Tiếng khóc nấc của Hà Vũ Đình nghẹn lại trong cổ họng, cô sửng sốt hồi lâu mới phản ứng được, thanh niên đứng trước mặt đây là đang giúp mình. Cô không muốn chết, thế nhưng… Hà Vũ Đình với tay kéo Lâm Quát, Lâm Quát nghiêng đầu nhìn cô, chẳng chờ Hà Vũ Đình kịp nói gì, cậu đã tự có sắp xếp, giơ thẻ bài trong tay Hà Vũ Đình lên.
"6." Lâm Quát nói.
Hà Vũ Đình lập tức ngước đầu lên, không thể tin nhìn Lâm Quát.
Cùng lộ ra loại ánh mắt không thể tin còn có Trần bà, Lâm Quát trả lại thẻ bài, nói với cô gái Miêu tộc: "Chúc mừng cô."
Cô gái Miêu tộc không thốt ra lời, sắc mặt lúc đen lúc trắng hệt như mở xưởng nhuộm. Cô ta oán độc lại phẫn hận trừng Lâm Quát, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không dám nhiều lời lấy một chữ, chỉ nhìn về phía Trần bà cầu cứu.
Cô ta rút thẻ bài này là theo Trần bà chỉ thị, cũng biết hiện tại thẻ bài trong tay Trần bà có mấy chữ số, tổng 9 lá, 1 lá là 1, còn lại đều là 9. Người Chuyết Trại dùng cách đó, để rất nhiều người ngoại xứ tự nguyện hiến cổ, thực sự không ngờ tới chính cô ta vậy mà lại ngã vào cái hố này.
Trần bà tiếp nhận thẻ bài Lâm Quát đưa qua: "Người ngoại xứ, Chuyết Trại tôn trọng tự nguyện đồng thời cũng tôn trọng công bằng, cho nên ta nhất định phải nói với cậu, thẻ bài này là 9."
Lâm Quát đã sớm chuẩn bị, Trần bà còn chưa nói hết câu, Lâm Quát lấy thế sét đánh không kịp bưng tai cướp lấy bài trong tay bà ta.
Sắc mặt Trần bà đột biến.
Lâm Quát học Trần bà trước đó hướng mặt sau thẻ bài lên trên rồi đảo trong tay, thẻ bài chế tác từ xương người thành một lớp mỏng, nhưng tính chất vẫn là thể rắn, góc cạnh đâm vào thịt mềm trong lòng bàn tay. Cậu không cảm xúc nhìn Trần bà: "9?"
Sau đó cười cười: "Vậy tôi nhìn xem 6 là như thế nào."
Nói đoạn định lật thẻ bài, Trần bà lập tức nói: "Lớn tuổi rồi, con mắt bất tiện. Là ta nhìn lầm, thẻ bài này chính là 6."
Lâm Quát dừng động tác, duỗi tay trả thẻ bài lại cho Trần bà. Mục đích đã đạt thành, có câu nói kia của Trần bà, cậu liền dẫn Hà Vũ Đình ra khỏi tháp trống.
Trên đường người Chuyết Trại đều nhìn hai người họ, coi Lâm Quát hệt như kẻ thù thâm cừu đại hận, đáy mắt phẫn nộ cơ hồ sắp phun ra lửa, mặt mũi ai nấy đều lộ biểu cảm hung ác chen thành một đoàn, nhìn qua vừa dữ tợn vừa nực cười.
Lâm Quát không cười, ngược lại là A Kỳ không nhịn được lọt ra một tiếng cười, trại chủ bên cạnh tức giận đến cắn răng nghiến lợi nói: "Các cậu đi theo tôi! Tôi đưa các cậu tới chỗ ở tạm thời!"
Hà Vũ Đình lập tức trốn ra sau lưng Lâm Quát và A Kỳ, ba người tham dự đều nhìn về phía Lâm Quát, giống như giao mọi quyền quyết định cho cậu.
Lâm Quát lại nhặt thai cổ lên, động thái tỏ ý đi theo trại chủ.
Đám người dù do dự, nhưng có Lâm Quát quyết định thì được, tự nhiên cũng sẽ không còn ai dị nghị. Lâm Quát cộng thêm ba người tham dự đi theo trại chủ rời khỏi tháp trống, trại chủ đưa bọn họ đến ngoài khu nhà sàn phía tây, đứng đó chỉ vào căn nhà sàn kia nói: "Chính là chỗ này, có 3 gian phòng, chuyện sắp xếp thế nào không liên quan đến tôi."
Không ai nói lời cảm ơn với ông ta.
Trại chủ cười lạnh nói: "Các cậu là người nuôi cổ, người ngoại xứ phải trợ giúp Chuyết Trại trên đài đấu cổ, Chuyết Trại chúng tôi hoan nghênh các cậu đến, cũng chuẩn bị đồ ăn cho các cậu. Yêu cầu duy nhất chính là hi vọng các cậu có thể dưỡng thật tốt cổ của mình." Nói tới đây, trại chủ tăng thêm mấy phần âm lượng: "Nhất là thai cổ."
Không thể nhìn thấy biểu cảm gã muốn thấy trên mặt Lâm Quát, trại chủ lại hung tợn nói: "Chuyết Trại có một quy định tôi nhất định phải nói cho các cậu biết, đó chính là, mỗi người chúng ta đều có cơ hội được hiến cổ, dù cơ hội này không dễ tìm."
Dứt lời chẳng đợi những người tham dự mở miệng hỏi, nổi giận đùng đùng bỏ đi.
A Kỳ ngờ vực nói: "Sao mà NPC cái phó bản này đều nói chuyện khó nghe thế."
Lâm Quát đi vào căn nhà sàn, đơn giản đánh giá cảnh tượng bên trong một lượt. Đúng như trại chủ nói trong nhà có ba phòng nhỏ, cậu đi vào một gian trong đó, mở tủ quần áo ra xem xét. Trong tủ quần áo trống rỗng, không có chồn con khiến người ta tê dại da đầu như ở thế giới chồn.
Ba người đứng hai bên cửa chẳng hiểu gì, chỉ coi là Lâm Quát đang chọn phòng, cho nên bọn họ tự nhiên chọn hai phòng còn lại, Hà Vũ Đình một mình một phòng, A Kỳ ở chung phòng với một người tham dự khác.
Sau khi bọn họ thu xếp xong, tập trung tại phòng khách không lớn cùng thảo luận về cổ.
Cổ của A Kỳ là nhện đầu người, thân là nhện, đầu lại là đầu người to cỡ một đốt ngón tay. Trần bà nói với anh ta, độc tố của nhện đầu người rất mạnh, nó rất giỏi dỗ ngọt để phá tan cảnh giác của con mồi, sau đó bất ngờ rót độc tố vào cơ thể con mồi đó.
Hiện tại nhện đầu người vẫn còn nhỏ, về sau còn có thể dài bằng cỡ bàn tay người lớn, độc tố cũng sẽ tăng cường theo kích thước cơ thể.
Cổ của Hà Vũ Đình là mỹ nhân kiến, tương tự như Kiến Chúa, vào thời kỳ nhất định sẽ mọc ra cánh, nó có thể giao phối với bất cứ vật nào, sau khi giao phối xong, cánh sẽ rụng tận gốc, sau đó nó đào ra một cái hầm sâu xuống lòng đất, đào hầm hoàn tất lại tiếp tục tự đào thêm một gian làm phòng sinh, sau đó chậm rãi chờ sinh nở, chẳng qua trứng nó ấp ra không phải kiến con, mà là hợp thể nó từng giao phối với vật khác, số lượng hợp thể rất nhiều. Sau lại trải qua chắt lọc, hợp thể còn lại cuối cùng chính là cổ trùng trên đài đấu cổ.
Một người tham dự khác tên Mã An, cổ là một hạt thóc, là cổ phổ biến ở Miêu cương. Phương pháp nuôi dưỡng cũng vô cùng đơn giản, ấy là chờ thịt hư thối rồi ném vào trong cổ, thịt thối chính là phân bón của hạt thóc, sau khi hạt thóc hấp thu đầy đủ phân bón, vỏ hạt thóc sẽ biến thành hàng trăm hàng ngàn trùng bay. Lúc đó sẽ không cần phải cho hạt thóc ăn nữa, chỉ cần nhốt mấy trăm con trùng bay này vào trong cổ, để bọn chúng từng bước cấu xé lẫn nhau, con còn lại cuối cùng chính là cổ trùng có thể lên đài đấu cổ.
Cả ba nghe xong phần tự thuật của từng người đều rùng mình một cái, cuối cùng ánh mắt đặt hết lên Lâm Quát, kế đó từ từ rời đến chung cổ của cậu, tò mò nhìn chằm chằm thai cổ.
Lâm Quát ngẫm nghĩ nói: "Thai cổ, cái khác không biết."
A Kỳ hỏi: "Thai cổ? Giống như thai nhi?"
Lâm Quát nói: "Ừm."
Mã An hỏi: "Có thể xem chút không?"
Lâm Quát chẳng gì phải giấu, liền nói: "Tùy ý."
Mã An hết sức cẩn thận mở nắp chung cổ, Hà Vũ Đình và A Kỳ lập tức đến gần quan sát, ba người sáu con mắt tập trung, còn chưa kịp nhìn rõ thai nhi trong vật chứa, trái lại dịch thể phun ra từ trong văng đầy mặt bọn họ, ngay sau đó chung cổ truyền đến tiếng cười ha ha ha.
Ba người: "..."
Lâm Quát thình lình nảy sinh loại cảm giác căng thẳng vì con cái trong nhà làm chuyện xấu, vừa định nói gì đó cho đỡ quê, cửa đã bị gõ vang.
Hà Vũ Đình tức thì căng thẳng, dưới góc nhìn của cô, bốn người tham dự đều ở trong phòng, kẻ bên ngoài gõ cửa nhất định là dân làng Chuyết Trại, mà dân làng Chuyết Trại trong suy nghĩ của bọn họ đã là hình tượng tiêu cực không thể thay đổi rồi.
Đại khái là chờ mãi không có ai ra mở cửa cho mình, người Chuyết Trại đứng ngoài càng lúc càng mất kiên nhẫn, lực gõ cửa cũng càng lúc càng mạnh, còn kèm theo cả tiếng gọi không mấy khách khí: "Mở cửa!"
Lâm Quát tiến lên định mở cửa, lúc tới gần cửa chợt dừng động tác. Cậu ngửi thấy một cỗ mùi máu tươi nồng đậm, mà cỗ mùi này đã nhanh chóng theo khe cửa bay vào trong phòng, chung cổ của bốn người bọn họ lập tức vang lên ong ong ong.
Thai cổ tự bật nắp lên, đôi tay trong suốt của nó chống quanh mép chung, lom lom mắt nhìn phía cửa, miệng phát ra tiếng gù gù gù.
A Kỳ lập tức bịt chung cổ của mình lại, anh ta không dám nhìn nhện đầu người, Mã An và Hà Vũ Đình cơ bản nhất quán với ý nghĩ của A Kỳ, đồng loạt chú ý giữ chặt nắp chung.
Bọn họ đều đoán được ngoài cửa là ai, lại tới làm gì.
Quả nhiên Lâm Quát mở cửa liền nhìn thấy A Vân, A Vân bê một chậu gỗ, nước đựng trong chậu gỗ rõ ràng không bình thường, dịch máu đỏ sẫm thẩm thấu qua chậu nhỏ giọt xuống đất.
Lâm Quát nhìn thoáng qua chậu gỗ, dạ dày lập tức cuộn trào. A Vân vờ như không thấy sắc mặt khó coi của cậu, đẩy chậu gỗ tới trước ngực Lâm Quát.
Máu tươi thấm ướt vải áo trước ngực cậu, Lâm Quát lùi lại một bước, không có ý định đón lấy chậu gỗ này. Cậu không duỗi tay đón, A Vân cũng không tiếp tục giữ nó, chậu gỗ đổ ầm xuống đất, thứ nằm trong chậu liền lăn ra.
Bên trong chính là cô gái Miêu tộc từng rút bài với Hà Vũ Đình, tuy rằng trong chậu chỉ có nửa cái đầu và nửa cánh tay, còn lại đều là nội tạng và cơ thể nát vụn.
Hà Vũ Đình sợ đến run tay một cái, chung cổ trong tay bị cô làm đổ, mỹ nhân kiến từ trong bò ra, nó còn chưa tới giai đoạn mọc cánh, vẻ ngoài không khác gì loài kiến thông thường, chỉ là lớn gấp nhiều lần so với kiến, phải ngang ngửa nắm tay của đàn ông trưởng thành.
Nó cứ thế chẳng chút kiêng kỵ bò ra ngoài cửa, sau đó bò lên trên nửa cái đầu của cô gái Miêu tộc bắt đầu ăn.
"Ọe." Hà Vũ Đình không nhịn được loại hoàn cảnh doạ người này liền nôn mửa, cô run rẩy cả người, nếu không có Lâm Quát giúp cô, vậy thì hiện tại thứ chứa trong chậu gỗ chính là mình.
A Vân nhìn qua thịt nhầy bên chân, uy hiếp: "Em gái Sơn hiến cổ, các cậu lại đối xử với người hiến cổ như thế? Các cậu rốt cuộc có biết xem thường cổ thần sẽ bị ném cho cổ hung mãnh nhất ăn hay không?"
"Giết người là các anh." Lâm Quát lạnh lùng nói.
A Kỳ sợ chọc giận A Vân sẽ thực sự mang bọn họ đi cho cổ ăn, liền vội vàng tiến lên kéo Lâm Quát lại, cố nén cảm giác buồn nôn toan tìm thứ gì đó đậy lên, nhưng tìm kiếm nửa ngày trong phòng cũng không tìm được gì phù hợp, chỉ có thể cởi áo ra, lót lên tay nhặt những mảnh thi thể của cô gái Miêu tộc vào lại chậu gỗ.
Sau khi làm xong, A Kỳ cười lấy lòng nói: "Xin lỗi, là chúng tôi thiếu xót, không hề có ý xem thường cổ thần."
A Vân cười nhạt một tiếng nói: "Hai tiếng sau tôi sẽ tranh cơ hội hiến cổ với cậu."
Vẻ mặt A Kỳ nứt ra: "Cái gì?"
A Vân lại chỉ tới A Kỳ sau lưng Lâm Quát: "Tôi nhớ trại chủ đã nói với các cậu, mỗi người chúng ta đều có thể dành được cơ hội hiến cổ, nếu dám chối bỏ, vậy tôi coi là các cậu đang xem thường cổ thần!"
Hùng hổ hạ chiến thư xong, A Vân không quay đầu liền rời khỏi.
A Kỳ trở mặt nói: "Cái thứ ngu xuẩn, nếu không phải không được chủ động tấn công NPC, ông đây liền vặn đầu mày xuống… Ọe… Đếch ổn rồi tôi buồn nôn quá, không thể chịu được!"
A Kỳ vứt tệch áo trong tay xuống vọt ra bồn rửa ngoài nhà sàn rửa tay.
Lâm Quát cũng đi tới, cậu vốn định cởi áo ra giặt, tay vừa cầm đến xà phòng liền dừng lại, thả xuống xắn ống tay áo lên, đổi ý kéo phần áo dính máu trên người tới xả dưới vòi nước.
A Kỳ nhìn nhìn Lâm Quát: "Sao không cởi áo ra giặt, cậu dính nhiều vậy hơi bất tiện."
Lâm Quát nói: "Tôi có đối tượng."
A Kỳ: "Hớ?"
A Kỳ nghĩ đến gì đó, bật cười: "Phú bà Cơn Gió Ngọt Ngào?"
A Kỳ chỉ xem một nửa phó bản thứ hai của Lâm Quát, không xem phần sau, vì vậy vẫn tưởng Thịnh Văn là con gái, anh ta nháy mắt nói: "Không nhìn ra nha! Đàn ông giữ mình!"
Lâm Quát: "... Tự lo bản thân đi."
Không buồn để ý A Kỳ nữa, Lâm Quát đập vỡ bồ kết vụn ra rồi bôi tinh dầu lên phần áo bị dính máu, mau chóng thoa đều.
Sau khi cậu rửa sạch vết máu trên quần áo, lúc trở lại nhà sàn, sắc mặt Hà Vũ Đình và Mã An đều không quá dễ coi.
Theo tầm mắt bọn họ nhìn sang, ngoài hạt thóc của Mã An, nhện đầu người, mỹ nhân kiến và thai nhi đều vùi trong chậu gỗ ăn như gió cuốn.
Lâm Quát tiến lên kéo cuống rốn của thai nhi, ném nó vào chung cổ: "Còn ăn thịt người, tao giết mày đó."
Thai cổ ăng nhăng nhăng kháng nghị, Lâm Quát nhớ lần trước Thịnh Văn ra đòn phủ đầu, bèn đá một cước vào chung cổ, quả nhiên rất hữu hiệu, thai nhi không còn dám phát ra âm thanh quái dị nữa.
Thứ trong chậu gỗ đã chẳng còn bao nhiêu, Mã An thấy Lâm Quát xách thai cổ đi lúc này mới dè chừng tiến lên, cố gắng không động đến hai con cổ khác ăn, anh ta lấy một miếng thịt ném vào trong chung cổ của mình.
Hà Vũ Đình nhìn thấy: "Anh Lâm Quát, không cho nó ăn thịt người hình như không ổn lắm?"
Lâm Quát nói: "Có gì không ổn?"
Hà Vũ Đình mau lẹ giải thích: "Ý em là, không cho nó ăn thịt người, đài đấu cổ phải tính sao?"
Hiện tại bọn cô đều biết về thế giới chồn, cũng biết đài đấu cổ là hai thế giới quyết đấu. Lâm Quát không nói gì, lòng hồi tưởng tới Thịnh Văn, hắn có ý định để Lâm Quát lên đài đấu cổ trước, khi cậu rời phó bản rồi, hắn sẽ lên đài đấu cổ.
Thế nhưng cổ có thể thủ đài, Lâm Quát không biết thai cổ rốt cuộc có được sức mạnh lớn tới cỡ nào, vì vậy cậu không muốn để nó quá mạnh mà tăng độ khó cho Thịnh Văn.
Còn một điều nữa là, Lâm Quát bài xích cách lấy thịt người cho cổ ăn này.
A Kỳ thấy Hà Vũ Đình nhắc tới điểm này, chợt nhớ ra A Vân từng hạ chiến thư lúc rời đi, liền vội vàng hỏi Lâm Quát: "Tên ngu xuẩn NPC kia là có ý gì? Chẳng lẽ gã định cược mạng với cậu sao?"
Lâm Quát nhàn nhạt đáp: "Ừ."
Cậu đại khái đã hiểu câu nói mỗi người chúng ta đều có cơ hội được hiến cổ của trại chủ là ý gì. Dân làng Chuyết trại có thể chủ động khiêu chiến người tham dự, loại khiêu chiến này tương tự đài đấu, chính là canh bạc giữa Hà Vũ Đình và cô gái Miêu tộc sáng nay, người tham dự không cách nào từ chối, nếu lần khiêu chiến đó dành được thắng lợi, kết cục sẽ giống với cô gái Miêu tộc, bị cắt thành nhiều mảnh đưa đến mỗi hộ trong Chuyết Trại cho cổ ăn.
Hà Vũ Đình nghe xong, sắc mặt càng tái hơn.
A Kỳ vãi cả đạn một câu, vội nói: "Này chính là sòng bạc Ma Cao phiên bản Miêu cương đó, dân làng Chuyết Trại là nhà cái, mà chúng ta là người chơi. Trong mọi canh bạc, tỷ số thắng của nhà cái mãi mãi cao hơn người chơi, biết sao không?"
Lâm Quát chưa từng đánh bạc, thế nhưng cậu vẫn hiểu được.
A Kỳ thở dài: "Bởi vì nhà cái sẽ gian lận. Bọn họ căn bản sẽ thao túng tỷ số đánh cược, để đưa dân cờ bạc vào cuộc, giai đoạn đầu bọn họ sẽ cho dân cờ bạc nếm chút mật ngọt, đến khi người chơi hoàn toàn lao vào đánh cược, vậy thứ chờ đợi người chơi chính là vực sâu vạn trượng, muốn đánh bạc phát tài, dù có nữ thần may mắn hỗ trợ cũng không thể."
Mã An cũng tham gia: "Đúng đó, sáng nay Trần bà kia rõ ràng là ăn gian, bài trong tay bà ta tuyệt đối có mánh khoé, lúc Hà Vũ Đình rút thẻ bài, bà ta đã chắc chắn cô ấy sẽ thắng cơ hội hiến cổ. Tôi dám chắc, 9 thẻ bài trong tay bà ta, ít nhất có 8 thẻ bài đều là 9, mà quân 1 còn lại kia tuyệt đối có ký hiệu."
Hà Vũ Đình bấy giờ mới biết bản thân đã trải qua chuyện gì, vừa nghĩ tới mình mém chút chết vì cờ bạc liền run rẩy mất khống chế: "Thì ra là vậy!"
Dứt lời cô vội khuyên Lâm Quát: "Anh Lâm Quát, đánh cược chiều nay đừng đi!"
Lâm Quát tất nhiên không muốn đi, nhưng hết cách. Chuyết Trại đã định ra quy củ thực sự khiến người phải bật cười, cưỡng chế bọn họ tham gia canh bạc, nếu bọn họ có ý từ chối thì là xem thường cổ thần, sẽ bị đưa đi cho cổ ăn. Người tham dự cũng chỉ có thể kiên trì đánh cược, một khi thắng được cơ hội hiến cổ, liền tự nguyện hiến cổ.
A Kỳ cân nhắc nói: "Lâm Quát, bọn họ tất biết hôm nay cậu bắt bài được mánh của họ, canh bạc buổi chiều hẳn sẽ đổi thủ đoạn, cậu phải cẩn thận."
Lâm Quát: "Ừm." Vừa đáp lời, cậu ném vụn bồ kết vào trong chung cổ, nói với thai nhi: "Ăn đi."
Thai cổ phẫn uất cực kỳ.
Xế chiều, dân làng Chuyết Trại liền tới cửa, bọn họ ầm ĩ muốn kéo Lâm Quát tới tháp trống, cậu tránh khỏi sự kìm hãm của bọn họ, không cho bất cứ kẻ nào tới gần: "Tôi có chân."
Toàn bộ dân làng Chuyết Trại tụ tập trong tháp trống, Trần bà vẫn ngồi ngay ngắn ở vị trí như hồi sáng, trông thấy Lâm Quát tới, trong mắt dấy lên một tia oán hận, khi cậu ngước mắt nhìn tới bà ta lập tức che giấu nó đi.
Lâm Quát thu tầm mắt lại, không nhanh không chậm tiến về tháp trống.
Cùng lúc đó A Vân cũng nhảy lên tháp trống. Đám người lập tức bộc phát ra tiếng hoan hô nhiệt liệt, thi thoảng quơ tay cổ vũ cho A Vân.
Trần bà liếc nhìn hai người trước mặt: "Cơ hội hiến cổ không dễ kiếm, mỗi người chúng ta đều nguyện ý kính dâng cơ thể của mình, nhưng không phải ai cũng có được cơ hội hiến cổ. Vì vậy cổ thần định ra quy củ này, chỉ có người dành được thắng lợi tại đài đấu mới có thể tự nguyện hiến cổ."
A Vân đặt tay phải lên ngực: "Cổ thần trường sinh, con nguyện ý tuân theo quy củ của cổ thần tham dự quyết đấu."
Trần bà: "Đứa trẻ ngoan."
Nói xong nhìn về phía Lâm Quát, ai nấy nhìn cậu đều như đang chờ cậu tuyên thệ.
Lâm Quát mất kiên nhẫn nói: "Muốn nghe tôi nói cái gì?"
A Kỳ lo cậu còn chưa bắt đầu cược đã đắc tội người ta, vội vã hô lên: "Lâm Quát!"
Lâm Quát hít sâu một hơi, đè nén phiền chán trong lòng nói: "Mong cổ thần phù hộ anh."
A Vân: "..."
Trần bà đại khái vô cùng muốn Lâm Quát chết, liền không tiếp tục nói nhảm bất cứ lời đàng hoàng nào nữa mà lấy ra bộ bài của mình. Lần này, Bài của bà ta không chỉ có 9 quân, Lâm Quát nhìn lướt qua rồi ước lượng một con số, cả sấp bài này chí ít có tới 20 quân.
Không biết mình sẽ tham gia loại đánh cược gì, Lâm Quát nhíu mày lại.
Trần bà dùng cái nạng của mình gõ xuống mặt đất, hai người đàn ông Miêu tộc theo đó khiêng một cái bàn bằng gỗ lên, chính giữa đặt một tấm chắn rất cao, cái bàn này kê ngang trước mặt A Vân và Lâm Quát, tấm chắn che mất hơn phân nửa khuôn mặt A Vân.
Lâm Quát nhìn tấm chắn này, không có gì bất ngờ thì hẳn cũng là chế tác từ xương người mà thành.
Không đợi cậu ghét bỏ, Trần bà đã chia 20 thẻ bài trong tay ra thành hai phần, bố trí hoàn tất liền tập trung vào Lâm Quát: "Người ngoại xứ, có thể bắt đầu chọn rồi."
Lâm Quát duỗi tay, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, cậu nắm lấy hai phần bài, giọng điệu thản nhiên: "Nói quy định trước đã."
Trần bà như đã biết Lâm Quát sẽ không dễ dàng lựa chọn như vậy, bà ta nhìn bàn tay cậu đặt trên thẻ bài, cười như không cười nói: "Cả hai phần bài đều là số 1-9, chúng ta tôn thờ số 4, vì vậy cậu và A Vân tổng cộng có 4 cơ hội chọn bài, chọn hết 4 lần, tổng số trên lá bài cộng dồn, ai có tổng số cuối cùng lớn nhất người đó liền có cơ hội được hiến cổ."
Lâm Quát không cảm xúc nói: "Nếu quy định chưa giải thích xong, cổ thần sẽ trừng phạt bà."
Trần bà thoáng ngỡ ngàng, sau đó giận dữ nói: "Nếu số trên thẻ bài là 4, vậy số rút được trước đó đều hết hiệu lực!"
Lâm Quát nhìn tấm chắn chính giữa bàn gỗ, duỗi tay đẩy xuống, tấm chắn bằng gỗ oang một tiếng, giữa âm thanh vang vọng nọ, Lâm Quát nói: "Cái này thì sao?"
Trần bà giải thích quy tắc canh bạc Lâm Quát đã hiểu, nhưng cậu cho rằng những quy tắc này không nhất thiết liên quan đến tấm chắn, trừ khi Trần bà còn che giấu quy tắc khác.
Quả nhiên sắc mặt Trần bà đã trầm đến ch ảy nước, bà ta u ám nói: "4 cơ hội chọn bài không phải tuyệt đối, cậu có thể kêu dừng bất cứ lúc nào, nhưng không phải dừng lại số lần bản thân chọn bài, mà là dừng lại số lần đối phương chọn bài."
Lâm Quát không lên tiếng nữa, cậu nghiền ngẫm lời Trần bà nói.
Nói cách khác, cậu và A Vân mỗi người sẽ có 10 thẻ bài, thẻ bài nhỏ nhất là 1, lớn nhất là 9. Tổng cộng sẽ chọn 4 lượt bài, sau 4 lượt chọn bài trong tay cậu và A Vân đều có 4 quân, 4 quân này cộng dồn, tổng điểm cao nhất sẽ chết. Nhưng nếu rút phải số 4, vậy mấy lượt rút bài trước sẽ không tính vào tổng điểm cuối cùng, đồng thời trong bốn lần chọn bài, cậu và A Vân cũng có thể khiến đối phương ngừng chọn bài, nhưng bản thân sẽ không ngừng mà vẫn tiếp tục chọn hết 4 lượt.
Hà Vũ Đình nghe xong ù ù cạc cạc, A Kỳ với Mã An viết đầy lo âu trên mặt, cách cược này quả thực chính là sinh ra để chơi bẩn.
Đầu tiên tấm chắn chặn tầm nhìn của Lâm Quát, cậu không biết bài trong tay A Vân thì không thể tùy tiện kêu dừng, tiếp theo là những thẻ bài kia, cho dù Lâm Quát có kiểm tra tất cả thẻ bài, thế nhưng vẫn như cũ không thể cam đoan A Vân có đổi bài hay không, cuối cùng chính là những dân làng Chuyết Trại này, bọn họ vây kín toàn bộ tháp trống, có thể đồng thời trông thấy bài của Lâm Quát và A Vân, bọn họ có thể tiết lộ con số trên bài cậu rút được cho gã biết, dù gì thì những người tham dự đều nghe không hiểu Miêu ngữ.
A Kỳ "đệt" một tiếng: "Hèn vãi cả đạn."
Mã An hít sâu một hơi, dân làng Chuyết Trại đâu chỉ nhắm vào Lâm Quát, cả đám bọn họ sẽ bị đưa lên sòng bạc, anh ta như thể nhìn ra được tương lai của mình.
Lâm Quát tất cũng nghĩ tới những vấn đề kia, cậu nắm lấy những thẻ bài.
Trần bà thành thạo lật bài: "Người ngoại xứ, Chuyết Trại tôn trọng tự nguyện và công bằng, nếu cậu muốn kiểm tra thẻ bài, ta đương nhiên sẽ không ngăn cản cậu."
Lâm Quát tùy ý nhìn lướt qua, giống như Trần bà nói, những thẻ bài này hết sức công bằng, không có chút vết tích động tay động chân nào cả, tổng cộng 20 quân, số 4 có 4 quân, còn lại những số khác đều có 2.
Lâm Quát dời mắt: "Tôi đề xuất lần quyết đấu này cả thảy 4 hiệp."
Trần bà không vừa ý nói: "Dân làng Chuyết Trại đơn giản lại thẳng thắn, chúng ta chỉ nhìn thắng bại, cũng không cần quy tắc phức tạp."
Lâm Quát nói: "Vậy khỏi cần đấu nữa, tôi nhường cơ hội hiến cổ cho anh ta."
Trần bà cười nhạt: "Cậu đang xem thường cổ thần, người ngoại xứ, ta đã nói, nếu xem thường cổ thần thì sẽ bị ném đi cho cổ hung ác nhất ăn, cậu nhất thiết phải như vậy?"
Lâm Quát không e sợ bà ta: "Mấy người tôn thờ số 4, đề nghị của tôi hoàn toàn dựa theo tín ngưỡng của mấy người, bà không đáp ứng, là bà xem thường cổ thần hay tôi xem thường cổ thần?"
Vẻ mặt Trần bà rạn ra, thật không ngờ Lâm Quát lại chờ mình nói vậy. Cậu trào phúng: "Thánh nữ Miêu cương dẫn đầu xem thường cổ thần…"
Trần bà khẳng định: "Ta đáp ứng cậu!"
Bà ta cao giọng nói quy định cho đông đảo dân làng Chuyết Trại nghe, bọn họ đều ném ánh mắt bất thiện tới Lâm Quát, Trần bà đẩy bài đến: "Nếu đã có 4 hiệp, trong 4 hiệp ai thắng nhiều hơn người đó sẽ nhận được cơ hội hiến cổ, như vậy hiện tại, người ngoại xứ cậu có thể bắt đầu lựa chọn thẻ bài rồi."
Lâm Quát tùy ý chọn một phần bài, phần bài còn lại Trần bà đưa cho a Vân. Trần bà nói: "Giờ bắt đầu xáo bài, một phút sau trừ khi chọn bài thì không được đụng vào thẻ bài, bằng không sẽ coi là xem thường cổ thần. Cũng không được nhìn lén bài đối thủ, nếu không cũng sẽ coi là xem thường cổ thần."
Bốn tiếng xem thường cổ thần này Lâm Quát đã nghe đến mọc kén trong tai, cậu tùy ý xáo bài hai lần rồi úp bài xuống mặt bàn gỗ.
Ngước mắt nhìn thấy A Vân vẫn đang xáo bài, trong miệng đọc Miêu ngữ Lâm Quát nghe không hiểu.
Cậu biết A Vân đang gian lận nên chẳng thúc giục, một phút sau A Vân xáo bài xong.
Dân làng Chuyết Trại rộ lên tiếng hoan hô.
Trần bà là người chia bài, đứng ở trung tâm bàn gỗ, lời nói không cảm xúc: "Rút bài."
Lâm Quát rút ra một thẻ bài, 9.
Khởi đầu đã báo trước trận đánh cược này gian nan thế nào.
A Kỳ định bụng đứng sau A Vân nhìn trộm, vừa có động tác liền bị trại chủ giữ lại, ông ta cười lạnh nhìn A Kỳ: "Người ngoại xứ, nếu cậu phá vỡ công bằng, vậy cậu liền được mang đi cho cổ ăn."
A Kỳ hết cách, chỉ có thể chửi rủa trong lòng, ngoài mặt cười cười: "Tôi đứng mỏi chân nên hoạt động chút không được à? Sao ông nghĩ phức tạp thế, tôi đã vào Chuyết Trại của các ông, đương nhiên là nhập gia tùy tục."
Trại chủ nói: "Tốt nhất là vậy!"
A Kỳ gật đầu, lòng thầm nói: Lão NPC vô dụng.
Trần bà lệnh: "Rút bài."
Lâm Quát rút bài lần hai, nhìn đến quân vừa rút, may mắn không nhỏ lại là một quân 9.
Đúng lúc này, ánh mắt A Vân cách tấm chắn bằng xương rơi xuống đỉnh đầu Lâm Quát, gã mở miệng: "Ngừng."
Trần bà nhìn Lâm Quát: "Cậu không thể rút bài nữa, đương nhiên, cậu cũng có thể khiến đối thủ ngừng rút bài."
Lâm Quát nói: "Để hắn rút."
Trần bà: "Rút bài."
A Vân tiếp tục rút bài, tận đến khi kết thúc 4 lần rút bài trong hiệp một mới ngừng động tác. Trần bà nhìn qua hai thẻ bài của Lâm Quát, lại nhìn tới 4 thẻ bài của A Vân mới tuyên bố: "Hai thẻ bài của người ngoại xứ đều là 9, tổng cộng 18. 4 thẻ bài của A Vân là 7 5 3 2 tổng cộng 17, hiệp một người ngoại xứ thắng."
A Vân diễn kịch vờ trừng Lâm Quát.
Lâm Quát tỏ ra nghiêm túc, cậu rũ mắt, lông mi dài mảnh che đi cảm xúc nơi đáy mắt cậu.
Trần bà nói: "Hiệp hai, bắt đầu xáo bài."
Lâm Quát vẫn như cũ tùy ý xáo bài, đặt sấp bài đã xáo lên mặt bàn giống hiệp một, ánh mắt sắc bén quan sát A Vân ở đối diện.
Theo động tác A Vân xáo bài, bả vai gã cũng đang vặn vẹo.
Thời gian một phút xáo bài lần hai cũng trôi qua, Trần bà nhìn hai người tiếp tục vô cảm lệnh: "Rút bài."
Lâm Quát rút bài, lúc này cậu không lật ra. Đám A Kỳ phía sau cậu gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng, Hà Vũ Đình đổ lệ như mưa.
Trần bà lệnh: "Rút bài."
Lâm Quát tiếp tục rút bài, thao tác hệt vừa nãy, cậu vẫn không lật mặt bài lên. Lâm Quát thậm chí không nhìn nhiều đến thẻ bài mình rút, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người A Vân, gã phát giác được ánh mắt cậu, nhìn ngược lại.
Lâm Quát hỏi: "Không kêu ngừng?"
A Vân không trả lời.
Lâm Quát thoáng cười trong lòng, xem ra sau lưng cậu thực sự có tai mắt của A Vân, vì thế cậu mở miệng: "Ngừng."
A Vân hơi giật mình.
Trần bà hiển nhiên cũng không ngờ Lâm Quát sẽ hô ngừng, vẻ mặt bà ta thay đổi vi diệu thu hết vào đáy mắt Lâm Quát, Trần bà nhìn A Vân nói: "Con không thể rút bài nữa, tất nhiên, con cũng có thể khiến người ngoại xứ ngừng rút bài."
A Vân một lúc không có động tác, ngón tay Lâm Quát gõ gõ mặt bàn, trước đây mỗi khi cậu suy nghĩ sẽ chậm rãi gõ bàn, nhưng lúc này tốc độ lại rất nhanh, tạo ra tiếng động tuy nhỏ nhưng mang theo một loại cảm giác áp bách thúc giục.
A Vân nói: "Con không kêu ngừng."
Trần bà liền nói: "Rút bài."
Lâm Quát rút thẻ bài thứ ba, nhưng lần này cậu lật mở bài, là một quân 7, không phải con số quá tốt. Lâm Quát không ngừng động tác tay, ngoài miệng hỏi: "Kêu ngừng không?"
A Vân trừng Lâm Quát: "Tôi biết khi nào cần kêu ngừng, không cần cậu nhắc nhở."
Lâm Quát nói: "Được."
Lời vừa dứt, Trần bà lệnh: "Rút bài."
Lâm Quát rút ra một thẻ bài, là một quân 6, A Vân nhẹ nhàng thở ra.
Trần bà nói: "Người ngoại xứ, lật bài của cậu đi."
Lâm Quát không nhiều lời, lật hai thẻ bài trước đó ra. Dựa theo trình tự quất bài, 4 thẻ bài của Lâm Quát theo thứ tự là 3 6 7 6 tổng cộng 22.
Trần bà tuyên bố: "Hiệp hai tổng điểm của ngoại xứ là 22, bài của A Vân hiệp hai là 8 7 tổng cộng 15, chiến thắng hiệp hai thuộc về người ngoại xứ."
Hà Vũ Đình xoắn cả ruột, A Kỳ sốt sắng đi lại tại chỗ, lúc đầu anh ta còn tưởng Lâm Quát đã nhìn ra manh mối gì, không ngờ lại còn có kết quả này.
Mã An thì bứt tóc ngồi xụp xuống lẩm bẩm: "Niệm rồi niệm rồi, Lâm Quát đã thắng hai ván, thắng một ván nữa là niệm luôn, niệm thật rồi, niệm cả lũ rồi!"
Trần bà cũng ngửi ra tín hiệu Lâm Quát sắp chết, mau chóng tuyên bố: "Hiệp ba, xáo bài."
Lần này Lâm Quát xáo bài hết một phút, từ khi Trần bà tuyên bố xáo bài đến hết thời gian mới đặt bài lên bàn.
Trong lúc xáo bài Lâm Quát định để lại dấu trên đó, tuy cậu không rút phải số 4, nhưng có thể đánh dấu thẻ bài lớn, đáng tiếc thẻ bài làm ra từ xương người, móng tay rất khó để lại dấu vết xem như ký hiệu.
Thế nhưng Lâm Quát vẫn không sốt sắng, trong mắt người khác, họ luôn thấy toàn thân cậu tản ra khí chất lạnh nhạt xa cách, chỉ có mình Lâm Quát biết, đại não cậu lúc này đang cấp tốc chuyển động.
Trần bà nói: "Rút bài."
Lâm Quát rút ra một thẻ bài, cậu nhìn qua, là một quân 8.
"Rút bài."
Lâm Quát tiếp tục rút thẻ bài thứ hai trong hiệp này, lần nữa lật ra xem, là một quân 3.
Cậu lên tiếng: "Ngừng."
Sắc mặt A Vân thoáng thay đổi, nhưng gã không có cách nào chỉ đành ngừng rút bài.
Trần bà tiếp tục lệnh: "Rút bài."
Lần rút thứ ba, Lâm Quát không lật bài nữa mà nhìn A Vân thản nhiên nói: "Giờ không kêu ngừng, vậy anh mất cơ hội."
A Vân cứng cổ nói: "Tôi nói rồi! Tôi không cần cậu quyết định thay! Tiếp tục rút bài!"
Trần bà liền lệnh: "Rút bài."
Lâm Quát rút tới một thẻ bài cuối cùng, mỉm cười với A Vân, chỉ là nụ cười này không có trong đáy mắt: "Chúc mừng anh, hiệp ba anh chiến thắng."
A Vân nói: "Trần bà sẽ tuyên bố kết quả, không cần cậu thông báo đáp án cho tôi."
Trần bà bị trạng thái chắc chắn của Lâm Quát doạ sợ, bà ta ổn định tâm thần rồi mới nói: "Người ngoại xứ, lật thẻ bài thứ ba và thứ tư của cậu ra."
Lâm Quát làm theo, cậu lật ra thẻ bài thứ ba, là một quân 9.
Toàn bộ con mắt của người trong tháp trống đều dừng trên thẻ bài thứ tư trong tay Lâm Quát, cậu ném thẻ bài xuống––– 4.
Sắc mặt A Vân đột biến.
Vẻ mặt Trần bà cũng rất khó coi, bà ta nắm chặt nắm tay mới tuyên bố: "Hiệp ba, tổng điểm của ngoại xứ là 0, bài của A Vân là 8 7 tổng cộng15, hiệp ba, A Vân giành chiến thắng."
A Kỳ lập tức hò reo, Mã An lại hơi sầu: "Vẫn còn một hiệp nữa."
Hà Vũ Đình thì chắp hai tay cầu nguyện cho Lâm Quát.
Hiệp thứ tư.
Lâm Quát và A Vân xáo bài, thời gian xáo bài vừa kết thúc, Trần bà hô lên: "Rút bài!"
Lâm Quát rút ra thẻ bài thứ nhất, cậu nhìn cũng không nhìn trực tiếp hô: "Ngừng."
A Vân cứng đờ: "Cậu điên rồi?"
Lâm Quát nói: "Anh cũng có thể hô ngừng."
A Vân trừng Lâm Quát: "Tiếp tục!"
Trần bà: "Rút bài."
Lâm Quát rút thẻ bài thứ hai, cậu lật ngửa bài––– 2.
Sắc mặt A Vân cực khó coi, con số quá nhỏ, gã không dám hô ngừng.
… Rút bài." Giọng Trần bà cũng trở nên run rẩy.
Lâm Quát rút thẻ bài thứ ba, chính cậu còn chưa nhìn đã đưa thẻ bài đến trước tầm mắt A Vân, lại là 4.
Lần này A Vân càng không thể hô ngừng.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, Mã An mờ mịt nhìn bóng lưng Lâm Quát: "Cậu ấy có mắt thần à?"
A Kỳ suy tư một hồi: "Đệt! Tôi hiểu chuyện gì rồi!"
Lần rút bài thứ tư trong vòng cuối cùng, Lâm Quát rút ra một quân 3, cậu liếc nhìn A Vân, không đợi Trần bà mở miệng đã trào phúng nói: "Lật quân số 8 kia của anh ra đi."
Biểu cảm A Vân nghiêm trọng như thấy quỷ, gã nuốt ngụm nước bọt, run rẩy lật mở thẻ bài duy nhất rút ra trong tay, chính như Lâm Quát nói, là một quân 8.
~~~