Hẹn Hò Trực Tuyến Trong Game Kinh Dị

Chương 6: 6: Ted-bundy Và Henry-lee-lucas





Chẳng ai ngờ Lâm Quát ngay trước mặt khán giả làm ra động tác cắt cổ, huống hồ cậu chỉ là một người mới, trong mắt bọn họ người mới thì hẳn nên phục tùng.

Mưa đạn phòng livestream nghênh đón một trận cao trào:
[Cỏ trên mộ chắc cũng phải cao hai mét]
[??? Streamer này biết chính mình đang làm cái gì không?]
[Tìm đường chết.

Ngồi đợi cậu ta game over]
[Đời này không có khả năng thả đạo cụ sinh tồn cho cậu ta]
[Chẳng phải thần S tôi thực không bao giờ tiến vào phòng livestream này!]
[Không nhìn ra có năng lực gì, tính tình cũng chẳng vừa, rời phòng livestream, không thể chịu được]
Thịnh Văn từ trong ngây ngốc kịp phản ứng lại, hắn nhướn lông mày.
Đáng yêu.
Nếu không phải Thịnh Văn xem qua tư liệu về Lâm Quát, thực nghĩ không ra cậu nhóc cao lãnh gai góc kia còn có một mặt ngây ngô ngọt ngào như vậy.

Lúc này trên giao diện livestream chợt nhảy ra một thanh thông báo hệ thống, che mất khuôn mặt Lâm Quát.
[Bạn đã đáp ứng yêu cầu tối thiểu về thời gian quản phòng, có muốn đăng ký quản lý phòng livestream hay không?]
[Có] [Không]
Thịnh Văn đang muốn đóng khung thông báo, bày tay kề đến dấu "×" trên góc phải chợt ngừng lại.

Trong thế giới Vây Thành ngoại trừ xoát phó bản kiếm điểm tích lũy, còn có không ít đường tắt khác.

Ví dụ như làm chân quản phòng sẽ có thể căn cứ theo thời gian để nhận điểm tích lũy tương ứng, nội dung công việc đại khái chính là ngăn chặn thủy hữu tiết lộ manh mối phó bản qua mưa đạn, thêm cả giám sát streamer có hành vi xúc phạm hệ thống máy chủ hay không.
Lần trước hắn đăng lên mưa đạn "không có Sinh Tử môn" thực ra đã vi phạm nội quy, chỉ là do phòng livestream khi ấy không có quản lý.
Đương nhiên, không phải ai đạt tới mốc thời gian quy định cũng có thể trở thành quản phòng, mà còn phải nhìn lai lịch.


Là no.1 bảng xếp hạng, Thịnh Văn không để mắt tới số điểm tích lũy kiếm được từ quản phòng, nhưng mà hắn quan tâm tới cái khác.
Trở thành quản phòng có thể nhận được "tín hiệu vây" của streamer, so với thế giới thực không khác gì wechat*.
*Wechat: một nền tảng nhắn tin đa phương tiện của Trung Quốc
Thịnh Văn cắm cọc trong thế giới Vây Thành đã quá lâu, hiếm khi mới cảm thấy thú vị liền không chần chừ thêm nữa, nhấn [Có].
Cùng lúc đó, Lâm Quát trong phó bản nhạt nhẽo coi khán giả chửi rủa trên mưa đạn, ngay lúc cậu định ném điện thoại về túi, điện thoại chợt rung lên một cái thông báo ["S" muốn trở thành quản phòng của bạn].
Lâm Quát nhíu nhíu mày.
Đám người đã cầu xin thủy hữu giúp đỡ tận mấy lần, nhưng không một lần hữu dụng, lúc này cực kỳ chán nản.

Lý Nhất Nam từ đầu đã không ôm hy vọng nhiều, trong mắt cô, Lâm Quát mới là đại lão cứu mạng, hơn nữa xuất phát từ giác quan thứ sáu của phái nữ, trực giác Lý Nhất Nam cho rằng Lâm Quát so với "thần S" trong miệng Lương Tư Hồng là không có chênh lệch.
Động tác cắt cổ của Lâm Quát vừa rồi Lý Nhất Nam cũng thấy được, cô có hơi lo lắng cho cậu: "Đại lão… về sau nên xử lý thế nào?"
Lâm Quát đang nghiên cứu làm sao từ chối thư yêu cầu của S, nhưng giao diện livestream Vây Thành căn bản không có hạng mục từ chối.

Thậm chí thiết kế còn cực kỳ đơn giản, ngoại trừ có thể nhìn thấy mưa đạn, dường như không còn chức năng nào khác.
Nghe thấy âm thanh Lý Nhất Nam, Lâm Quát quay đầu nhìn cô.

Cậu vốn có em gái, vì vậy thời điểm Lý Nhất Nam bị tên mặt sẹo bắt nạt cậu không nhìn nổi, hơn nữa sau khi kiểm tra nhân tính, cậu cảm thấy hẳn là có thể tin tưởng Lý Nhất Nam.
Nhìn thấy cô lo lắng đầy mặt, Lâm Quát đặt điện thoại xuống, ánh mắt từ trên người Lý Nhất Nam nhảy đến Lương Tư Hồng, mở miệng hỏi: "Anh xem ⟨Nhà xác⟩ rồi?"
Lương Tư Hồng nhẹ gật đầu: " Người tiến vào thế giới Vây Thành gần như đều xem qua phó bản ⟨Nhà xác⟩ của thần S.

Video phó bản hiện giờ được lưu trữ trong livestream Vây Thành, cần hao tổn 100 điểm tích lũy để xem bản đầy đủ."
Lâm Quát lại hỏi: "Hắn ngày đầu tiên đã tìm được quỷ, tại sao không làm gì?"
Lương Tư Hồng cười khổ nói: "Cậu cho rằng có thể dễ dàng thế sao? Giữa loại sức mạnh siêu nhiên này, chúng ta chính là thịt cá quỷ là dao thớt."
Sắc mặt đám người đều không tốt.
Lâm Quát lại nói: "Nếu vậy tỉ lệ sống sót không thể nào đạt tới 70%."
Tên mặt sẹo hùng hùng hổ hổ chen ngang: "Không, không đúng.

Cậu xoắn xuýt việc này thì có ý nghĩa gì? Cậu không phải là rất lợi hại sao? Một bộ phân tích Sinh Tử môn, bây giờ lo suy nghĩ biện pháp làm sao vượt qua phó bản kìa!"

Lâm Quát nhìn tên mặt sẹo ý tứ cảnh cáo, chờ gã hậm hực ngậm miệng mới tiếp tục nhìn về phía Lương Tư Hồng.

Mặt mũi Lâm Quát kỳ thực cũng không sắc bén, chỉ là giả bộ xa cách quá lâu mới khiến ánh mắt lộ ra lạnh nhạt, Lương Tư Hồng dưới ánh mắt như vậy, bỗng nhiên rõ ràng vì sao lần trước Lâm Quát lại tỏ thái độ "chẳng trách gà vậy" nhìn mình.
Anh ta nhận ra hàm ý trong lời nói Lâm Quát, nhưng hoàn toàn đoán không được cậu xác thực muốn biểu đạt cái gì.
Lương Tư Hồng chịu thua nói: "Cậu có gì thì nói thẳng đi."
Lâm Quát dời ánh mắt, mím môi đồng thời các ngón tay gõ gõ xuống bàn ăn: "Tội phạm khét tiếng giết người hàng loạt Ted-Bundy…"
Ánh mắt cả đoàn đều tập trung trên người Lâm Quát, lúc này không rõ cậu nói cái gì đó Teddy là có ý gì.
Lâm Quát kìm nén bực bội nói: "Ted-Bundy, kẻ giết người chỉ dùng hai phương thức, một là đến nhà hành hung, hai là lừa người bị hại lên xe của mình."
Nói đến đây, vẻ mặt đám người càng thêm mờ mịt.

Chỉ có Lương Tư Hồng dần trở nên phấn khích, anh ta hiểu được ý tứ của Lâm Quát, liền nói bổ sung: "Muốn tránh khỏi bị hại, đối với phương thức thứ nhất có thể gia cố cửa nẻo không cho người lạ tiến vào, loại thứ hai là không được leo lên xe người khác."
Lâm Quát từ chối cho ý kiến, tiếp tục nói: "Vẫn còn một loại sát thủ giết người không sai biệt, đệ nhất sát nhân vương… Henry-Lee-Lucas.

Gã không có phương thức giết người đặc biệt, thậm chí không có địa điểm gây án đặc biệt, gã gây án trải rộng khắp các bang trên toàn nước Mĩ, châu u lẫn Nhật Bản đều có bóng dáng của hắn.
Đối mặt với loại ngẫu nhiên giết người này, căn bản không có biện pháp bảo vệ bản thân, ai cũng không thể chắc chắn kẻ tiếp xúc với bạn là người tốt, chưa biết chừng tại thời điểm bạn và kẻ đó lướt qua nhau, kẻ đó đã nhớ kỹ gương mặt bạn, và bạn liền trở thành mục tiêu kế tiếp của kẻ đó.
Lương Tư Hồng kích động nói: "Quỷ trong ⟨Nhà xác⟩ có giới hạn điều kiện giết người! Thần S mất hai ngày để xác định điều kiện đó, vì thế về sau đã không còn người tử vong."
Anh ta vội vàng hỏi Lâm Quát: "Có phải ý cậu là như vậy?"
Nói đến mức này, đầu óc đám người dù có thiếu linh hoạt cũng đại khái hiểu ra ý của Lâm Quát.
Cậu gật đầu một cái: "Đã biết kẻ xâm nhập là quỷ tà, mặc kệ nó xen lẫn giữa chúng ta hay tồn tại đơn độc, quan trọng nhất cần xác định được nó là Ted-Bundy hay Henry-Lee-Lucas.

Có giới hạn điều kiện giết người, hay giết người không phân biệt, điểm ấy rất trọng yếu."
Lương Tư Hồng chần chừ chớp mắt một cái, nói ra suy nghĩ trong lòng: "Nhưng nó có xen lẫn giữa chúng ta hay không, tôi cảm thấy điểm ấy cũng rất quan trọng."
Lâm Quát ngắt lời: "Nhìn cửa sổ."
Mọi người nghe vậy làm theo, vừa nhìn một cái, huyết sắc trên mặt cả đám nháy mắt rút sạch, ngay cả máu cũng đông lại.
Không biết từ khi nào, ngoài cửa sổ trời đã tối đen.


Trong phó bản này, thời gian ban ngày ít đến đáng thương, bọn họ thậm chí còn không ăn bữa trưa và bữa tối.

Mà theo nhận biết từ phim kinh dị, quỷ đều hành hung gây án vào ban đêm.
Như vậy Lâm Quát nói không hề sai, so với làm rõ quỷ có xen lẫn giữa bọn họ hay không, việc xác định danh tự của nó có vẻ vẫn quan trọng hơn một chút.
Buổi tối khiến ánh sáng trong phòng ăn ảm đạm đi không ít, Vương Miểu sợ đến hai hàm răng run cầm cập: "Vậy nó rốt cuộc có phải ngẫu nhiên giết người hay không, nếu không phải, điều kiện giết người đến tột cùng là cái gì!"
Tên mặt sẹo đã quên mâu thuẫn với Vương Miểu, phụ họa nói: "Đúng đúng đúng!"
Tất cả mọi người đều nhìn Lâm Quát, trong mắt tràn đầy hy vọng, cứ như cậu chính là Bồ Tát sống có thể phổ độ chúng sinh, bọn họ chỉ chờ mong cậu cứu mạng.
Nhưng Lâm Quát không tự giác làm Bồ Tát, cậu lắc đầu: "Quá muộn rồi."
Hành lang truyền đến tiếng bước chân nặng nề mà chậm chạp, Lâm Quát có thể nhận biết đó là quản gia.

Lần này phó bản cho không nhiều thời gian, vậy mà bọn họ lại dùng thời gian quý giá ấy vào việc cầu xin thủy hữu phòng livestream trợ giúp, để rồi manh mối trong tay chỉ có 6 lòng đỏ trứng gà.
m thanh Lâm Quát trầm xuống, mọi người còn chưa kịp thất vọng, đã thấy quản gia tiến vào phòng ăn.
Sau khi trông thấy đám người, cơ thịt trên mặt quản gia không thể kiểm soát lại bắt đầu co quắp.

Bóng tối ngoài hành lang và ánh sáng trong phòng ăn tương phản vẽ ra một đường giáp giới rõ rệt trên người ông ta, hình ảnh hiện ra vô cùng quỷ dị, thêm cả đáy mắt âm oán cũng càng thêm rõ nét.
"Trời tối rồi… tôi… tôi đưa các vị lên tầng hai nghỉ ngơi."
Chỉ mỗi câu nói này, quản gia cũng nói đến lắp ba lắp bắp.
Lâm Quát một mực đánh giá quản gia, chẳng biết tại sao, cậu luôn cảm thấy ông ta đang sợ.
Phòng ăn thoáng chốc tĩnh mịch không còn tiếng động, đám người hai mặt nhìn nhau nhưng chẳng ai có động tác.

Quản gia chờ đến hơi sốt ruột: "Các vị nếu không nguyện ý nghỉ ngơi vậy tôi đành mặc kệ các vị."
Dứt lời, quản gia xoay người rời đi.
Lần này hết cách, mặc dù không biết nghỉ ngơi ở tầng hai sẽ gặp phải chuyện gì, nhưng đèn trong phòng ăn đã tắt hẳn, căn phòng hoàn toàn chìm vào bóng đêm, như vậy liền thấy không quá an toàn.
Lâm Quát đứng dậy, trước khi đuổi theo quản gia còn nhìn Lý Nhất Nam một cái.
Lý Nhất Nam hiểu ý vội vàng rời khỏi chỗ ngồi.
Hai bọn họ vừa động, đám người lúc này cũng nhao nhao đứng dậy theo.
Tiếng bước chân ồn ào hỗn loạn vang vọng khắp hành lang, quản gia dẫn đường phía trước cho người ta một loại cảm giác cực kỳ không thoải mái, vì thế đám người chẳng dám đi quá gần.

Chỉ có Lâm Quát từng bước theo đuôi quản gia, giữ im lặng đánh giá bóng lưng và bước chân của ông ra.
Cầu thang dẫn tới tầng hai nằm trong phòng khách.

Bố cục tầng hai của biệt thự giống với tầng một, cũng có hành lang sâu không thấy đáy, hai bên cửa đều đóng chặt, và đương nhiên, trên mỗi cánh cửa đều có khắc vân gỗ đào.
Quản gia đến tầng hai liền không muốn đi tiếp nữa, chỉ nói: "Ban đêm không nên tùy tiện ra ngoài, các vị mau về phòng nghỉ ngơi đi."
Nói xong rời khỏi tầng hai như chạy trốn.
Lần này Lâm Quát càng thêm chắc chắn quản gia hoảng sợ, cậu đang nghĩ xem tại sao ông ta lại như thế, đám người phía sau đều đã bị lây nhiễm loại hoảng sợ này như bệnh dịch thẩm thấu vào xương.
Trong không gian tĩnh mịch tràn ngập hoang mang, có âm thanh quỷ dị truyền đến.
Cộp cộp cộp cộp cộp cộp cộp cộp cộp.
Cộp cộp cộp cộp cộp cộp cộp cộp cộp.
Tên mặt sẹo sắp hết chịu nổi quát: "Đừng mẹ nó tán loạn!"
Lý Nhất Nam nhắm chặt mắt không dám lên tiếng, lúc này 7 người bọn họ đều đứng trên lối đi nhỏ của hành lang, ngoại trừ Lâm Quát, cả đám đều đã hoang mang lo sợ đến hai chân mềm nhũn, nhưng cũng không có ai dám chạy loạn.
Tiếng bước chân này không phải do bọ bọn họ tạo ra.
Lương Tư Hồng vững vàng nói: "Tầng hai chỉ toàn là phòng ngủ, mọi người tùy tiện chọn đi.

Có điều tôi đề nghị, tốt nhất nên tổ hợp hai người một đội, như vậy có thể chiếu cố lẫn nhau, tỉ lệ sống sót cũng sẽ cao hơn một chút.

Chúng ta có 7 người, một người lẻ ra thì tổ hợp với hai người khác, ai có ý kiến gì không?"
Về vấn đề bố trí, Lâm Quát không nhiều kinh nghiệm bằng Lương Tư Hồng, vì vậy đề nghị kia của anh ta cậu không hề phản đối.
Đêm đen khiến hành lang tầng hai trông càng thêm kinh khủng, lại thêm tiếng bước chân quỷ dị quanh quẩn bên tai, Lương Tư Hồng không muốn ở chỗ này chờ đợi thêm chút nào nữa, thúc giục nói: "Lúc này cũng đừng để ý đến phân biệt cái gì nam nữ, hai cô gái tốt nhất tách ra, dù sao về mặt sinh lý nam giới cũng khoẻ mạnh hơn nữ giới.

Đương nhiên, nếu các bạn không muốn, coi như tôi chưa nói gì."
Lý Nhất Nam đương nhiên muốn cùng một chỗ với Lâm Quát, cậu đối với chuyện này không có ý kiến gì.
Nữ sinh còn lại cũng muốn ở chung với cậu, nhưng cân nhắc đến mối quan hệ giữa Lâm Quát và Lý Nhất Nam, sợ vào lúc quan trọng Lâm Quát không thể bảo vệ được mình, đành lựa chọn cùng đội với Lương Tư Hồng và tên mặt sẹo.
Còn lại Vương Miểu thì tổ hợp với một nam sinh khác.
Sau khi bố trí đội ngũ hoàn tất cả đám liền về phòng ngủ, trước khi đi Lương Tư Hồng còn nói: "Nếu như tối nay có ai gặp bất trắc ngoài ý muốn, hãy cố gắng để lại manh mối, cũng coi như cứu giúp những người sống khác."
Chẳng ai lên tiếng.
Đề nghị của anh ta rất đúng, nếu để lại được manh mối quan trọng đối với người sống mà nói là vô cùng tốt, nhưng ai có thể đảm bảo trong lúc nguy nan vẫn còn để tâm đến chuyện để lại manh mối đây?
Lương Tư Hồng thở dài nói: "Nếu đêm nay tôi xui xẻo trở thành người khai đao đầu tiên, tôi cũng sẽ để lại manh mối cho mọi người."
"Được." Lâm Quát đáp ứng, đám người lúc này mới ủ rũ gật gật đầu.
Nói xong, cậu đẩy một cánh cửa đi vào, Lý Nhất Nam vội vàng theo sau.
—.