Hẹn Hò Trực Tuyến Trong Game Kinh Dị

Chương 9: 9: Mời Ca Ca Ăn Điểm Tâm





Thịnh Văn bị Lâm Quát hỏi nhất thời bối rối, tâm trạng có hơi phức tạp.

Vì cớ gì phải dùng acc phụ thêm bạn, còn không phải do cậu hạn chế tin nhắn của hắn sao, trong lòng không có chút áy náy nào sao? Lại nói, nếu không vì lo lắng cho cậu, hắn đâu có vung hẳn năm vạn điểm tích lũy mua cái acc phụ.
Tuy nói trong lòng Thịnh Văn cực kỳ phẫn nộ, nhưng mỗi lúc chạm phải gương mặt lạnh như băng của Lâm Quát qua màn hình livestream, Thịnh Văn cuối cùng vẫn quyết định dùng tài khoản khác che giấu thân phận.
Hắn không muốn lọt mất người này.
[Cơn gió ngọt ngào]: Chuyện dài dòng lắm
[Cơn gió ngọt ngào]: Thực ra thì
[Cơn gió ngọt ngào]: …
Thịnh Văn cẩn thận sắp xếp từ ngữ, suy nghĩ không biết có nên nói thật hay không.
[Lâm Quát]: Nếu không tiện thì đừng nói
Thịnh Văn giật mình, ngay sau đó khoé miệng cong lên, hắn suýt nữa quên mất "đặc điểm" của nhóc streamer này.
[Cơn gió ngọt ngào]: Tình hình thực tế đúng là có chút không tiện nói cho ca ca
[Cơn gió ngọt ngào]: Xin ca ca tin tưởng em, em không có ý xấu
Thịnh Văn chú ý tới biểu cảm của Lâm Quát trên màn hình livestream, quả nhiên, khung chat hiển thị "đối phương đang gõ chữ", một giây sau Lâm Quát phản hồi lại.
[Lâm Quát]: Ừm.
Có hơi khó chịu, nhưng rất đáng yêu.
Ý cười bên môi Thịnh Văn chậm rãi nở rộ, tốc độ gõ chữ cũng nhanh nhẹn hơn.
[Cơn gió ngọt ngào]: Cảm ơn ca ca thấu hiểu.
[Cơn gió ngọt ngào]: Còn nữa, ca ca nhất định phải nhớ kỹ lời em nói đó~
[Lâm Quát]: Được.
[Cơn gió ngọt ngào]: Ca ca nghỉ ngơi đi, ngủ ngon mơ đẹp.
Thời gian trong phòng livestream đã là đêm muộn, Lâm Quát cứng ngắc đáp câu "cảm ơn".

Thực ra cậu ác ý với tùy người, lời nhắc nhở của "Cơn gió ngọt ngào" bản thân cũng có thể đoán biết được, nhưng điều đó không ảnh hưởng cậu nói một tiếng cảm ơn thực lòng tới cô bé.
Một tiếng cảm ơn kia của Lâm Quát cũng là tin nhắn cuối cùng kết thúc cuộc trò chuyện.

Cậu bỏ điện thoại xuống, một lần nữa nhìn chằm chằm gian phòng nhỏ đặt piano, màu sơn đen dưới ánh trăng toả sáng rạng rỡ, cậu nhìn hồi lâu cũng không có cách nào lôi được cái ý nghĩ loé lên trong đầu kia ra.
Lúc này Lý Nhất Nam tỉnh lại, cô dụi mắt nhìn đến thanh tiến độ phòng livestream, cô đã ngủ bốn tiếng, giật mình một cái ngồi thẳng dậy: "Đại lão, tại sao không gọi tôi."
Tạm thời không có gì nguy hiểm đến tính mạng, Lâm Quát vẫn luôn cưỡng ép chính mình nhớ lại, không hề chú ý tới thời gian trôi qua bao lâu.

Lý Nhất Nam tranh thủ thúc giục Lâm Quát nghỉ ngơi, cậu liền nghe lời gật gật đầu, sau đó nhắm nghiền hai mắt.
Sau khi tỉnh lại, ngoài cửa sổ vừa vặn có ánh sáng chiếu vào.
Mặc dù màu sắc của nó đỏ đến quỷ dị, nhưng đủ để chứng minh đã qua đêm đầu tiên, bọn họ tạm thời bình an vô sự.
Cả hai chỉnh lý đơn giản một chút liền mở cửa ra ngoài, đúng lúc đụng mặt với năm người còn lại.


Lâm Quát quét mắt qua cả đám, lúc bọn họ trông thấy Lâm Quát và Lý Nhất Nam, biểu cảm thoáng chốc đông cứng xen lẫn kinh ngạc, cảm giác như tận mắt nhìn thấy người chết sống lại.
Quả thực đúng như thế, năm người kia sớm đã ra khỏi phòng trước cả hai.

Bọn họ vốn có nhận thức đêm nay phải có người bị giết hại, hơn nữa phòng của Lâm Quát và Lý Nhất Nam đều không thấy có ai ra ngoài, vận rủi rất có thể đã rơi xuống đầu hai người họ.
Cho nên khi nhìn thấy cả hai sống sờ sờ xuất hiện, trên mặt đám người mới lộ ra biểu cảm như vậy.
Lương Tư Hồng gượng cười, giọng điệu có hơi quái dị: "Mọi người không việc gì thì tốt rồi." Anh ta điều chỉnh trạng thái của bản thân, nói tiếp: "Buổi sáng tốt lành."
Lâm Quát thu tầm mắt lại không hề lên tiếng, những người khác cũng không có ứng thanh, vẻ mặt ai nấy giống hệt Lương Tư Hồng đều là "mọi người không việc gì thì tốt rồi", tràn ngập quái dị.
Bọn họ không có con mắt thứ ba, nhìn không thấy bởi vậy cũng không biết đêm thứ nhất là không có người chết thật, hay là có người chết nhưng lần nữa bị quỷ tà xen lẫn trong đội ngũ.
Tiến vào phòng ăn, mặt mũi đám người càng thêm quái dị không kiềm chế nổi.
Quản gia chẳng biết đã đứng chờ bên cửa từ lúc nào, chiếc bàn tròn phía sau ông ta vẫn chỉ bày ra 6 bộ dụng cụ ăn, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm: "6 phần, là 6 phần, hôm nay không có phạm sai lầm."
Câu nói này khiến những khúc mắc còn sót lại từ buổi sáng hôm qua, lại một lần nữa đè nặng trong lòng cả đám.
Đến giờ vẫn chưa ai biết quỷ tà xen lẫn trong bọn họ là Ted-Bundy hay Henry-Lee-Lucas, hay là tồn tại độc lập.
"Mời… mời thong thả dùng." Thời điểm quản gia trông thấy bọn họ, phản ứng đầu tiên là cúi đầu xuống, ông ta run rẩy nói: "Có… có cần gì thì gọi tôi."
Dứt lời xô đẩy vượt qua đám người, trực tiếp rời khỏi phòng ăn.
Thực đơn hôm nay lặp lại 100% của hôm qua, chỉ là mọi người đều không nguyện ý ngồi xuống vị trí không có bộ dụng cụ ăn, gần như dùng phương thức tranh đoạt để lựa chọn chỗ ngồi, còn coi đó giống minh chứng bản thân là người sống chứ không phải quỷ tà lẫn trong đội ngũ.
Lý Nhất Nam cũng tranh đoạt, cô còn giúp Lâm Quát chiếm một vị trí, nhưng tên mặt sẹo trực tiếp kéo cổ áo cô đẩy cả người ra: "Không muốn gây sự với đàn bà!"
Nói xong liền đặt mông ngồi xuống.
Lý Nhất Nam rất sợ tên mặt sẹo, chỉ có thể ấm ức nhìn về phía Lâm Quát vẫn luôn nhàn nhạt quan sát hết thảy, cô đứng dậy nhường ghế cho Lâm Quát: "Đại lão, anh ngồi đây đi."
Lâm Quát tiến lên kéo ghế ngồi xuống.
Lý Nhất Nam vội vàng kêu lên: " Đại lão."
Lâm Quát chọn chính là vị trí không có bộ dụng cụ ăn, thậm chí còn cách đồ ăn xa nhất.
"Không sao." Lâm Quát không quen được người bảo hộ, cậu thu lại vẻ lãnh đạm trên thân, tia sáng xuyên qua cửa kính phòng ăn chiếu lên người Lâm Quát, khiến vẻ mặt cậu trở nên nhu hoà.
Nhận thấy hôm qua Lâm Quát đã chứng minh đồ ăn trên bàn có thể ăn được, hôm nay cả đám cũng không do dự thêm, ăn như gió cuốn.
Lý Nhất Nam lấy một cái bánh quẩy với một quả trứng gà trên bàn ăn, đang muốn đưa cho Lâm Quát, nửa đường bị người cản lại.
Tên mặt sẹo cướp đồ trong tay Lý Nhất Nam: "Không có phần của cậu ta."
Người xung quanh đều lo ăn phầm mình, đối với chuyện này làm như không thấy.
Lý Nhất Nam không thể nhịn được: "Dựa vào cái gì!"
Tên mặt sẹo hung tợn nói: "Không có phần của cậu ta, lỡ mày kích khởi điều kiện giết người của cậu ta thì làm thế nào? Phụ nữ như mày có chịu trách nhiệm được không?"
Lý Nhất Nam: "Nhưng…"
"Đúng vậy, cô muốn chết cũng đừng liên lụy chúng tôi chứ." Vương Miểu dừng động tác ăn nhìn chằm chằm cô.
Lý Nhất Nam nhìn quanh một vòng, phát hiện đám người mới vừa rồi còn cùng nhau ăn điểm tâm, hiện tại đều đổ dồn ánh mắt về phía mình, thực giống như hành động chia đồ ăn của cô sẽ khiến cả đoàn bị diệt.
Thậm chí Lương Tư Hồng luôn đóng vai người tốt cũng trưng ra vẻ mặt thực có lỗi, cười nói: "Lâm Quát, đây là phó bản hai sao, hơn nữa đêm qua không có s… vì vậy hôm nay nhất định phải càng thêm cẩn thận dè chừng."
Lâm Quát ngồi tựa vào ghế, hờ hững quan sát một màn này.


Hôm qua cậu đã kiểm tra xong bản tính đám người, sớm có dự phòng, cũng không ngoài ý muốn khi thấy hành vi của bọn họ hiện tại.
"Lý Nhất Nam." Lâm Quát mở miệng: "Không cần để ý đến tôi."
Lý Nhất Nam ửng đỏ hai mắt.
Lâm Quát xem bọn họ ăn bữa sáng mà quản gia chuẩn bị, xem một hồi liền đứng dậy đi ra ngoài, dự định qua phòng khác tìm thêm manh mối.
Cậu đi hết một vòng quanh nhà kho, lại đến phòng khách cũng không phát hiện được gì.

Tiếp tục đẩy thêm một cánh cửa, bên trong là phòng đọc sách, trên giá sách bày la liệt các loại thư tịch.
Lâm Quát tùy tiện rút một quyển, tên sách là [Tập châm ngôn và cảm tưởng của Goethe].
Lật thử hai trang, Lâm Quát vẫn như cũ không phát hiện có gì dị thường, cậu trả sách về trên kệ, lại lấy thêm vài quyển nhìn một chút, tương tự, đều không tìm ra manh mối gì.
Rời khỏi phòng đọc sách, đi tới một gian khác.
Cứ như vậy 12 cánh cửa đều dạo qua một vòng, Lâm Quát vẫn không thu hoạch được gì thêm, cậu đành trở lại phòng ăn.

Còn chưa bước vào, bên trong đã truyền ra tiếng người ầm ĩ, còn có tiếng khóc nức nở.
"Cho nên, hai người hôm qua gặp quỷ rồi?”
"Quỷ không dám giết bọn mày? Mày là mẹ nó, hay Lâm Quát là bố nó? Nó còn đánh đàn cho bọn mày? Mày sao không kêu nó lạy bọn mày luôn đi? Toàn là đánh rắm!"
"Cô mau khai thật! Cô rốt cuộc là người hay quỷ!"
Lý Nhất Nam khóc nói: "Tôi là người, tôi thực sự là người."
"Vậy Lâm Quát kia nhất định là quỷ rồi?"
Lý Nhất Nam phủ nhận: "Đại lão không phải, đại lão anh ấy…"
"Mày dựa vào đâu khẳng định Lâm Quát không phải quỷ xen lẫn giữa chúng ta? Nên nhớ sức mạnh con người căn bản không thể chống lại quỷ tà, bọn mày vậy mà có thể sống sót như kỳ tích?"
Lý Nhất Nam thút thít: "Tôi… tôi cảm thấy đại lão là người."
"Cô cảm thấy? Liệu cô đã từng nghĩ qua, sở dĩ cô có thể may mắn sống sót khả năng chính là Lâm Quát mua chuộc lòng người? Không cần giải thích tại sao chỉ có 6 phần bữa sáng, hãy giải thích tại sao đêm qua không có tử vong đi."
Ngoài cửa Lâm Quát nhếch miệng, môi mím thành một đường thẳng.

Cậu nghe được câu nói cuối cùng là của Lương Tư Hồng, xem ra trong lúc cậu đi tìm manh mối đã có kẻ đổ thêm dầu vào lửa.
Trước khi bước vào, Lâm Quát còn cố ý dùng lực gõ cửa một cái, đám người đang nói xấu sau lưng cậu bị phát hiện tức thời ngậm miệng.
Có điều da mặt bọn họ dày hơn nhiều so với Lâm Quát tưởng tượng, mặc dù đều im lặng nhưng trên mặt không hề tỏ ra xấu hổ chút nào.
Lâm Quát tiến vào trong phòng, ngồi xuống ghế trống lúc trước, ngón tay như có như không gõ trên bàn ăn: "Tôi ở đây, có vài chuyện muốn hỏi trực tiếp."
Lương Tư Hồng mở miệng nói: "Tôi đề nghị mọi người nói một chút đêm trước xảy ra chuyện gì.

Lý Nhất Nam cho chúng tôi biết, hai người đã gặp quỷ."

Lâm Quát gật đầu: "Phải."
Lương Tư Hồng: "Hai người sống sót, có thể giải thích tại sao không?"
Lâm Quát nhíu mày, cậu thực không hiểu "sống sót" và "tại sao" lại liên kết chung một chỗ được, nhàn nhạt nhìn Lương Tư Hồng một cái, ghét bỏ nói: "Đây là Lý Nhất Nam nói thế."
Sắc mặt đám người đột biến, đều phòng bị mà nhìn Lâm Quát.
Sau khi trải qua Sinh Tử môn, Lâm Quát liền bị đám người áp đặt cái hào quang đại lão, cho nên tất cả đều vô thức làm theo ý kiến của cậu.
Nghĩ kỹ lại, lúc mọi người nói đến quỷ tà xen lẫn trong đội, Lâm Quát một mực làm ra những hành động và lời nói chuyển rời lực chú ý, ví dụ như cửa khắc vân gỗ đào, hoặc hai tện tội phạm giết người…
Nghĩ đến đây, Lương Tư Hồng bấy giờ mới kinh hãi toát mồ hôi hột, cả người rét lạnh, anh ta cố gắng giữ bình tĩnh: "Cậu có thể chứng minh danh tính của mình không?"
Lâm Quát nhìn anh ta: "Tôi là quỷ còn ở đây chịu thẩm vấn sao?"
Lương Tư Hồng im lặng, tên mặt sẹo vội vã lên tiếng: "Nói không chừng là chúng tôi chưa kích khởi điều kiện giết người của cậu, lúc này cậu mới không thể không làm cháu trai."
Lâm Quát đến liếc cũng chẳng muốn liếc gã một cái: "Vậy đêm nay anh cẩn thận chút."
Tên mặt sẹo giống y như quả bóng bị chọc thủng, lập tức xì hơi không còn dám lên tiếng.
Phòng ăn yên tĩnh trở lại, Lâm Quát nhịn xuống bực bội khi phải nói dài nói dai: "Phòng ngủ tôi chọn xác thực có quỷ náo loạn, sở dĩ có thể sống sót, Lý Nhất Nam đã nói rõ nguyên nhân cho các người.

Tôi khuyên các người nên bắt đầu xoay quanh đàn piano, thay vì nghi ngờ…"
"Ai biết cậu có phải đang dẫn dụ chúng tôi hay không, chưa biết chừng đàn piano chính là điều kiện giết người của cậu." Có người chen ngang lời Lâm Quát.
Lâm Quát theo tiếng nhìn lại, là Vương Miểu từng được cậu giúp đỡ trong Sinh Tử môn.
Lâm Quát mỉm cười, không lên tiếng nữa.
Xem ra đồng đội đã nhận định cậu chính là quỷ tà trà trộn, như vậy cậu cũng không cần thiết phải giải thích thêm.
Mà đám người lại coi sự im lặng của cậu là ngầm thừa nhận, tên mặt sẹo là kẻ đầu tiên dẫn đầu muốn giết Lâm Quát, gã cũng nhận được đồng tình từ những người còn lại.
Lý Nhất Nam gấp đến mức không biết làm sao: "Đại lão, anh mau nói gì đi!"
Mặc dù Lâm Quát có thực lực, nhưng dù sao song quyền khó địch tứ thủ, huống hồ cậu đối mặt chính là 5 người.
Mắt thấy phòng ăn giương cung bạt kiếm, Lý Nhất Nam trong khó ló khôn nói: "Tôi có thể chứng minh đại lão là người!".

Nói xong, cô nháy mắt ra hiệu với Lâm Quát: "Đại lão, anh lấy điện thoại ra, cho bọn họ xem phòng livestream của anh."
Lương Tư Hồng hiểu ý Lý Nhất Nam, chỉ người chơi tham dự phó bản mới có thể được hệ thống máy chủ bố trí phòng livestream, qua đó sẽ chứng minh Lâm Quát đến cùng là người hay quỷ.
Lâm Quát mặc dù không nguyện ý chút nào, nhưng nhìn đến dáng vẻ Lý Nhất Nam vì chính mình liều mạng giải thích, cậu do dự một hồi xong vẫn quyết định lấy điện thoại ra.
Lý Nhất Nam nhanh chóng giơ điện thoại của Lâm Quát ra cho đám người: "Các người nhìn đi, đại lão có phòng livestream đó."
Cô kỳ vọng chờ đám người phản ứng, lại không nghĩ tới bọn họ vừa chạm mắt vào màn hình sắc mặt đột ngột thay đổi.

Lý Nhất Nam chú ý tới điểm này cũng đưa mắt nhìn qua, tức khắc sửng sốt.
Màn hình điện thoại của Lâm Quát tràn ngập mưa đạn:
[Cậu ta là quỷ]
[Tôi chứng minh, cậu ta là quỷ]
[Cậu ta chính là quỷ xen lẫn giữa mấy người đó]
[Cậu ta chính là quỷ, mau giết cẩu streamer này đi]
[Đánh nhau rồi đánh nhau rồi, à không, giết nhau rồi giết nhau rồi]
Bởi vì không phải manh mối chính xác, do đó quản phòng không thể nào cấm chat mưa đạn.

Từng dòng bình luận liên tục trôi nổi với tốc độ cực nhanh thu vào trong mắt đám người, càng khiến họ thêm khẳng định Lâm Quát là quỷ.

Lý Nhất Nam nhất thời không biết nói gì mới phải, cô có chút tức giận bản thân nghĩ ra cái chủ ý ngu ngốc này.

Quan hệ giữa Lâm Quát và thủy hữu, cô sao lại không cân nhắc đến bọn họ sẽ thừa cơ kiếm chuyện chứ!
"Điện thoại." Lâm Quát muốn lấy điện thoại về.
Lý Nhất Nam giàn giụa nước mắt nhìn Lâm Quát: "Đại lão… thực xin lỗi, tôi… "
Lâm Quát cất điện thoại, cầm lấy con dao nhỏ bằng bạc trên bàn ăn, ném đến trước người tên mặt sẹo: "Tôi không phản kháng, nếu anh không sợ trừng phạt."
Lương Tư Hồng từng nói qua, hệ thống máy chủ không cho phép người chơi bị người chơi giết chết.
Lời này của Lâm Quát khiến tên mặt sẹo không thốt ra được tiếng nào.
Lương Tư Hồng cũng hơi do dự, anh ta nghĩ ngợi nói: "Nếu cậu là quỷ, tạo ra một phòng livestream giả cũng chẳng phải chuyện gì khó.

Không thì thế này, quản phòng có quyền tặng hoa miễn phí cho streamer, vậy cậu để quản phòng tặng hoa cho cậu đi."
Lương Tư Hồng khéo léo dùng hai từ "tặng hoa" thay thế cho "chứng minh", anh ta là người có kinh nghiệm, cũng biết một ít thủ đoạn và bug nhỏ, như vậy không tính là xúc phạm quy định hệ thống "không cho phép phòng livestream tung ra manh mối liên quan đến phó bản".
Nếu Lâm Quát thực sự là người chơi, tất sẽ có quản phòng của riêng mình, mà quản phòng dựa vào streamer kiếm điểm tích lũy, chắc chắn sẽ không nguyện ý để streamer của mình rơi vào tình huống bất đắc dĩ bị buộc offline.
Lý Nhất Nam nhẹ nhàng thở ra, thật may tối qua cô đã nhắc nhở Lâm Quát khách khí với quản phòng một chút.

Cũng không biết quản phòng có chịu giúp Lâm Quát chuyện này hay không.
Cô nín thở chờ đợi, trong lòng âm thầm cầu nguyện.
Mặc dù hiện tại đại lão thể hiện rất cừ, mặc dù đại lão không thèm đặt quản phòng vào mắt, mặc dù đêm qua đại lão khách khí cực kỳ qua loa, nhưng đại lão là đại lão tốt, hi vọng quản phòng không phải không phân biệt tốt xấu, á không, hi vọng quản phòng…
Cô còn chưa kịp cầu nguyện xong, chỉ nghe "leng keng" một tiếng.
Một tiếng này không rõ nguồn gốc nhưng vô cùng vang dội, theo đó là ánh sáng kèm hiệu ứng đặc biệt toả ra giữ không trung.

Lương Tư Hồng và tên mặt sẹo liếc nhau, người mới chắc sẽ không biết điều này có ý nghĩa gì, nhưng bọn gã rõ ràng, đây là có người thông qua thông đạo khen thưởng thả đạo cụ cho streamer.
Giữa ánh sáng lấp lấnh, trong không trung còn có một hai chùm pháo hoa nhỏ nổ tưng bừng, sau khi ánh sáng tan đi, trên bàn ăn liền xuất hiện một cái rương viết họ tên Lâm Quát.
Lý Nhất Nam vô cùng bất ngờ: "Là quản phòng của đại lão gửi hoa tới sao?"
Lâm Quát nhếch môi, cậu không cảm thấy tên S bị mình hạn chế tin nhắn sẽ chịu giúp, mà rương kia còn ở trạng thái đóng chặt, Lâm Quát càng thêm nghi ngờ trong đó chính là bom.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Lương Tư Hồng ho khan nói: "Thực có lỗi, vì an nguy mọi người tôi không thể không làm như vậy.

Mặc dù không phải quản phòng tặng hoa miễn phí, nhưng có người thả đạo cụ cho cậu, tôi nghĩ chúng tôi đã thực sự hiểu lầm cậu rồi."
Lâm Quát nghe xong phát biểu của Lương Tư Hồng, nhạy bén bắt được các từ mấu chốt "không phải quản phòng, "có người, "đạo cụ".

Cậu rõ ràng quản phòng S sẽ không nhúng chân vào, chỉ là không nghĩ tới còn có người khác xuất hiện.
Lương Tư Hồng nói: "Rương đạo cụ chỉ có thể do cậu tự mở ra."
Lâm Quát từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, là do Lương Tư Hồng thúc giục mới lặng lẽ duỗi tay, vừa định chạm tới rương đạo cụ, cái rương đã tự động bật mở, một làn hương thơm ngọt theo đó tản ra bên ngoài.
Thấy rõ đồ vật trong rương đạo cụ, Lâm Quát ngơ ngẩn.
Hải âu Luân Đôn cuốn trứng, truffle, champagne, donut, pudding.
Còn có một tờ giấy:
Mời ca ca ăn điểm tâm - Cơn gió ngọt ngào.
Lâm Quát: "...".