Sáng sớm hôm sau, trước khi Leblan trở về Kỷ Hiểu ngạn đã nhận được một tin nhắn.
“Tôi muốn nói cho anh biết chuyện công thức.” Tin nhắn không có kí tên, nhưng Kỷ Hiểu Ngạn biết rõ rằng là ai gửi tới.
Nhưng hắn không dám đi, hắn sợ có âm mưu, hắn sợ hại đến Tiểu Phong, một mình dỗ con xong Kỷ Hiểu Ngạn liền ngơ ngác ngồi trên ghế sa lông, nhìn thái dương xa xa đang dần dần nhô lên.
Kỷ Hiểu Ngạn chưa từng có cảm giác thất bại như giờ phút này, rõ ràng là bị người tính kế, chính mình cho dù đã biết, thì đã sao? Giờ đây ngay cả khi kẻ thù đã minh mục trương đảm gửi lời mời tới, bản thân mình còn co đầu rút cổ ở đây, cái gì cũng không làm được.
minh mục trương đảm: trắng trợn
Kỷ Hiểu Ngạn không biết rằng rốt cục thì mình đã ngồi bao lâu, cho tới khi Leblan về, hắn vẫn ở cái dạng ấy như cũ.
“Về rồi.” Leblan nhìn người nào đó đang ngốc lăng nói, đáy mắt là ý lạnh chạy thẳng vào trong lòng.
“Ừm.” Kỷ Hiểu Ngạn như là nghe thấy, lại như là không hề nghe thấy, có thể có nhưng cũng có thể không. Cái vẻ mặt che chắn không lộ bất cứ sắc thái gì khiến gã vừa nhìn thấy đã chán ghét một trận.
Ban đầu tưởng rằng Kỷ Hiểu Ngạn sẽ hỏi lại một câu, Leblan đợi thật lâu mới nhận ra người trước mắt chẳng có bất cứ ý muốn nói nào cả, bèn khô khốc nói tiếp: “Chuyện lần này, là do gia tộc Sanoh âm thầm động tay động chân.” Nói xong câu đó, gã liền không mở miệng nữa.
Cau mày nhìn cái kẻ ngơ ngác không nói một lời nào trước mắt, Leblan không biết hắn ta đang làm sao, vì sao lại không giống bình thường. Mọi chuyện đã giải quyết, sao lại vẫn còn không vui?
Cứ thế, hai người hai tâm tư không nói chuyện với nhau nữa, bên trong quay về với trạng thái yên tĩnh.
Người trong phòng thì không có vấn đề gì, nhưng Ireland ở bên ngoài chờ Leblan thì lại lo lắng.
Làm một người bạn, thật ra Ireland rất coi trọng cuộc hôn nhân của Leblan và Kỷ Hiểu Ngạn, năm đó anh nhìn ra Kỷ Hiểu Ngạn yêu thảm Leblan, cho nên anh là người duy nhất thật lòng chúc phúc cho Leblan khi gã ta quyết định cùng kết hôn với Kỷ Hiểu Ngạn, anh vẫn cho rằng Bạch Ánh không thích hợp với bạn tốt của mình, mà người thích hợp thật sự —— là Kỷ Hiểu Ngạn.
Nghĩ thế, Ireland lo lắng cho hai người liền vội vàng gõ cửa, sau đó không đợi người ta đồng ý đã chạy vào.
Nhìn hai người kẻ đứng người ngồi trong phòng, nội tâm anh ta cũng không biết nên hít nhiều hay ít khí. Vì thế anh ta đành nở nụ cười với Kỷ Hiểu Ngạn, lên tiếng chào hỏi: “Xin chào! Đã lâu không gặp!” Không phải sao? Lần cuối anh gặp Kỷ Hiểu Ngạn là vào một năm trước, khi đó hắn ta vừa mới sinh Phil không lâu.
Nhưng nhìn thấy cái người ôm con an an tĩnh tĩnh ngồi, Ireland đều có chút không tin được đây chính là Kỷ Hiểu Ngạn trong ấn tượng của anh, trong lòng cảm khái, cái người ngàn y trăm thuận với Leblan đã không còn tồn tại nữa rồi. Ireland âm thầm cảm thấy đáng tiếc thay cho tên bạn….Ai…
Tuy rằng anh ở trong lòng tiếc nhận, nhưng Ireland cũng không hề quên ước nguyện ban đầu của mình, anh muốn nói cho Kỷ Hiểu Ngạn biết rõ mọi chuyện.
Vì thế nên vội vàng mở miệng nói với Kỷ Hiểu Ngạn rằng: “Chuyện công thức trong cửa hàng của cậu lộ ra ngoài là do có người tính kế, bọn họ lợi dụng một người máy trong cửa hàng cậu lúc nó đi giao hàng, đầu tiên là túm lấy một người máy, sau đó sửa chữa trình tự, để cho người máy kia tiến hành chụp ảnh, do công thức của cậu không có bằng sáng chế, nên bọn họ mới mượn công thức của cậu để đi xin bằng sáng chế độc quyền, hy vọng lúc cậu biết thì quậy phá một phen, sau đó thừa dịp bắt hai cha con cậu đi!” Nói rồi thấy Kỷ Hiểu Ngạn quay đầu nhìn mình, Ireland bèn nói tiếp: “Cái cửa hàng kia thật là là đòn ngụy trang, là do bọn họ mua được từ trong tay một người khác, chỉ có tác dụng là để đối phó với cậu.”
Nghe đến đó, Kỷ Hiểu Ngạn lật tức rùng cả mình, tay cũng phát run. May quá, may là sáng nay mình không đi. Hiểu được rồi hắn mới biết rằng thì ra là mình vừa rúc ra từ sừng trâu.
Sau đó, lại thấy phụ tá bên người Kỷ Hiểu Ngạn bày ra biểu tình muốn nói lại thôi, Kỷ Hiểu Ngạn bèn săn sóc hỏi: “Anh còn muốn nói gì nữa sao?”
Phụ tá nghe hỏi xong, mặt mày lo lắng gật gật đầu.
Càng nhìn ánh mắt cảnh cáo của Leblan thì lại càng làm ra vẻ mặt lo lắng đáng suy diễn. Trực tiếp bơ đường nhìn cảnh cáo của trưởng quan kiêm bạn thân, rũ mí mắt xuống, dùng giọng nói thoáng âm thầm nói rằng: “Bọn họ không đoán được Leblan lại tự mình đến bảo vệ mẹ con các cậu, a….cha con. Kế hoạch ban đầu bị gãy đoạn, mới nóng nảy dùng đến cái kế hoạch kia, nhưng, giờ cậu không phải lo lắng gì nữa đâu, tối qua, Lebaln đã dẫn chúng tôi đến một lướt bắt hết bọn chúng rồi.” Nói rồi cười cười xoay người rời đi.
Cơ thể buộc chặt của Leblan cũng bởi vì anh ta nói xong mà thoáng thả lỏng xuống.
Nào ngờ, trong nháy mắt khi Ireland ra khỏi cửa lại vứt lại một câu: “Tối qua tướng quân bị thương đó.”
Nói xong không thèm chịu trách nghiệm tiêu sái rời đi, để lại hai người đang tương đối không có lời gì để nói.
Kỷ Hiểu Ngạn không muốn thừa nhận khi nghe thấy Leblan bị thương tim liền đập mạnh một cái, lúc đầu định coi thường, chính là nhịn một chút rồi mà vẫn không kìm được mở miệng hỏi: “Anh bị thương sao, nghiêm trọng không?”
Leblan nghe thấy hắn hỏi thì đáy lòng dâng lên một trận vui sướng khó hiểu, rồi lại không muốn hắn lo lắng, dù sao bản thân cũng đã quen với chút tiểu thương tiểu đau này rồi. Bèn lắc đầu mặt không đổi sắc nói: “Chút tiểu thương, không có trở ngại gì.” Cái biểu tình kia khiến cho người không biết chuyện chắn chắn sẽ thật sự cho rằng đó chỉ là một vết thương nhỏ, dù sao người trước mắt thật sự là rất hay nhịn.
Nhưng Kỷ Hiểu Ngạn không phải những người khác, ở chung với Leblan nhiều năm như vậy, nói khó nghe rằng, chuyện gã đang nghĩ Kỷ Hiểu Ngạn cho dù không biết cũng có thể đoán ra tám – chín phần mười.
Bởi vậy nên biết rõ khi Leblan nói đó là tiểu thương, vậy nhất định không phải tiểu thương, mà là vết thương khá là lợi hại. Nếu thật sự là tiểu thương, Leblan sẽ trực tiếp nói là không bị thương.
Kỷ Hiểu Ngạn ôm Phil đứng lên, phất tay kêu Leblan đang đứng ngồi xuống, sau khi gã ta nghe lời ngồi xuống, Kỷ Hiểu Ngạn bèn vươn tay muốn cởi quần áo anh ta ra. Leblan lật tức vươn tay ra cản lại, trong ánh mắt hiện rõ sự không đồng ý.
Nhìn thấy sự kháng cự trong mắt anh ta, chỉ biết rằng nếu muốn cởi quần áo của anh ta ra thì sẽ rất khó a! Vì thế nên Kỷ Hiểu Ngạn bè kêu phụ tá đứng bên ngoài tiến vào, bảo anh ta mang con ra ngoài chơi. Sau đó trở lại trước mặt Leblan.
Kỷ Hiểu Ngạn không thèm phản ứng với kháng cự của gã, nắm chặt cái tay che trước ngực gã, ánh mắt quật cường và bất chấp nhìn Leblan, không có chút ý tứ lùi bước nào.
Rốt cục Leblan cũng nhượng bộ, gã buông cái tay ngăn động tác Kỷ Hiểu Ngạn ra, động tác thong thả mà cứng nhắc cởi bỏ quần áo trên người.
Khuôn ngực kiện mĩ rắn chắc từ từ lộ ra theo mớ quần áo từ từ cởi ra, tỉ lệ hoàn mĩ, cơ ngực rắn chắc mà không khoa trương, còn có cả cơ bụng khiêu gợi.
Nhưng người Leblan đối với Kỷ Hiểu Ngạn mà nói thì vĩnh viễn đều không được cho là dáng người đẹp đẽ gì cả, bởi trên cái dáng người đẹp lắm ấy có tồn tại một vết sẹo. Còn có, mỗi lần lấy nó lòng đều hơi hơi đau nhức. Khoa học kĩ thuật hiện giờ đã đủ dễ diệt trừ sạch vết sẹo, Kỷ Hiểu Ngạn cũng nhớ rõ khi mình nhìn thấy đầu tiên, đã đa tâm đau đớn vuốt ve vết sẹo, miệng lại còn ồn ào: “Anh mau đi xóa nó đi! Để thế khó coi chết đi được!” Nói xong lại đau lòng nhíu mày. Nhưng bản thân cũng hiểu chuyện này là không có khả năng, trên người quân nhân thì làm gì có chuyện không có vết sẹo nào, đối với bọn họ thì đó còn là vinh quang nữa cơ.
Kỷ Hiểu Ngạn nở nụ cười, không nghĩ tới mình lại đa sầu đa cảm thế a! Hắn sờ sờ mặt mình, thầm nghĩ: “Có phải già rồi hay sao, sao gần đây lại thích hồi tưởng chuyện xưa thế.” Nhưng sự trơn nhẵn trên mặt nói cho hắn biết, cơ thể này không già. Chỉ có tâm là già thôi.
Leblan đang cởi quần áo, không hề chú ý tới độc tác nhỏ và sự cám khái trên mặt Kỷ Hiểu Ngạn, sau một đoạn thời gian dài mới cởi quần áo xong, chần chờ một lát, vẫn xoay người lại, đưa lưng về phía Kỷ Hiểu Ngạn. Lộ ra vết thương được cuốn băng vải.
Kỷ Hiểu Ngạn phục hồi lại tinh thần liền nhìn vết thương trước mắt, nhất thời bị dọa sợ.
Một vết thương kéo dài toàn bộ lưng, rộng chừng bằng ngón út, thịt màu đỏ tươi còn lộ cả ra ngoài, có cả tơ máu khô nho nhỏ đứt quãng. Ngoài vết sẹo rõ ràng nhất trên lưng, còn có bảy tám vệt vết thương đã được xử lý thô sơ qua loa, tùy rằng đã cầm được máu, nhưng cái lưng trước mắt vẫn khiến người nhìn cảm thấy ghê người.
Nhìn anh ta cởi áo đen ra, vẻ mặt lại càng thêm thâm trầm, Kỷ Hiểu Ngạn không thể không bội phục, hắn nghĩ vết thương như vậy, nếu là ở trên người bình thường, sợ rằng đã sớm ngất đi rồi. Nhưng, Leblan, ngoài mặt mày tái nhợt ra thì lại hệt như người bình thường thậm chí lại còn nói chuyện được với mình.
Kỷ Hiểu Ngạn hạ mắt, ở trong lòng hung hăng thóa mạ mình một trận, sau khi mở mắt, chuyện đầu tiên làm chính là lớn tiếng nói với người đứng bên ngoài một câu: “Mời bác sĩ đến.”
Ireland đứng ở ngoài nghe thấy, liền nở nụ cười ngốc manh, thầm nghĩ: Qủa nhiên mình không đoán sai mà! Ha ha nở nụ cười hai tiếng rồi nhanh chóng gửi cho bạn tốt học y của mình một tin nhắn, chính là muốn khiến cho Leblan ngay cả thời gian từ chối cũng không có.
“Tôi giúp anh cầm máu.” Kỷ Hiểu Ngạn cầm chai thuốc xịt cầm máu trong tay rồi phun về phía người Kỷ Hiểu Ngạn.
“Đã xịt rồi, Tiểu Ngạn.” Có lẽ do không khí quá tốt lúc này, nên Kỷ Hiểu Ngạn sau khi sống lại mới nghe thấy Leblan lần đầu tiên gọi nhũ danh của mình.
“Tôi biết anh đã xịt rồi, nhưng sau lưng anh vẫn còn một miệng vết thương lớn đang chảy máu nữa, tôi xịt lại cho anh.” Kỷ Hiểu Ngạn nhanh chóng xịt thuốc lên, mặt cũng áp sát lại, tỉ mỉ xịt thuốc lên một lần nữa, cho đến khi vết thương sau lưng không còn chảy máu nữa mới buông thứ đang cầm trong tay ra.
Đi đến ngồi xuống bên cạnh Leblan, khoảng cách giữa hai người chỉ còn một nắm đấm, Kỷ Hiểu Ngạn nhìn người nào đó lại muốn mặc quần áo vào một lần nữa, bèn khẩn khoản nắm lấy cái tay đang với quần áo của anh ta: “Đừng mặc, chờ lát nữa bác sĩ đến, anh lại phải cởi ra lần nữa, lại đụng tới miệng vết thương.”
Nhưng nhìn người đàn ông ngồi thẳng tựa bút viết, Kỷ Hiểu Ngạn há miệng thở dốc, ngừng lại một lát rồi mới như thể bị tư thế ngồi của anh ta đả bại triệt để nên mở miệng: “Nằm úp sấp đi.”
Nhưng Leblan không nghe theo, vẫn ngồi như trước, lại còn bắt đầu xử lý văn kiện trong quang não.
Nhìn thấy kẻ nào đó không nghe lời khuyên, dây thần kinh trong đầu Kỷ Hiểu Ngạn lật tức đứt phựt một cái, “Ba” một tiếng đứng phắt dậy, cảm xúc không thể khống chế nổi hệt như muốn đem toàn bộ tâm tình xấu xí của ngày hôm nay mang hết ra, điên cuồng oanh tạc với Lablan: “Cuối cùng thì anh có hiểu người khác quan tâm là gì không hả, vì sao lại không chịu nhận ý tốt của người khác chứ, anh vì sao lại cậy mạnh như thế hả?”
Mắng xong, Kỷ Hiểu Ngạn lại khóc, nước mắt không khống chế nổi chảy xuống. Ánh mắt bi thương khiến người ta cảm thất khó chịu.
Leblan cười khổ, gã không biết vì sao nhìn người trước mặt như thế mình lại sinh ra cảm giác thương tiếc. Tuy rằng gã không muốn thừa nhận, cũng luôn luôn phủ nhận. Nhưng sự thật là, từ lúc em ấy rời đi, cuộc sống của mình giống như là thiếu hụt khắp nơi. Mà sau khi gặp lại ở đây, mỗi lần nhìn thấy em ấy, thì lại đánh đồng em ấy với cái người nằm trên giường không nhúc nhích không hô hấp trong giấc mộng của mình. Cái loại cảm giác này khó hiểu đến độ khiến cho gã phải rùng mình.
Leblan không biết mình đang làm sao vậy, nhìn người trước mắt rơi lệ gã lại rất muốn tiến lên ôm chặt lấy hắn. Sau đó, liền thật sự làm như vậy.
Khiến cho gã cảm thấy ngoài ý muốn chính là Kỷ Hiểu Ngạn cũng không hề giãy dụa mà lại để yên cho gã ôm vào ngực. Khuôn mặt nhỏ nhẵn đấm nước dựa vào khuôn ngực nóng bỏng của gã, nghe thấy cả tiếng tim đập.
Kỷ Hiểu Ngạn giờ đây thực sự hiểu được rằng mình đã quên được anh, thêm một phút nữa, hãy để cho tôi thêm một phút nữa thôi. Hắn nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt chảy ra.
Một phút đồng hồ của Kỷ Hiểu Ngạn thật là dài, rất nhiều rất nhiều một phút đồng hồ sau, Kỷ Hiểu Ngạn mới kiễng mũi chân, ôm lấy cổ Leblan, rơi lệ hôn lên đôi môi mỏng của gã. Leblan chủ động làm sâu sắc thêm nụ hôn này, với đầu lưỡi vào miệng Kỷ Hiểu Ngạn thăm dò đầu lưỡi hắn, hai người đều có dự cảm rằng đây là nụ hôn cuối cùng trong cuộc đời này của hai người. Nên đều rất nghiêm túc mà chấp nhất.
Sau khi nụ hôn kết thúc, Kỷ Hiểu Ngạn tựa vào trước ngực Leblan, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Chúng ta về sau đừng gặp mặt nữa, cho dù gặp mặt cũng chỉ là bạn bè thôi, anh có thể đến thăm Phil, nói với tôi trước đã, rồi tôi sẽ trực tiếp đem người đến là được.” Nói rồi, xoay người rời đi, bóng dáng quyết tuyệt.
Trong căn phòng yên tĩnh trống trải thật lâu sau mới vang lên một tiếng đáp lại chua xót: “Được.”….