“Thiếu tướng, quân địch rút lui.” Phụ tá Ireland Torvill ngồi đối diện nói với gã đàn ông anh tuấn đang trầm tư trong phòng chỉ huy.
“Ừ.” Leblan ngồi đến thẳng tắp, khuôn mặt mang biểu tình nghiêm túc cực kỳ nhìn chằm chằm vào bản báo cáo trong tay, ánh mắt của gã vẫn luôn dừng trên hai chữ “Phil” dễ thấy dị thường trong cuốn sách.
Phil nguyên văn là 菲尔 – Phỉ Nhĩ, dịch ra thì chỉ còn một từ
Ireland nhìn vẻ mặt cùng động tác này của Leblan, bất đắc dĩ thở dài, sau đó mới mở miệng nói: “Thiếu tướng, nếu cậu lo lắng, thì có thể đến thăm.” Thật sự không quen nhìn trưởng quan bày ra cái thái độ mà người ta không thể nắm bắt này mà, có vẻ như với Ireland, nếu đã tra ra được là có kẻ muốn gây bất lợi cho con mình, thì còn phải do dự gì nữa mà không chạy đi bảo vệ con? Ai.
Không nghe được câu trả lời từ Leblan, ngay cả vẻ mặt gã cũng chẳng hề thay đổi, vì thế sau khi Ireland nói xong, phòng chỉ huy liền quay về với vẻ yên tĩnh, yên tĩnh đến độ ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy.
Đối với cái kiểu tình huống mà mình đã tập mãi thành quen này, Ireland bóp bóp cái trán có chút mệt mỏi của mình, thay đổi ngữ khí, mệt mỏi nói: “Leblan, chuyện nhà cậu, tôi chẳng có cách nào khác để giúp cậu được, nhưng trước khi quyết định chuyện gì cậu cũng đều phải thật thận trọng a. Hơn nữa…..” Làm một người bạn, hắn biết rõ sự thật là mình không thể giúp được gì trong chuyện nhà Leblan, nhưng, nhắc nhở đúng lúc cũng cần thiết.
Ở chung đã nhiều năm như vậy, Ireland vô cùng hiểu cá tính của Leblan, nhìn cậu bạn tốt của hắn cứ lạnh như băng lại vô tình như vầy thôi, thật ra thì chính là một kẻ có chỉ số thông minh cao nhưng lại cực kỳ ngu ngốc trong chuyện tình cảm, còn nhớ lúc trước khi nghe được tin Bạch Ánh chia tay Leblan, bản thân mình thiếu chút nữa còn mở cả tiệc chúc mừng, nhưng tiệc chúc mừng còn chưa kịp tổ chức, cái tin Leblan cưới vợ đã truyền tới.
Ai! Khi kết hôn thì nên làm rõ ràng chứ! Kết quả là hiện tại đã ly hôn nhưng vẫn còn dây dưa không rõ. Nghĩ đến đây, Ireland đồng tình liếc mắt nhìn cậu bạn tốt động tác vẫn chưa từng biến hóa từ khi vào cửa đến giờ của mình một cái.
Biết bạn tốt của mình còn đang rối rắm, Ireland đứng mệt tự mình đi tìm một cái ghế ngồi xuống, đánh một cái “ngáp”, ánh mắt ướt át gục đầu xuống. Chiến đấu liên tục vài ngày thật sự ăn không tiêu a, ngoài…., nghĩ xong lại liếc đương sự một cái.
Leblan nhìn thái độ “chuyện hông liên quan tới tui” của bạn tốt, im lặng cảm thấy khó chịu vô cùng.
“Ireland, giúp tôi xin phép.” Cũng không biết đợi bao lâu, Leblan có chút phiền táo kêu lên, còn có một chút biệt nữu nho nhỏ.
biệt nữu: 别扭- không được tự nhiên
Ireland liếc mắt nhìn Leblan một cái: “Hôm qua tôi đã giúp cậu xin xong cả rồi, đại khái chờ thêm chút nữa, trả lời đơn của cậu sẽ tới thôi.”
Leblan: “…”
Nghe thấy tiếng bước chân nặng hơn rất nhiều so với tiếng bước chân thường ngày của Leblan, đáy lòng tên bạn tốt nào đó cười thắt.
Loại tình huống này chúng ta chỉ có thể nói: Không hổ danh là bạn tốt sao? Tâm hữu linh tê nhất điểm thông? Mặt than ngạo kiều cũng có người hiểu sao?
Trích trong bài Vô Đề của Lý Thương Ấn, nguyên văn cả câu: Tâm hữu linh tê nhất điểm thông – Dịch nghĩa: Nhưng trong lòng có điểm sừng tê để cảm thông => Ý nói hai người không cần nói cũng hiểu được lòng nhau.
Mấy tháng này, Kỷ Hiểu Ngạn trải qua trong kinh hồn táng đảm, cái người tên Cù Vân Tâm này trước kia chưa từng nghe qua, nay lại ngày ngày xuất hiện trước mặt, đây, đây, con bướm sống lại đến tột cùng là đã vỗ bao nhiêu thứ rồi a? Ai…!
kinh hồn táng đảm: hoảng sợ tột độ
Cách cái lần biết rõ chân tướng đã mấy tháng, mấy tháng này, Kỷ Hiểu Ngạn luôn tìm cách tránh Cù Vân Tâm, chỉ sợ đã bị nhìn ra sơ hở, chính là Cù Vân Tâm hệt như thả hệ thống theo dõi lên trên người Kỷ Hiểu Ngạn, bất kể là hắn đi tới chỗ nào, gã đều có thể tìm được.
Khi cùng Cù Vân Tâm lại một lần nữa “Vô tình gặp mặt”, Kỷ Hiểu Ngạn ngoài ngây ngô cười ha ha ra thì chẳng làm gì khác, tim lại rỉ máu.
Nếu cứ tiếp tục như vậy khẳng định sẽ lộ bí mật mất, đối mặt với tình huống như vầy, Kỷ Hiểu Ngạn dù rằng sốt ruột trong lòng nhưng lại chẳng tìm được biện pháp giải quyết, mỗi ngày việc làm nhiều nhất chính là cần nguyện cho kỳ nghỉ của Cù Vân Tâm kết thúc, tự động rời đi.
Chính là, người này sao lại có nhiều ngày nghỉ như thế, nhớ rõ là gần đây không phải là có chiến sự hay sao? Tại sao một tên trung tướng lại có thể thanh nhàn đến như vậy, thật không khoa học. Mỗi lần Kỷ Hiểu Ngạn nhìn thấy Cù Vân Tâm là lại hò hét như thế ở trong lòng, nhưng lão thiên lại tựa như chẳng hề nghe thấu, qua mấy tháng rồi mà ngày nghỉ của Cù Vân Tâm vẫn còn tiếp tục.
Nhưng mà ngay khi Kỷ Hiểu Ngạn đang hoài nghi Cù Vân Tâm hay là bị quân bộ cuốn gói mất rồi, may mắn lại đột nhiên rơi xuống.
Ngày hai mươi mốt tháng mười một là ngày Tiểu Phong được nghỉ. Hôm trước đó Kỷ Hiểu Ngạn muốn đi đón con sớm hơn.
Nửa đường lại gặp Cù Vân Tâm, nhìn bộ dáng đối phương giống như đã đợi ở đó từ lâu lắm rồi, Kỷ Hiểu Ngạn cũng không có ý vui đùa cùng gã, liếc mắt nhìn gã một cái, nhướng mày nói: “Theo kịp.”, đừng tưởng rằng Kỷ Hiểu Ngạn nguyện ý, đây là do không có biện pháp a, Kỷ Hiểu Ngạn cam chịu nghĩ, dù sao mặc kệ thế nào thì người thỏa hiệp cuối cùng nhất định vẫn là mình, có thời gian xoắn quẩy thì thà rằng nhanh chóng đi đón con còn hơn.
Cù Vân Tâm yên lặng đi theo Kỷ Hiểu Ngạn, nhìn đứa nhỏ trước mắt rõ ràng là có chút không kiên nhẫn, trong lòng thầm thở dài: “Là mình nóng vội, ban đầu tưởng rằng mình có thể kìm nén được, cuối cùng là vừa nhìn thấy Tiểu Ngạn, cái danh xưng là kẻ kiên nhẫn nhất, đáng tự hào nhất của mình đều biến thành bọt biển cả. Chính là, thật sự không có thời gian.”
Ánh mắt Cù Vân Tâm lại một lần nữa đặt trên người Kỷ Hiểu Ngạn, tham lam nhìn chăm chú dung nhan trước mắt.
Kỷ Hiểu Ngạn bị Cù Vân Tâm âm thầm nhìn chằm chằm đến cả người không tự nhiên, không tự chủ được bắt đầu nện bước nhanh hơn, cho đến khi bước vào học viện Clemens rồi mới thở hổn hển dừng lại, quay đầu nhìn bộ dáng người ta vẫn vân đạm phong kinh, trước mắt lật tức hiện ra ba vạch hắc tuyến. Thầm nghĩ: “Quả nhiên không hổ danh là quân nhân xuất thân từ quân bộ sao?”
vân đạm phong kinh: mây gió nhẹ nhàng, ý bảo nhẹ nhàng như không
“Chào hai người, hôm nay hai chồng chồng lại tới đón bé con nữa hả? Ha ha?” Bảo vệ cửa trong học viện nhiệt tình nói với hai người Kỷ Hiểu Ngạn và Cù Vân Tâm,
Cù Vân Tâm nghe thấy hai chữ “chồng chồng”, nụ cười trên mặt ngày càng sáng lạn, gật gật đầu, lễ phép mà kiềm chế trả lời một câu, “Hôm nay Tiểu Phong tan học sớm, vì thế nên đến sớm, cảm ơn đã quan tâm.”
Bảo vệ cửa, ha ha mỉm cười: “…”
Nhìn hai người nói chuyện với nhau không coi ai ra gì, gan Kỷ Hiểu Ngạn đều đau đớn, chính vì vậy nên mới qua loa chào hỏi bảo vệ cửa, thế nên chuyện Kỷ Hiểu Ngạn với Cù Vân Tâm là chồng chồng liền truyền ra khắp học viện. Thành ra mỗi lần gặp vị bảo vệ cửa này là Kỷ Hiểu Ngạn lại một lần oán hận cái trường Clemens sao lại ngày càng đi xuống, ngay cả cái loại bảo vệ cửa như sinh vật thần kỳ này cũng có được.
Nhận lấy đứa con đang ôm Tiểu Bạch bán manh từ thầy giáo, Kỷ Hiểu Ngạn đánh một tiếng chào hỏi với bảo vệ cửa rồi rời đi, phía sau là Cù Vân Tâm vẫn theo sát.
bán manh: tỏ vẻ dễ thương
Tiểu Phong mặc quần áo “giả Tiểu Bạch” lông xù ngày càng giống như Shin cậu bé bút chì, ghé vào ngực ba ba, đồng ngôn đồng ngữ nhưng kỹ thuật lại thành thạo bán manh với cha mình. Thường thường thân thân mặt Kỷ Hiểu Ngạn rồi lại thường thường thân thân cái mặt cún đầy lông trắng của Tiểu Bạch. Kỷ Hiểu Ngạn vui vẻ đồng thời trong lòng lại cảm thấy may mắn: May là Tiểu Bạch không phải chó thật, không rụng lông.
thân thân: có thể hiểu là thơm hoặc hôn.
“Ba ba, chút nữa con muốn đến Thế giới cổ tích chơi” Tiểu Phong ghé vào bên tai Kỷ Hiểu Ngạn nói, như là cái gì bí mật lắm, trộm liếc nhìn Cù Vân Tâm một cái, nhìn thấy gã không để ý rồi mới nhỏ giọng nói.
Học con trộm liếc Cù Vân Tâm một cái, Kỷ Hiểu Ngạn ôm chặt con vào lòng, nhỏ giọng trả lời một câu: “Được.”
Nhìn hai cha con nói chuyện với nhau không coi ai ra gì, ngay cả một động tác nhỏ cũng không sai biệt, cái tâm lãnh ngạnh bên dưới vẻ mặt dịu dàng của Cù Vân Tâm liền mềm xuống. Ban đầu vẫn tưởng rằng mình chẳng có hảo cảm với đứa trẻ do Kỷ Hiểu Ngạn cùng người khác sinh ra, nhưng khi thực sự nhìn thấy đứa nhóc này, đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt của hai cha con giống nhau như đúc, trong cái kí ức thống khổ đã xuất hiện một tia sáng mặt trời duy nhất. Cù Vân Tâm từng chút từng chút tiếp nhận Tiểu Phong.
Khi nhìn thấy Tiểu Phong rất giống Kỷ Hiểu Ngạn khi còn bé, hảo cảm đối với đứa bé lại càng tăng lên, đau thương nghĩ, nó gì cũng không sai, có sai cũng là sai cha mà thôi. Nghĩ đến Leblan, trên mặt Cù Vân Tâm lại lạnh lùng, độ ấm quanh thân phút chốc giảm xuống không ngừng
Cái tình huống vui quá hóa buồn giờ đùng để hình dung Kỷ Hiểu Ngạn, rõ ràng con đường phía trước là một con đường rất bằng phẳng, Kỷ Hiểu Ngạn đang yên tâm vui cười cùng con lại đột nhiên dẫm phải một cái vỏ chuối, trượt chân, cả người thắng tắp đổ về phía trước, Kỷ Hiểu Ngạn ngây dại, phản ứng gì cũng chẳng kịp có, mắt thấy sắp sửa được tiếp xúc thân mật với mặt tiền cửa hàng phía trước. Thời đại gì rồi, trên đường cư nhiên còn có vỏ chuối?
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Cù Vân Tâm đứng bên cạnh phản xạ có điều kiện vươn tay về phía trước, ôm lấy người, liền tiếp được Kỷ Hiểu Ngạn, Cù Vân Tâm bị dọa đổ một thân mồ hôi lạnh trừng mắt nhìn Kỷ Hiểu Ngạn, dịu dàng trách mắng hắn về hành vi nguy hiểm vừa rồi.
Kỷ Hiểu Ngạn mặc dù cảm thấy Cù Vân Tâm dư hơi, chính là nghĩ đến ơn cứu giúp vừa rồi, Kỷ Hiểu Ngạn khó có lúc không phản bác, bộ dạng kiêm tốn nghe giảng khiến người ta chói mắt.
Đúng vậy, vừa mới nhìn xong cảnh này, Leblan thấy thế nào cũng không thể vừa mắt cái tên Cù Vân Tâm. Đặc biệt là cái tay đặt trên lưng Kỷ Hiểu Ngạn của gã.
Leblan cảm thấy cả người đều tràn ngập một loại cảm giác không rõ vị, nhìn cảnh tượng một nhà ba người trước mắt, khiến cho lòng hắn trướng lên và khiến cho hắn cảm thấy không khí xung quanh hình như khó hít thở hơn thường ngày. Nhưng cái loại cảm giác khó chịu khi nhìn đồ của mình lại bị kẻ khác đoạt mất rồi phát hiện ra mình thích nó rất nhiều thế này sao lại tới chứ? Còn có…
Không! Không được! Con là của mình, dựa vào cái gì mà đứa con ngay cả mình cũng chưa được ôm lại bị kẻ chẳng liên quan kia quát mắng?
Nghĩ vậy, tâm trí bất ngờ mở rộng, con của Leblan tôi cũng chỉ mình tôi mới có thể dạy dỗ nó. Thuộc tính bao che khuyết điểm mở ra, gã buông lỏng mảnh lá cây bị mình nắm đến thay đổi hình dạng, ánh mắt sắc bén nhìn liếc qua Cù Vân Tâm một cái, rồi xoay người rời đi, động tác sạch sẽ lưu loát.
Chờ Leblan đi rồi, Cù Vân Tâm mới buông thắt lưng Kỷ Hiểu Ngạn qua, rũ mi mắt xuống, dẫn đầu đi về phía trước.
Kỷ Hiểu Ngạn không rõ vì sao Cù Vân Tâm lại vọt lên trước, cũng đi theo, không biết mới vừa rồi hai gã đàn ông đã âm thầm giao phong, Kỷ Hiểu Ngạn bèn ghé sát người Tiểu Phong đang cười vui vẻ nói: “Con về sau cũng đừng giống như bây giờ, cảm xúc chuyển hết sang ba ba, đoán mãi chẳng ra.” Kẻ nào đó ngấm ngầm hại người xong.
“Ireland, giúp tôi tra xem ngày nghỉ của Cù trung tướng còn bao nhiêu.” Khi vừa trở lại khách sạn, Leblan đã lật tức phân phó.
“Không nhiều lắm, còn có vài ngày.” Phụ tá mang biểu tình giải quyết chuyện công trả lời.
“Ừ, nghĩ cách khiến gã ta rời đi ngay hôm nay.”
“Có thể ”
Phụ tá: “…”
Đợi sau khi phụ tá trả lời, Leblan liền đóng công cụ liên lạc lại, cắt ngang những câu hỏi bát quái theo sau của bạn tốt.
Đêm khuya, quân bộ phát lệnh, Cù trung tướng không thể không rời đi suốt đêm, muốn chào tạm biệt cũng không được.
============================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lan Lăng Vương ngược nc, ném một quả mìn qua, cảm ơn các bạn thân mến đã chúc mừng sinh nhật cho em gái tôi vào ngày mai, trong nhà cũng muốn chúc mừng, nếu không có gì thay đổi thì ngày mốt sẽ thêm chương, đừng lo lắng! Cuối cùng, ngủ ngon! Mơ đẹp!
Edit bon chen: vỗ tay mừng anh Băng trở lại sàn diễn, và tặng anh một rổ cà chua cho độ ngốc của anh:)))