiếp tục yêu cậu ta được nữa hay sao? Hơn nữa, cậu cảm thấy tình cảm ban đầu của tôi với cậu ta là yêu sao?” Vẻ mặt kia đương nhiên đã khiến cho Ảnh Y lắp bắp kinh hãi.

“Vài năm sau tôi vẫn đối xử với Bạch Ánh như trước, quá chăng là bởi có mưu đồ, chỉ vì muốn dời lực chú ý của Thần Triệu với Tiểu Ngạn đi thôi. Nhưng, tôi không nghĩ tới mấy tên đó lại đáng chết đến thế, cho dù thấy tôi không thèm liếc mắt đến Kỷ Hiểu Ngạn, cũng vẫn không chịu buông tha cho cậu ấy!” Leblan vỗ mạnh một chưởng lên bàn, mặt bàn trong phút chốc xuất hiện một vết nứt.

Ảnh Y nhìn cái bàn bị nứt, không nói gì thêm nữa, anh biết rằng mình có nói gì đi chăng nữa thì cũng sẽ không thay đổi được quyết định của người trước mắt.

Mà lúc này người không nói gì không chỉ có mình Ảnh Y, mà còn có Phil đang chơi trốn tìm ở đây nên vô tình nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại.

Nó liều mạng che miệng mình lại, cả người cứng ngắc không dám nhúc nhích, nó sợ bị người trước mặt phát hiện ra. Vẻ mặt kia như thể người đứng đó không còn là cha mình nữa mà đó là một tay Thần chết tàn nhẫn. Nó không thể tin rằng người ba vẫn luôn yêu thương mình đã đi rồi, hơn nữa còn là do cha.

Phil ngây người thật lâu, nhưng là bởi vì cảm xúc của Leblan và Ảnh Y đều có đôi chút dao động nên hai người đều không phát hiện ra nó.

Cho đến khi lâu thật lâu sau khi hai người rời khỏi phòng, Phil mới làm bộ không có chuyện gì trở về phòng mình, ôm chăn cố gắng khóc không một tiếng động.

Qủa nhiên, con đã biết là cha nhất định có chuyện giấu con mà, vì sao, vì sao ba ba lại chết, có phải là vì thằng hồ ly tinh họ Bạch kia không? Nếu không phải vì anh ta, thì ba ba sẽ chẳng xảy ra chuyện gì cả. Còn cả cha nữa, vì sao cha lại không phái người bảo vệ ba ba, cha không phải rất lợi hại, có trong tay rất nhiều người hay sao?

Oán niệm mạnh mẽ khiến cho Phil hận cả cha mình.

[ Đinh, đã tìm thấy kí chủ thích hợp, hệ thống tự động tiến hành phân tích, xin hãy đợi.]

[ Đinh, cơ thể kí chủ đã chết, hệ thống tự động tìm phương thức hồi sinh.]

[ Đinh, hệ thống đã tìm xong.]

[ Bạn nhỏ à, cậu có muốn ba ba cậu hồi sinh hay không?] Giữa không trung đột nhiên xuất hiện một anh chàng đẹp trai, cười cười nói vậy với đứa trẻ che mặt.

[Nếu cậu muốn ba ba cậu sống lại, trong vòng ba ngày hay đưa ba ba cậu đến hồ Thánh Trung Ương ở Thánh tinh, đến nơi thì cậu hãy để ba ba cậu nhảy xuống. Tôi sẽ giúp cậu, giao cho cậu chiếc nhẫn trữ vật này, bên trong có chứa những thứ cậu cần dùng đến, mà thôi, cậu hãy xem xem có thể lén đưa ba ba cậu ra khỏi biệt thự hay không trước đã.] Nói xong bèn vẽ lên không trung một vòng tròn, vòng tròn đó biến thành một chiếc nhẫn được chạm trổ tỉ mỉ, đáng yêu. Sau đó biến mất, chỉ lưu lại chiếc nhẫn được cậu bé kia kiên định nắm chặt trong tay.

“Cha, con muốn đi du lịch.” Sáng thứ hai, Phil bèn đề xuất ý định đi du lịch với cha.

Leblan nghe thấy Phil nói muốn đi du lịch thì liền nhíu mày, sau một hồi lâu mới hỏi: “Con muốn đi du lịch ở đâu? Lần sau đi không được sao?” Giờ đang trong thời kì rối loạn, Leblan đã mất Kỷ Hiểu Ngạn rồi, giờ gã không hề mong con trai mình sẽ xảy ra chuyện.

“Con muốn đến hồ Thánh Trung Ương, có rất nhiều người nói nơi đó rất đẹp, được chứ?” Phil thấy trong giọng Leblan lộ ra vẻ không vui, lập tức nhảy khỏi ghế lôi lôi kéo kéo quần áo của gã làm nũng. Đây là việc mà nó chưa từng làm bao giờ.

Thánh Tinh, chỗ đó sao?

“Được, nhưng con phải dẫn theo nhiều người, được chứ?” Thánh Tinh là Thánh địa của Thần Triệu, nơi mà Thần Triệu căn bản sẽ không bao giờ động sát khí, hơn nữa Thần Triệu lúc này căn bản không hề biết rằng mình đã phát hiện ra chân tướng, trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không có hành động gì, ngược lại để Phil ở cạnh mình thì càng nguy hiểm hơn. Suy xét đến đó, Leblan bèn đồng ý rất sảng khoái, nhưng vì đề phòng vạn nhất nên vẫn yêu cầu con dẫn theo người.

“Vâng, được, cảm ơn cha.” Bé con lập tức nở nụ cười, nụ cười thật lòng, không hề giống với nụ cười không hề có ý cười trong mắt lúc trước.

Đúng lúc này, người hầu lại bước vào.

“Thưa thiếu gia! Thưa tiểu thiếu gia!” Thưa bẩm xong mới nói tiếp, “Thưa thiếu gia, thiếu gia Bạch đã đến, đang chờ ở đại sảnh.” Người hầu báo cáo.

“Ừ.”

“Phil, con đi thu thập hành lý đi!” Nói xong bèn xoay người đi về phía đại sảnh để đón tiếp Bạch Ánh.

Nhìn cha rời đi, Phil cũng chẳng có vẻ không vui gì cả, ngược lại âm thầm cảm thấy may mắn vì mình không phải tìm cớ chuồn khỏi cha.

Phil dùng thuốc tàn hình trong chiếc nhẫn mà nó tìm ra tối hôm qua, nghênh ngang đi xuyên qua căn phòng đầy rẫy người âm thầm trông coi Kỷ Hiểu Ngạn, nó vẩy vẩy một ít nước chẳng biết tên ra, trong lúc mấy người kia đang quay cuồng, nó đã lẻn được vào phòng.

Căn phòng vẫn giống như trong trí nhớ của mình, mà ngay cả bộ dáng của ba ba cũng chẳng có chút thay đổi nào. Nhưng khi nhìn thấy ***g ngực đã chẳng còn phập phồng kia, Phil biết ba ba nó đã thay đổi rồi. Nó bước lên, không dám nhìn nhiều, bỏ cơ thể Kỷ Hiểu Ngạn vào không gian trữ vật rồi lẻn đi.

May là sau khi Phil mới rời đi không lâu, thứ thuốc vô danh kia mới mất hiệu lực.

Phil sợ bị Leblan phát hiện, ở trong phòng ngây người một giờ đồng hồ, làm bộ như đang thu thập hành lý, sau đó liền mang theo những người mà Leblan đã chỉ định rời khỏi Vườn địa đàng. Bước lên con đường đẫn đến Thánh Tinh.

“Thiếu gia, tiểu thiếu gia đi rồi.” Leblan đang đi dạo trong vườn hoa cuàng Bạch Ánh, chợt nghe thấy một người hầu báo cáo lại.

“Ừ.”

“Tiểu Phil đi rồi, đi đâu thế?” Bạch Ánh tò mò hỏi.

“Đi cùng cha và ba ba tôi.”

“A, cha và ba ba anh có khỏe không?”

“…”

Leblan thật vất vả mới ứng phó với Bạch Ánh xong, nhìn Bạch Ánh trương khuôn mặt giống hệt bà mẹ cậu ta, Leblan dùng toàn bộ khí lực toàn thân mới khắc chế được bản thân mình để đối xử với cậu ta vẫn như trước.

Vài giờ đồng hồ này với gã mà nói, đúng là một cực hình.

“Kẽo kẹt” Leblan đẩy cửa bước vào, nhưng ngay trong một giây mở cửa ấy, tim gã lại gõ cái “Thịch”một tiếng, Leblan tức giận một chưởng đập nát cánh cửa phòng.

“Ai có thể nói cho tôi biết đây là chuyện gì không?” Leblan giống như một con gấu đực tức giận đến mụ đầu, hung ác trừng mắt nhìn người có nghiệm vụ trông coi.

Bên trong không còn Kỷ Hiểu Ngạn, cả phòng trống rỗng, đêm đó, mặc cho Leblan có giận dữ thế nào, có tìm tòi dữ dội ra sao, Kỷ Hiểu Ngạn mất tích vẫn chẳng có tin tức gì.

Cho đến hai ngày sau, Kỷ Hiểu Ngạn và thi thể của Phil được đưa đến trước mặt Leblan đang sắp phát điên.

Run rẩy vươn tay ra, Leblan không dám tin nhìn đứa con đang nằm im lìm ở đó, gã ôm lấy đứa trẻ vẫn luôn tươi cười đó, lòng tựa như đã vỡ nát.

Gã không rõ nữa? Vì sao những người bên cạnh gã đều tìm cách rời khỏi gã, từ lão quản gia, đến Kỷ Hiểu Ngạn, cuối cùng là đứa con vẫn còn trẻ người non dại của mình. Leblan tuyệt vọng rơi nước mắt. Lòng đau đớn đến tận cùng, một đầu tóc đen bắt đầu từ từ biến thành màu trắng, trắng đến chói mắt.

“Ha ha ha ha…” Giận đến cực hạn, Leblan nở nụ cười, như thể là gặp một chuyện vô cùng vô cùng tốt.

“Leblan, cậu…..cậu nén bi thương đi!” Ireland lo lắng nói, hòa vào đó là cả tiếng thở dài.

“Ireland, cậu không cần lo lắng đâu, tôi rất bình tĩnh, tôi không có thời gian để bi thương đâu!” Leblan đặt Tiểu Phong vào ngực Kỷ Hiểu Ngạn rồi bế cả hai cha con họ lên.

“Tôi sẽ báo thù, tôi sẽ không để hai cha con họ chết một cách vô ích đâu, từng kẻ thương tổn họ, tôi sẽ không bỏ qua dù chỉ một tên.” Tự kiềm chế mình. Leblan yên lặng tự bổ sung trong lòng mình.

Ireland nghe thế bèn cười khổ. Lòng anh nghĩ “Hết thuốc chữa rối!”, bạn tốt của anh đời này chỉ có thể sống trong sự hối hận và khổ sở thôi. Nhìn bóng dáng của Leblan và cả một đầu tóc bạc của gã, hình như Ireland đã biết bạn anh đã phát điên rồi.

Mười năm sau

“Nói đi, chuyện đó có phải do ông sai người ta làm hay không?” Leblan ngồi trên vị trí chủ thượng, mắt không có tiêu cự, vẻ mặt thản nhiên giống như đã đi vào cõi tiên, nhưng trong thực tế là gã đang thẩm vấn lãnh đạo tối cao của Thần Triệu.

“Ha ha, chính tao làm đấy, thì sao?” Hoang là lãnh đạo tối cao của Thần Triệu, cho dù bị bắt giữ, chật vật vô cùng, nhưng ông ta vẫn cứ kiêu ngạo như trước, chẳng có chút biểu hiện gì như thể mình là tù nhân cả. Nghe thấy Leblan hỏi chuyện cái chết của vợ con gã ta có phải do mình tạo ra hay không, ông ta lại càng cười tươi hơn, thừa nhận. Dù sao cũng chẳng sống qua nổi ngày hôm nay, nhưng có thể thấy tên đàn ông vẻ mặt tĩnh lặng như nước trước mặt này lộ ra vẻ khổ sở, ông đã vui lòng rồi.

Nhưng Leblan không hề lộ ra vẻ mặt khổ sở như ông ta mong muốn, mà chỉ nhẹ nhàng liếc mắt nhìn ông một cái, sau đó vỗ vỗ tay với người bên ngoài. Một người phụ nữ bị dẫn vào.

“Ông muốn ả chết thế nào?” Leblan đột nhiên nở một nụ cười với Hoang đang thất kinh. Nụ cười ấy khiến cho người ta nổi cả da già.

“Thiên đao vạn quả được không?” Vẫn cười đến dịu dàng như trước, nhưng miệng lại nói ra những lời tàn khốc. Nụ cười ấy dịu dàng đến độ người ta có thể liên tưởng đến nụ cười của tình nhân.

thiên đao vạn quả: chém một nghìn nhát dao, chết không toàn thây

Không đợi ông ta kịp trả lời, Leblan đã tự cầm cây đao ngắn trên bàn lên, rạch lên khuôn mặt của người phụ nữ đang hôn mê một đường. Ả ta tỉnh lại, thấy Leblan trước mặt thì bắt đầu gào thét thảm thiết, nhưng do miệng bị nhét giẻ nên không sao kêu nổi.

“Dì à, đừng lo mà, rất nhanh sẽ không đau nữa đâu, ngoan nào.” Hệt như dỗ trẻ con, Leblan sờ đầu mẹ Bạch Ánh. Một đao lại một đao hạ xuống người ả ta, cùng với một nụ cười dịu dàng khiến cho người ta mê muội.

Nhìn Leblan dùng ánh mắt dịu dàng như thể đối với tình nhân để thiên đao vạn quả người ta, Hoang sợ đến choáng váng, miệng kêu rằng: “Mày điên rồi, mày là một thằng điên không hơn không kém!”

Nghe thế, Leblan bèn nghiêng đầu sang nhìn ông ta, trên mặt còn dính vài giọt máu, gật gật đầu, dịu dàng trả lời: “Ha ha! Đúng thế! Tôi là một thằng điên đấy, ông không biết sao? Là một thằng mười năm trước bị ông bức đến phát điên. Một thằng điên không thể không lúc nào cũng lãnh tĩnh. Ha ha! Đừng sợ, đợi ả ta xong, rất nhanh sẽ tới lượt ông thôi!” Leblan nhìn Hoang bằng ánh nhìn như thể nhìn một con súc sinh đang đợi lên thớt làm thịt.

Những viên cấp dưới ở đó cũng bị Leblan dọa sợ đến choáng váng, nhát gan hoàn toàn không dám nhìn thẳng bởi chỉ cần nghe tiếng kêu thảm thiết kia và vẻ mặt vặn vẹo của hai người, còn có cả vẻ mặt lộ ra vẻ hưởng thụ của Leblan, ai cũng không tự giác dời tầm mắt mình đi.

Cho đến khi Leblan nói: “Chôn mấy thứ này bên ngoài Vườn địa đàng.” thì mấy tên đang dời tầm mắt đi kia mới cố gắng chuyển tầm mắt của mình trở lại.

Leblan đứng bên cửa sổ, nhìn Ảnh Y đang sai khiến lũ người kia vùi những thứ đó xuống vườn hoa hồng xong, mới xoay người bỏ đi.

Một vài người sau khi thấy Leblan ra ngoài, cuối cùng cũng nhịn không được tái nhợt mặt mũi.

Leblan một thân một mình mang theo nụ cười vui sướng đi đến cái nơi sâu nhất trong Vườn địa đàng. Sau 10 năm, Leblan đã luyện được một thân mình đồng da sắt ở đây. Trừ gã ra thì không có một ai có thể bước vào nơi này được.

Mở khóa ra, đi dọc theo con đường đầy hoa tươi nở rộ. Leblan đi đến trước một cái quan tài bằng thủy tinh rộng lớn, nhìn người vợ chẳng hề có bất luận biến hóa gì suốt mười năm qua, kìm lòng không đặng bắt đầu rơi lệ. Gã mở nắp quan tài thủy tinh ra, nằm xuống một góc, quay đầu hôn lên trái bé Phil đang nằm cạnh Kỷ Hiểu Ngạn. Cầm lấy cái tay cứng nhắc của cậu ta, lấy ra một sợi tơ đỏ buộc vào ngón út của ba người bọn họ, không có bất cứ lưu luyến gì thoáng nhìn về hướng khu Vườn địa đàng một cái, đóng nắm quan tài thủy tinh lại. Nhìn người vợ vẻ mặt an tường bên cạnh, lấy lọ thuốc đã được chuẩn bị hoàn hảo trong áo ra, uống xuống. An tường nhắm mắt mình lại.

Leblan ngoài một phong thư để lại trên bàn làm việc của mình ra thì chẳng để lại bất cứ thứ gì cả.

Ireland thân mến:

Tôi rất vui khi có thể làm bạn với cậu, đây là chuyện thứ hai tôi làm đúng trong suốt cuộc đời mình, cuối cùng hôm nay tôi cũng đã thực hiện được tâm nguyện nhiều năm của mình. Nhưng tôi lại cảm thấy rất có lỗi với những người làm bạn với tôi như cậu. Nhưng, tôi không hối hận, bây giờ tôi muốn theo đuổi hạnh phúc của chính mình.

Thế nhưng tôi vẫn là một kẻ bốc đồng, tôi muốn thỉnh cầu cậu một chuyện, cậu có thể giúp một thằng con bất hiếu như tôi chăm sóc cuộc sống của cha mẹ tôi sau này được không? Tôi biết cậu chắc chắn sẽ đồng ý.

Mọi người đừng lo lắng cho tôi, vì tôi đã ở cái nơi có hạnh phúc của mình rồi.

Leblan bốc đồng (kí tên).