Sau khi dòng chữ nhảy ra, kế đến là khâu thay đổi tiêu đề phòng livestream mà Lâm Quát đã dần quen thuộc. Cậu nghĩ nghĩ, không muốn thủy hữu thấy được livestream của mình, trước đó sở dĩ hấp dẫn nhiều khán giả tới vậy, khả năng người trong Vây Thành đều có chung một loại tâm lý ngược.
Tuy hiện giờ Lâm Quát rất hi vọng A Văn làm quản phòng của mình, nhưng nghĩ tới mỗi phó bản đều khiến A Văn tiêu tốn điểm tích lũy, cậu đành đ è xuống chút ý nghĩ kia trong lòng.
Từ việc cân nhắc không muốn khiến A Văn tiêu tốn điểm tích lũy, Lâm Quát đổi tiêu đề phòng livestream thành "không vào không phải người". Lâm Quát mải xem xét đến ngây ngẩn, cậu đã hiểu rõ được tâm lý thủy hữu, giờ thì tốt rồi, sẽ không có ai đến nữa đâu.
Thăng Thăng cũng sửa lại tiêu đề phòng livestream, vì để mẹ có thể nhanh chóng tìm ra livestream của mình trong Vây Thành, tiêu đề phòng livestream cậu bé viết chính là "Thăng Thăng".
Một cái tên "không vào không phải người", hoàn toàn gây khó chịu khi đập vào mắt thủy hữu.
Một cái tên "Thăng Thăng", thì hoàn toàn không có sức hấp dẫn.
Một lớn một nhỏ đều cực kỳ hài lòng bấm [Xác nhận thay đổi]
Qua giây lát, điện thoại cả hai cùng lúc "ting" một tiếng:
[⟨Câu Chuyện Hiện Thực⟩ tải xuống hoàn tất]
[⟨Câu Chuyện Hiện Thực⟩:
Số lượng người chơi: 13
Xếp hạng và loại hình trò chơi: Hai sao không giới hạn thời gian
Quy tắc trò chơi: Kể lại câu chuyện, tổng điểm xếp hạng ba người tham dự đứng đầu sống sót
Ban thưởng trò chơi: Tổng điểm hạng nhất: 800 điểm tích lũy, tổng điểm hạng hai: 500 điểm tích lũy, tổng điểm hạng ba: 300 điểm tích lũy. Người thể hiện xuất sắc trong phó bản tặng thưởng thêm]
Lâm Quát đọc quy tắc, từng trải qua phó bản ⟨Mật Mã Tử Vong⟩, cậu có chút PTSD*, vô thức đi tra xét quy tắc phó bản đến cùng, xem liệu có quy tắc nào bị ẩn hay bị mình bỏ qua hay không.
(*PTSD: Chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương)
Quy tắc trò chơi: Kể lại câu chuyện, tổng điểm xếp hạng ba người tham dự đứng đầu sống sót.
Đáp án là có.
Ai kể chuyện? Kể chuyện gì? Tổng điểm lại là sao?
Nghĩ tới đây, Lâm Quát tối sầm mặt, khi có tia sáng lần nữa ló rạng cậu phát hiện mình đang ở kẽ hở Vây Thành, Thăng Thăng chẳng thấy bên cạnh, Lâm Quát không rõ cậu bé đi đâu, nhưng cũng không lo lắng. Bằng kinh nghiệm qua hai phó bản, Lâm Quát bỏ điện thoại vào túi, không nhanh không chậm đi về phía trước.
Ước chừng mười phút, Lâm Quát đã thoát khỏi kẽ hở, chân trời nhỏ hẹp lộ ra toàn cảnh, dưới màn trời xanh thẳm vạn dặm không mây có một trang viên lẳng lặng đứng. Từ vị trí Lâm Quát nhìn sang, còn có thể thấy rõ trong trang viên trồng hoa hồng, và tầng tầng lớp lớp tường vi muôn hồng ngàn tím trên tường vách.
Lâm Quát khẽ nhíu mày, phong cách của biệt thự này so với trong ⟨Kẻ Xâm Nhập⟩ chênh lệch quá lớn, ⟨Câu Chuyện Hiện Thực⟩ xuất hiện trang viên này đã nói cho cậu biết, đây chính là một nơi giam lỏng không giới hạn, người tham dự có thể tùy ý ngắm hoa đi dạo.
Nhưng nơi này là Vây Thành, càng là bình thường thì càng quỷ dị.
Đáy lòng thầm đề cao cảnh giác, Lâm Quát lúc này mới tới gần trang viên. Vừa đi vài bước, Thăng Thăng gọi cậu ngay phía sau, đoán chừng Thăng Thăng cũng mới ra khỏi kẽ hở Vây Thành, Lâm Quát liền đứng lại chờ cậu bé, khi Thăng Thăng đã chạy đến trước mặt mình, hai người mới tiếp tục đi đến trang viên.
Thời điểm tới trước cổng sắt quả nhiên đã có người chờ. Lâm Quát nghe thấy tiếng khóc, âm thanh còn hơi quen tai, cậu đứng lại nhìn về phía âm thanh nọ.
Là một cô gái, đang ôm mặt kêu khóc: "Đây là nơi nào, tôi rõ ràng đang ngủ trưa trong nhà, tại sao vừa tỉnh dậy liền tới đây."
Có người không kiên nhẫn trả lời: "Lại là một người mới, người mới thứ tư, cũng không biết cái phó bản này kéo vào mấy người mới. Tôi giới thiệu lần cuối cùng, nơi này là Vây Thành, các người có thể coi nơi này thành một cái sân chơi, chỉ có vượt qua trò chơi mới có thể sống."
Lâm Quát mím môi, Thăng Thăng bên cạnh nhạy bén bắt được dị biến trên mặt cậu, liền cũng nhìn về phía đám người, sau đó lại chuyển tầm nhìn lên người Lâm Quát: "Anh Lâm Quát, anh biết chị ấy sao?"
Lâm Quát nói "ừm", người đang khóc chính là Lý Nhất Nam, không đúng, tên thật của cô là Trương Mộng Nam.
Trương Mộng Nam sau khi nghe giải thích thì càng khóc mãnh liệt: "Vây Thành? Phó bản? Trò chơi? Nghĩa là gì chứ! Tôi muốn về nhà, tôi không muốn chết."
Người giải thích kia mặc kệ cô, ngược lại là một nữ sinh khác bên cạnh Trương Mộng Nam hướng mắt nhìn khắp trang viên, tỏ vẻ ghét bỏ nói: "Trang viên này có chỗ nào nguy hiểm, làm sao mà chết được? Cô không phải bi quan, nghĩ theo hướng khác, người nghèo như chúng ta cả đời chưa chắc có cơ hội ở trong trang viên xa hoa như này, nếu là chơi vui rồi chết cũng đáng."
Lâm Quát vừa trông thấy nữ sinh nói lời an ủi kia: "..."
Nữ sinh dứt lời dường như nghĩ tới điều gì, hỏi luôn người cũ bên cạnh: "Người anh em, tôi hỏi chút chuyện, anh có thấy qua một nam sinh 22 tuổi cao mét tám, ngoại hình cực kỳ đẹp trai, mỗi tội gầy quá, ít nói, ờm… chỗ này hơi có vấn đề." Nói đoạn, nữ sinh chỉ chỉ cái đầu nhỏ của mình: "Ai nói cái gì ảnh liền tin cái đó."
Lâm Quát: "..."
Cậu lớn giọng gọi: "Lâm Chi!"
Lâm Chi thoáng sửng sốt, nhìn qua hướng Lâm Quát: "Đậu má." Sau đó không thể tin trừng mắt dụi tới dụi lui, chớp chớp vài cái, lại lần nữa nhìn chằm chằm Lâm Quát: "Đậu má!"
Lâm Quát bất đắc dĩ: "Qua đây."
Lâm Chi lao tới như điên, lập tức bổ nhào lên người Lâm Quát: "Má nó má nó, ca! Là anh sao? Trời ạ! Em lại vẫn còn được nhìn thấy anh, ôi ôi ôi, em muốn khóc quá, mà khóc không nổi."
Lâm Quát bị Lâm Chi đẩy lui về sau hai bước mới khó khăn giữ vững thân thể, cậu nhấc tay xoa đầu Lâm Chi: "Là anh."
Lâm Chi cọ cọ trong ngực Lâm Quát: "Em còn tưởng sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa!"
Lâm Quát nói: "Không phải anh ở đây sao?"
Lâm Chi chùi hết nước mắt lên người Lâm Quát, sau khi ổn định cảm xúc rồi, bấy giờ mới từ trong ngực cậu đứng vững lại, liền thấy Thăng Thăng đứng ngay bên.
"Ca, nửa tháng không gặp, cháu trai em đã lớn như vậy rồi."
Lâm Quát: "..."
Thăng Thăng: "..."
Lâm Quát: "Em có thể nói chuyện tử tế hơn không, cô nương ơi."
Lâm Chi cười toe toét, bấy giờ Lâm Quát mới đơn giản nói cho cô nhóc nghe khoảng thời gian này mình đã trải qua những gì, kể cả lần thoát khỏi [Mật Mã Tử Vong]. Lâm Chi kinh ngạc đầy mặt: "Em còn tưởng do em nằm mơ chứ, hoá ra đều là thật!" Bất ngờ qua đi, Lâm Chi gõ đầu Thăng Thăng: "Nhóc con, tên gì?"
Thăng Thăng đáp: "Dạ chị, em tên Giang Thăng."
Lâm Chi gật gật đầu: "Chị là Lâm Chi."
Giang Thăng lễ phép nói: "Chào chị Chi Chi, chị Chi Chi thật xinh đẹp."
Lâm Chi: "Miệng nhỏ quét mật ha, ngọt như vậy."
Giang Thăng: "Là nói thật."
Lâm Chi: "Chị thích đứa trẻ nói thật."
Lâm Quát đánh gãy hai đứa quỷ con tự tâng bốc nhau, nghiêm túc xen phức tạp nói: "Bớt đùa lại, đây không phải kì nghỉ."
Lâm Chi rất sợ anh trai, liền không lên tiếng nữa.
Lâm Quát quay đầu nói với Giang Thăng: "Anh sẽ cố gắng bảo vệ các em, nhưng nếu trong tình huống phải chọn một trong hai, anh chọn Lâm Chi."
Lời mặc dù tàn nhẫn, nhưng lại là lẽ thường vốn vậy. Giang Thăng nhẹ gật đầu thấp giọng đáp "vâng". Cá nhân Lâm Quát không có nghĩa vụ chăm nom cậu nhóc, lời nói kia ngược lại khiến Giang Thăng cảm thấy nể trọng, thay vì Lâm Quát đồng ý quan tâm, khiến mình đặt hết niềm tin vào đối phương, nhưng lúc khẩn cấp lại bỏ mặc mình còn tốt hơn nhiều.
Nghĩ như vậy, Giang Thăng lại gật đầu: "Anh Lâm Quát, em hiểu rồi."
Lâm Quát nhìn Lâm Chi, cậu dần phát sinh một loại áp lực, Lâm Chi là người mới, Giang Thăng là trẻ nhỏ, cậu muốn bảo vệ chu toàn cả hai nói nghe thì dễ.
Lâm Chi thấy Lâm Quát mím môi, hiểu cậu áp lực, tự vỗ ngực nói: "Ca, anh yên tâm đi, em hơi bị trâu bò đó."
Lúc ba người nói chuyện, mười người còn lại của phó bản đều đã đến. Trong cả đoàn có 3 người mới, là Lâm Chi và hai nam sinh. Trương Mộng Nam nhận ra Lâm Quát thì xấu hổ chớp mắt một cái, thấy cậu cũng không vạch trần lời nói dối của mình, bấy giờ mới cúi đầu thầm thở ra, nhưng cô không thể hoàn toàn yên tâm, cô đã xem quy tắc phó bản, chỉ có ba người đứng đầu mới có thể sống sót, mà Lâm Quát đã có một đội nhỏ ba người.
Trương Mộng Nam nhất thời không biết nên làm sao mới tốt, cô rõ ràng năng lực của Lâm Quát, cho nên trong ⟨Kẻ Xâm Nhập⟩ mới chọn ôm đùi suốt hành trình, thế nhưng hiện tại, đùi xuất hiện ngay trước mắt, mà lại chẳng thể ôm cảm giác thật nực cười.
Trương Mộng Nam vờ không biết Lâm Quát, Lâm Quát tự nhiên cũng sẽ không vội đi chào hỏi "người quen", mà coi như Trương Mộng Nam tự nguyện nhận ra cậu, Lâm Quát cũng muốn cân nhắc kĩ lưỡng chút, quy tắc của phó bản ⟨Kẻ Xâm Nhập⟩ là sống sót năm ngày, nhưng quy tắc phó bản ⟨Câu Chuyện Hiện Thực⟩ lại định sẵn những người tham dự không thể là đồng minh, mà là cạnh tranh.
Người cũ đều rõ ràng điểm này, khi giới thiệu quy tắc Vây Thành với người mới cũng có điều giấu giếm. Lâm Quát ở một bên nghe, tuy người cũ có chỗ cố kỵ và giấu diếm, nhưng cấp thông tin cho người mới không nên thiếu quá nhiều, cậu vốn không thích nói chuyện, vì vậy quá trình giới thiệu quy tắc vẫn luôn không lên tiếng.
Ngược lại Lâm Chi khá bất ngờ khi nghe được, xong mới chậm chạp lấy điện thoại ra, quả nhiên đúng như người cũ nói, điện thoại đã ở "trạng thái Vây Thành". Cô nhóc chọc chọc Lâm Quát, muốn xin đề xuất của cậu: "Ca, em đổi tiêu đề phòng livestream như nào thì tốt nhỉ? Phòng livestream của anh tên gì, cho em chép cái đi?"
Lâm Quát: "Của anh không hay, không có đề xuất, tự nghĩ."
Lâm Chi: "A, vậy tên phòng livestream phó bản trước của anh là gì? Em đặt tên kém, không nghĩ nổi đâu, gợi ý xíu thôi, lần đầu làm streamer không thạo lắm."
"..." Lâm Quát lại trở nên nghiêm túc: "Đây không phải chuyện đùa."
Lâm Chi: "Được được được." Dứt lời nhìn đến Giang Thăng: "Bé con, tên phòng livestream của em là gì, cho chị chép với."
Giang Thăng nói thật: "Phòng livestream của Thăng Thăng".
Lâm Chi: "Ồ."
Sau đó cô nhóc đổi thành Phòng livestream của Lâm Chi, đổi xong chưa đầy vài phút, số người xem livestream của cô nhóc đột nhiên tăng vọt.
Lâm Chi: "!"
Lâm Chi hỏi: "Tên của mình hấp dẫn người ta đến thế sao?"
Trong lúc nói chuyện, mưa đạn cùng lúc nổi lên:
[Sẽ không phải Lâm Chi mà tôi nghĩ kia chứ]
[Ôi má ơi, quả nhiên là cô ấy]
[Tôi thấy cô ấy liền nghĩ đến hồi ức không tốt, tôi sợ]
[Cẩu streamer kia đâu?]
[Oh shit, tôi nhìn thấy gì đây, cẩu streamer!]
[Lúc này mới cách hồi kết phó bản trước bao lâu, cẩu streamer lại vào phó bản?]
[Phòng livestream của cẩu streamer tên gì? Tôi muốn vào phòng livestream của cẩu streamer, cầu người hảo tâm chỉ đường!]
Lâm Chi nhíu mày, nhìn về phía Lâm Quát, nhỏ giọng hỏi: "Ca, cẩu streamer trong mưa đạn không phải anh chứ."
Lâm Quát mặt không đổi sắc nhìn Lâm Chi.
Lâm Chi lạnh cả gáy, đúng lúc này điện thoại bất chợt rung nhẹ, phòng livestream b ắn ra một dòng thông báo: [S tiến vào phòng livestream của bạn]
[SSSSSSS!]
[Quả nhiên, nơi nào có cẩu streamer nơi đó liền có S]
[S:? (Biểu tượng đặc biệt)]
Lâm Chi nghi vấn đầy đầu: Ca, anh biết S là ai không? Hắn vào phòng livestream của em, hiệu ứng hắn xuất hiện trông xịn sò phết."
Lâm Quát nhíu mày, mở điện thoại mình ra, quả nhiên, ban đầu số người xem luôn đứng ở mức 0, nháy mắt bất chợt tăng mạnh, sau đó cậu nhận được vài tin nhắn.
[Cơn Gió Ngọt Ngào]:?
[Cơn Gió Ngọt Ngào]: Ca ca?
Lâm Quát khá bất ngờ, cậu không nói A Văn biết mình vào phó bản, chính bởi không để người ấy biết, miễn làm người ấy lại tiêu phí điểm tích lũy cho cậu, nhưng giờ A Văn không rõ từ đâu biết chuyện cậu lại vào phó bản, sợ A Văn nghĩ nhiều, Lâm Quát gõ chữ giải thích:
[Lâm Quát]: "Không phải cố ý giấu em
[Cơn Gió Ngọt Ngào]: chàng mười ba* liều mạng nha.
(*Chàng mười ba: nhân vật lịch sử Trung Quốc, tóm lại là một người cực kỳ liều mạng.)
Tin nhắn của Lâm Quát đồng bộ với tin nhắn mới nhất của A Văn, cậu đọc đến "chàng mười ba liều mạng" tai từ từ đỏ lên, cậu dường như… là có hơi liều như vậy thật."
[Cơn Gió Ngọt Ngào]: Em thực sự chẳng thiếu điểm tích lũy, anh không cần vội trả cho em. Anh liên tục cày phó bản, nếu nghỉ ngơi không tốt rồi xảy ra chuyện, em sẽ rất tự trách, cũng sẽ rất khổ sở và đau lòng.
[Lâm Quát]: Xin lỗi...
[Cơn Gió Ngọt Ngào]: Tên phòng livestream là gì?
[Lâm Quát]: không vào không phải người...
[Cơn Gió Ngọt Ngào]: Ừm. Vậy em nhất định phải vào thôi.
[Cơn Gió Ngọt Ngào]: Được rồi, em đã tìm thấy, vẫn theo quy định cũ? Từ nay về sau, chọn em làm quản phòng.
[Lâm Quát]: Được.
[Cơn Gió Ngọt Ngào]: Ca ca qua phó bản đi, cố lên!
[Lâm Quát]: Cảm ơn.
Trò chuyện cùng A Văn xong, Lâm Quát ngẩng đầu, tầm mắt từ màn hình điện thoại kéo ra vừa vặn đối đầu với Lâm Chi.
Lâm Chi: "Lâm Quát, anh có gì sai sai."
Lâm Quát: "..."
Lâm Chi: "Hẹn hò rồi?"
Lâm Quát nghĩ đến A Văn vẫn đang xem cậu, vội nói: "Đừng đoán mò "
Lâm Chi: "Đoán mò chỗ nào, anh xem anh cứ cười tủm tỉm. Lâm Quát, thành thật khai báo! Em có chị dâu phải không? Dáng dấp chị dâu như nào hả, xinh đẹp hay không? Có tốt tính không?"
Lâm Quát nhét điện thoại vào túi, cố ép bản thân ổn định lại, sau đó dùng ánh mắt "em có bản lĩnh thử nói thêm chữ nữa coi" nhìn Lâm Chi.
"Ok, em ngậm miệng." Lâm Chi làm động tác kéo khoá môi.
"Này." Có người hô lớn gọi ba người họ: "Bên kia, qua đó, cửa mở rồi."
Nhân số phó bản yêu cầu là 13, người đã đủ rồi, cổng sắt trang viên tức khắc mở. Không hề có âm thanh quỷ dị do lâu năm thiếu tu sửa, cánh cổng mở ra hết sức thông thuận, phía trước là một con đường lớn, dẫn thẳng đến trước cửa biệt thự trong trang viên.
Phần lớn đội đã bắt đầu vào trong, Lâm Quát thoáng dừng chân trước cửa, Lâm Chi nhận ra sự nghiêm túc trên mặt cậu, biết anh mình lộ ra biểu cảm như vậy khi đang suy nghĩ, mà Lâm Quát ghét bị đánh gãy mạch suy nghĩ, Lâm Chi hiểu rõ nên tiếp tục im lặng, Giang Thăng tự nhiên cũng không dám nói thêm.
"Đi thôi." Chốc lát sau Lâm Quát lên tiếng, trang viên này quá bình thường, sắc trời ấm áp trải rộng không mây, bình thường đến mức khiến Lâm Quát cảm thấy càng quỷ dị, nhưng lại tìm không ra bằng chứng cho thấy trang viên này quỷ dị điểm nào. Bởi vì có khoảng cách với những người khác, Lâm Quát bấy giờ mới nhắc nhở Lâm Chi và Giang Thăng: "Đừng đến quá gần người khác, chớ tin bọn họ."
Lâm Chi khá kinh ngạc nhìn Lâm Quát, nhất thời có chút khó tin lời này lại từ chính miệng anh mình nói ra.
Thời điểm cả ba bắt kịp những người khác, bấy giờ mới phát hiện bên cửa biệt thự có một ông lão, ông lão cười híp mắt với bọn họ, tuy nhìn ra ông đã có tuổi, nếp nhăn trên mặt không tạo ra sự lọm khọm già yếu, ngược lại khiến ông biểu lộ một loại cảm giác hoà ái thân thiết.
"Chào mừng khách quý." Ông lão nói: "13 vị khách quý, xin mời theo lão vào trong."
Lâm Quát quan sát ông lão, giải thích với Lâm Chi: "NPC, không thể tấn công ông ta."
Lâm Chi gật gật đầu, ông lão dứt lời liền đẩy mở cửa biệt thự, Lâm Chi đứng sau đám người không thấy rõ quang cảnh bên kia cánh cửa, do dự nhìn qua Lâm Quát: "Ca, chúng ta có nhất định phải nghe theo NPC không."
Lâm Quát lời ít ý nhiều: "Không nhất định."
10 người đầu tiên đã tiến vào biệt thự, ông lão đứng bên cửa nhìn tới nhóm Lâm Quát: "Còn lại ba vị khách, có phải gặp vấn đề gì chăng?"
Giang Thăng không dám tự tiện đáp lời, chỉ ngẩng đầu ngó Lâm Quát.
Lâm Chi ngơ ngáo cũng chỉ sợ lỡ lời rước phiền cho anh trai, thế là cũng ngậm miệng.
Ông lão nhìn ra Lâm Quát là chủ kiến trong ba người, mới tiến lên một bước tìm vị trí thích hợp với Lâm Quát: "Nếu không phiền có thể nói với lão đã xảy ra vấn đề gì chứ? Lão tin lão có thể giúp được."
Lâm Quát kỳ thực có chút rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, ông lão quá thân thiện rồi.
"Không có." Lâm Quát nói chắc nịch.
Ông lão cười đáp: "Không vấn đề gì là tốt rồi, vậy mời vào thôi."
Lâm Quát nhấc chân tiến vào, Lâm Chi với Giang Thăng liền theo sát phía sau. Khi vừa bước vào biệt thự, Lâm Quát mau chóng đảo mắt một vòng, so với biệt thự ở ⟨Kẻ Xâm Nhập⟩, nơi cậu đang đặt chân này không nên quá bình thường, thông qua phong cách thiết kế và bài trí nội thất là biết, đây là nơi mà cậu phải dành dụm tiền từ thuở khai thiên lập địa mới may ra mua nổi.
Chỉ riêng diện tích phòng khách đã xấp xỉ đến 6, 70m², 13 người cộng thêm một ông lão cũng không thấy chật chội.
"Ngồi đi." Ông lão cười thoải mái: "Lão nói qua chút quy tắc cho mọi người."
Cả đám nghe được hai từ "quy tắc" lập tức lộ ra vẻ căng thẳng, kẻ ngơ ngác kẻ đề phòng đứng tại chỗ không dám ngồi xuống.
Ông lão còn nói: "Không cần khách sáo."
Ông ta từ đầu đến cuối cười híp mắt quan sát đám người, nhưng lời này vừa dứt thì chẳng còn lên tiếng nữa, như tỏ ý 13 người không ngồi xuống thì ông ta không định giải thích quy tắc vậy.
Lần này người cũ tương đối nhiều, có kinh nghiệm phó bản nhất định, đều không muốn đảm nhận vai mở bát, ai biết có cạm bẫy gì đâu chứ? Người mới thấy người cũ không ngồi, bọn họ cũng chẳng dám ngồi.
Dám ngồi xuống đàu tiên chính là Lâm Quát, Lâm Chi đứng lâu đã mỏi chân lắm rồi, nhìn thấy hành động của Lâm Quát cũng đặt mông ngồi xuống sát bên, kế đến là Giang Thăng.
Cả đám nhận ra ba người không phát sinh sự cố lúc này mới đùn đẩy nhau cùng ngồi theo.
Xong xuôi, ông lão bắt đầu nói: "Lão không có con cái, sau khi bà nhà mất trên đời này chỉ còn lại mình lão thôi. Chắc là do cô quạnh lâu quá rồi, lão rất thích có bạn tới thăm, mọi người tuyệt đối không được câu nệ, ngoài ra, lão mở trang viên miễn phí cho tất cả, ai cũng có thể thoả thích chơi đùa trong trang viên, lão cực kỳ vui vẻ đồng thời rất hi vọng các bạn được trải qua một đoạn thời gian hết sức hài lòng."
Đám người không ai lên tiếng, cũng không ai nói với ông lão lời cảm ơn.
Mà chẳng thấy ông lão lúng túng hay nổi giận, chỉ dừng chốc lát mới tiếp tục nói: "Lão chỉ có một yêu cầu, đó là mỗi 10 giờ sáng thứ hai, bốn, sáu, tám lão muốn mọi người tập hợp ở phòng khách, sau đó kể chuyện, không giới hạn số truyện kể trong ngày, cho đến hết 12 giờ trưa, kể chuyện xong rồi, lão sẽ chuẩn bị bữa cơm thật phong phú cho mọi người thưởng thức.
Lời ông lão nói có điểm ăn khớp với ⟨Câu Chuyện Hiện Thực⟩, dù ông lão không đề cập đoạn "thời gian hài lòng" này khi nào kết thúc, nhưng ai cũng đều ngầm hiểu, chính là khi 13 người chỉ còn lại 3.
Có tiếng hỏi: "Phải kể chuyện gì?"
Ông lão vỗ vỗ trán: "Ôi, xem cái trí nhớ tồi tệ của lão này." Nói xong ông lão nghiêng đầu gọi một tiếng: "Thận."
Vừa dứt lời, có vài tiếng "meo meo meo" truyền đến.
Lâm Chi sáng rực hai mắt, cô nhóc đặc biệt thích mèo, chỉ là Lâm Quát dị ứng với lông còn bị viêm mũi. Lâm Chi đảo mắt tứ phía tìm kiếm sự tồn tại của con mèo trong biệt thự, nhưng lại sốc ngay khi vừa trông thấy nó.
Từ lúc tiến vào phó bản đến giờ, Lâm Chi không hề cảm giác được một tia nguy hiểm. Nhưng con mèo này rốt cuộc khiến cô nhóc nhận rõ, bản thân không phải là khách du lịch thực sự, mà có thể là đến nộp mạng.
Một con mèo toàn thân đen tuyền, kích thước cơ thể không khác gì mèo bình thường, quái dị ở chỗ nó có ba mắt.
"Má nó… " Lâm Chi núp sau lưng Lâm Quát: "Em thấy hơi ghê."
Không riêng cô nhóc, thời điểm con mèo xuất hiện, sắc mặt mọi người đều thay đổi. Bọn họ chưa ai thấy qua mèo ba mắt, con mắt thứ ba của nó mọc trên trán, dù ở trạng thái nhắm nhưng vẫn khiến người ta phát sợ.
Trên thân mèo đen còn mặc bộ trang phục nhỏ, trang phục còn có thêm một cái túi lớn.
Ông lão dường như không nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, để mèo đen nhảy vào trong ngực. Ông lão vuốt v e con mèo, nó liền phát ra tiếng "gù gù gù", đến khi vuốt đủ rồi ông lão mới lấy đồ vật trong túi của mèo đen, là một viên xúc xắc, có điều viên xúc xắc này điểm số rất nhiều.
Lâm Quát thấy được trên xúc xắc có "13" số.
Ông lão bước vào giữa cả đám, đặt xúc xắc lên bàn trà: "Mọi người gieo số trước, ai gieo ra số nào chính là thứ tự của người ấy."
"Thứ tự dùng để làm gì?" Có tiếng hỏi.
Ông lão nói: "Rất nhiều tác dụng."
Đây là ý không định giải thích với đám người, ánh mắt ông lão quét một vòng quanh cả đám: "Ai tới trước?"
Không ai động.
Ông lão thở dài, tỏ vẻ rất buồn rầu: "Mọi người vẫn thật câu nệ, nếu đã không ai chủ động, vậy lão lấy tuổi tác lớn nhất thay mọi người quyết định thôi."
Nói xong chỉ hướng Lâm Quát: Vị khách soái khí này tới trước đi."
Tầm mắt đám người đồng loạt đáp lên thân Lâm Quát, tim Lâm Chi hẫng mất một nhịp, kéo anh trai lại nói: "Ca, để em."
"Không cần, em ngồi im."
Lâm Quát ấn Lâm Chi về ghế, ông lão giao xúc xắc vào tay Lâm Quát, cậu tùy tiện ném ra một con số ——13.
Ông lão lấy lại xúc xắc rồi thoáng nhìn qua mèo đen, tựa hồ đang nói cho nó nghe: "13."
Mèo đen li3m láp chân trước, có lẽ căn bản nghe không hiểu ông lão đang nói gì. Nhưng con mắt trên trán nó lại mở ra, đồng tử đỏ thẫm co lại nhìn về phía ông lão, chuẩn xác rơi xuống viên xúc xắc trên tay ông ta.
Đám người không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Lâm Quát lại phát hiện, lúc con mắt thứ ba của mèo đen nhìn xuống, viên xúc xắc trên tay ông lão biến mất số "13".
Ông lão còn nói: "Có ai chủ động làm vị khách thứ hai gieo số không? Nếu không có, vậy thì…"
"Tôi…" Một giọng nữ vang lên.
Cả ông lão và mọi người đồng loạt nhìn qua, là Trương Mộng Nam.
Trương Mộng Nam hé miệng run rẩy nói: "Tới tôi đi…"
"Tốt." Ông lão mỉm cười đưa xúc xắc tới: "Vị khách đáng yêu, không cần căng thẳng."
Trương Mộng Nam nhận lấy xúc xắc, hai tay nâng xúc xắc lắc lắc, cuối cùng mở hai tay ra, trên mặt xúc xắc hiện ra số "12".
"Lắc ra con số này rồi, Trương Mộng Nam có chút bất an nhìn ông lão, cô đã gian lận.
Ông lão nhìn chằm chằm con số này một chốc, "12".
Giống với số "13" Lâm Quát gieo ra, số "12" cũng biến mắt khi con mắt thứ 3 của mèo đen nhìn tới. Trương Mộng Nam nhẹ nhõm thở phào ngồi lại ghế sô pha.
Ông lão tiếp tục nói: "Như vậy người thứ ba…"
Bắt đầu có người giành xúc xắc, bọn họ đều nhìn ra Trương Mộng Nam gian lận, nhưng mà ông lão tán thành kết quả gian lận kia. Trong nhận thức của đám người, số lượng trên xúc xắc tương ứng với số người của bọn họ, mặc dù không biết số thứ tự này để làm gì, nhưng may là có thể gian lận, vào thời điểm không rõ tình hình, trong khoảng từ 1-13, chọn số ở giữa là an toàn nhất.
Rất nhanh, "6" "7" "8" "9" đều bị chọn mất.
Lâm Quát trầm tĩnh nhìn hết toàn bộ, sau khi phát hiện số trên xúc xắc biến mất, thêm cả mặt số cũng mất đi. Cậu ngẫm nghĩ rồi nói với Lâm Chi: "Gieo 1."
Lâm Chi nhẹ gật đầu, cô nhóc hiểu ý anh trai, sau khi những con số "12" "11" "10" bị lấy đi, chỉ có vị trí số "1" là tiếp cận gần số "13" của Lâm Quát nhất, chung quy đ@u cuối kết hợp chặt chẽ.
Lâm Chi đổ xúc xắc.
Lâm Quát liền nói với Giang Thăng: "Gieo 2."
Giang Thăng nhẹ gật đầu: "Anh Lâm Quát, em hiểu rồi."
Đến phiên Giang Thăng gieo, xúc xắc chỉ còn "2" "3" "4", chỉ có điều Giang Thăng còn nhỏ, cả người lại căng thẳng, lúc đổ xúc xắc tay hơi run, gieo ra số "4".
Sắc mặt cậu bé tái nhợt, đôi mắt ngấn lệ chớp chớp: "Em…"
Mình làm sao mà chuyện gì cũng không làm được chứ!
Đối với kết quả này, Lâm Quát vẫn luôn mím môi, "4" cũng được tính là số thuộc hàng trước, mà còn chưa chắc đã dễ nghe như vậy.
Rốt cuộc 13 con số trên xúc xắc đã phân hết đến từng người, xúc xắc cũng thay đổi thành một mặt phẳng. Ông lão hơi kéo tay áo xem đồng hồ: "May thay không trễ giờ, vậy giờ lão tuyên bố, câu chuyện sẽ bắt đầu, có ai chủ động làm người đầu tiên kể chuyện không?
Không ai lên tiếng.
Ông lão cười híp mắt: "Nếu không có, vậy thì bắt đầu từ số nhỏ nhất."
Lâm Chi: "..."
Ánh mắt Lâm Quát tối lại, Giang Thăng căng thẳng nuốt nước miếng, bởi vì ngoại hình Lâm Chi xinh xắn, lại gieo số "1", đám người khắc sâu ấn tượng với cô nhóc, lúc này đều nhìn Lâm Chi.
Ông lão: "Được rồi, như vậy…"
"Tôi kể." Lâm Chi biết Lâm Quát chắc chắn định thay mình thành người đầu tiên kể chuyện, vì vậy giơ tay lên tiếng trước khi cậu có động tác.
Lâm Quát không đồng tình nhìn Lâm Chi.
Ông lão lại cực kỳ vui mừng, vội nói như chỉ sợ Lâm Chi đổi ý: "Xin mời vị khách số 1."
Lâm Chi ở trung tâm ánh nhìn gãi đầu một cái, cô nhóc thực sự không biết kể cái gì, ngẫm nghĩ nói: "Tôi kể cho mọi người một câu chuyện có thật vậy."
Lâm Chi kể: "câu chuyện này nhân vật chính là tôi, ba mẹ qua đời lúc tôi còn rất nhỏ, tôi đối với họ hoàn toàn không có ấn tượng. Tôi là do một tay anh trai nuôi nấng, anh tôi kiệm lời, chính anh ấy cũng là trẻ con, anh ấy không biết chăm sóc tôi ra sao, cũng không biết dạy dỗ tôi thế nào, cho nên hồi nhỏ tôi cực kỳ lì lợm."
"Có một ngày, tôi đòi anh trai đưa đi chơi ở công viên mới xây trong thành phố. Nhắc trước, tôi sinh sống ở thành phố không có biển, do công viên mới xây kia đào một cái hồ nhân tạo khiến tôi tò mò hết sức. Anh trai tôi rất bận, rốt cuộc cũng dành thời gian đưa tôi đi chơi công viên."
"Đến nơi rồi tôi đi thẳng tới hồ nhân tạo, nước hồ rất sâu, bên trong nuôi rất nhiều cá. Nhưng mà bên hồ có hàng rào bảo vệ, khi ấy tôi lùn tịt, không nhìn thấy cá trong hồ liền chui qua hàng rào bảo vệ kia, muốn xem cá ở khoảng cách gần, kết quả hẳn khỏi nói cũng biết, tôi rơi xuống nước."
"Khoảnh khắc đó tôi đã nghĩ mình xong rồi, chắc là anh trai sẽ lo lắng lắm. Tôi càng sợ anh ấy lo lắng thì càng cuống cuồng hơn, vừa cuống liền sặc nước. Sau đó ý thức tôi mơ hồ dần, nhưng vẫn còn ý thức. Tôi biết có người vớt tôi lên, sau đó có đủ loại cấp cứu nhân tạo, tôi nhớ rất rõ, người kia nói với anh trai tôi không còn thở."
"Về sau xe cứu thương chở tôi đến bệnh viện, hẳn là đưa tôi vào phòng cấp cứu, ý thức tôi quả thực đặc biệt rõ ràng. Tôi nghe thấy bác sĩ nói với anh trai, người tạm thời cứu lại được, nhưng tình huống không rõ ràng, cụ thể còn phải xem về sau có thể tỉnh lại hay không."
"Nằm bệnh viện chừng bảy, tám ngày, tôi vẫn chưa hề tỉnh lại, nhưng luôn có ý thức. Vào lúc tôi nghĩ mình sẽ cứ nằm như thế mãi, tôi đã nghe được có một người lạ nói chuyện với anh trai, người kia bảo, lúc dựng hồ nhân tạo có công nhân xảy ra sự cố, quản đốc sợ gánh trách nhiệm cũng không muốn bồi thường, liền cứ chôn người dưới đáy hồ. Gã nói tôi là vì bị mấy thứ bẩn thỉu trong hồ quấn lấy, thứ bẩn thỉu ấy chính là quỷ nước do oán khí của công nhân kia hoá thành, nếu muốn tôi tỉnh lại thì nhất định phải mời người tới xem."
"Anh tôi liền đi mời, người được mời đến xem tình hình của tôi xong nói thể trạng tôi yếu ớt. Thể trạng yếu ớt này chính là do phúc đức tổ tiên quá ít, không ai che chở. Vì ba mẹ bị tai nạn xe qua đời, càng không thể ở trên trời che chở tôi, nên gã bảo anh trai cho tôi nhận cha nuôi, mượn tổ tiên nhà khác phù hộ."
"Nhưng vì oán niệm quỷ nước quá sâu, vả lại sẽ chẳng có ai thực sự đồng ý chuyển vận may cho người khác, nên tôi nhận cha nuôi là một gốc cây hòe. Đạo sĩ kia nới với anh tôi, gốc hòe này sống mấy ngàn năm, có nó làm cha nuôi tôi tuyệt đối sẽ đàn áp được quỷ nước quấn lấy tôi."
Lâm Chi nói đến đây hơi khô miệng, ông lão mỉm cười đưa nước đến. Lâm Chi uống một ngụm, nhuận giọng xong tiếp tục kể: "Nhận cha nuôi xong không bao lâu tôi liền tỉnh, được rồi, câu chuyện của tôi đã kể xong."
Lâm Quát nhìn Lâm Chi, kỳ thật câu chuyện của Lâm Chi vẫn chưa kể xong. Sau khi cô nhóc tỉnh lại, Lâm Quát muốn đưa Lâm Chi tới cảm ơn đạo sĩ kia, kết quả tìm đến nhà lại chẳng thấy bóng dáng đạo sĩ. Hàng xóm thấy hai đứa trẻ tội nghiệp, bấy giờ mới nói cho bọn họ, đạo sĩ này chính là một tên lừa đảo, lần trước có người tìm tới cửa, gã thấy không thể chọc vào liền thu dọn đồ đạc trốn mất rồi.
Lại hỏi Lâm Quát đạo sĩ lấy bao nhiêu tiền.
Lâm Quát nói: "10 vạn." (Hơn 300 triệu VNĐ)
Hàng xóm kia chỉ lắc đầu: "Hồ nhân tạo là dự án chính phủ, sao có thể làm bừa mà ném thi thể vào trong hồ nước, báo cảnh sát đi nhóc."
Khoản bồi thường của ba mẹ tổng 40 vạn, cậu bị lừa mất 10 vạn. Lâm Quát nghe tới đó đỏ cả vành mắt, cậu đã báo cảnh sát, nhưng đạo sĩ kia không hề bị tìm ra, tiền cũng chẳng thấy được trả về. Về sau cậu càng trở nên ít nói, cậu rõ ràng bản thân kìm nén trong lòng, sợ chính mình ngã xuống không ai chăm sóc Lâm Chi, liền lừa mình dối người tự thuyết phục mình, lỡ đâu thực sự là cây hoè cứu được Lâm Chi thì sao?
Cuối cùng cậu vẫn đưa Lâm Chi tới chỗ cây hòe quỳ lạy một cái.
Lâm Quát đến giờ vẫn còn nhớ rõ hình dáng gốc hoè kia, vì tuổi thọ lâu đời, cành nhánh uốn lượn cứng cáp, vỏ cây sần sùi bám bụi, ban ngày còn đỡ, ban đêm nhìn qua lạnh lẽo đầy chết chóc, để lộ một bầu thần bí âm u.
"câu chuyện rất đặc sắc." Ông lão cười híp mắt vỗ tay, tiếng vỗ tay kéo Lâm Quát từ hồi ức trở về, vừa nhấc mắt liền bắt gặp mèo đen, con mắt thứ ba của nó nhìn thẳng hướng Lâm Chi và Lâm Quát.
"Sau mỗi câu chuyện kết thúc đều bắt đầu chấm điểm." Ông lão nói: "Các bạn vừa là thính giả vừa là giám khảo, nhưng điểm cao nhất không quá năm."
Đến đây, ông lão phát giấy bút cho đám người trừ Lâm Chi: "Vậy giờ bắt đầu chấm điểm thôi."
Đám người cầm giấy bút, suy nghĩ cấp tốc chuyển động.
Quy tắc phó bản đề cập đến tổng điểm, khả năng có liên quan đến chấm điểm ngay lúc này. Đám người vì thế đều có suy nghĩ riêng chấm điểm kể chuyện cho Lâm Chi.
Chấm xong, ông lão thu lại xấp giấy theo thứ tự tăng dần: "Xem ra câu chuyện của vị khách số 1 không để lại cảm xúc cho nhiều người, có 9 vị đều chấm 0 điểm, đáng tiếc quá, lão cho rằng đây là một câu chuyện không tồi. Quay lại vấn đề chính, vị khách số 1 tổng đạt được 15 điểm."
Lâm Quát nhíu mày, cậu chắc chắn cho Lâm Chi 5 điểm, nhìn thấy Giang Thăng cũng cho Lâm Chi 5 điểm. Vậy 5 điểm còn lại là của ai?
Nghĩ tới đây, Trương Mộng Nam nhìn Lâm Quát ngại ngùng cười.
Lâm Quát đã hiểu, Trương Mộng Nam thực sự rất biết xem xét thế cục. Trong 13 người, Lâm Quát, Giang Thăng và cả Lâm Chi là tổ đội, mà cậu cũng không giấu diếm việc này. Giờ cô lấy lòng chấm 5 điểm cho Lâm Chi, chính là ép Lâm Quát thiếu một món nợ ân tình với mình.
Về sau lúc cô kể chuyện, Lâm Quát sẽ không thể thiếu ý tốt mà cho cô 0 điểm. Trương Mộng Nam cũng không mong đội Lâm Quát cho mình điểm tối đa, nhưng cô chắc chắn chí ít Lâm Quát sẽ không chấm 0 điểm, chỉ cần cô có phần, cô sẽ an toàn hơn so với những người khác.
Dù sao muốn sinh tồn, những người khác không thể nào cho điểm người kể chuyện.
Ông lão xem qua đồng hồ: "Còn một tiếng trước khi kết thúc kể chuyện, như vậy người kế tiếp kể chuyện là ai đây?"
Trương Mộng Nam quả nhiên dơ tay.
Ông lão cười ha ha nói: "Mong đợi cậu chuyện của vị khách số 12."
Trương Mộng Nam hắng giọng một cái: "Đây là chuyện tôi đọc được trên mạng. Có một người mẹ viết bài xin giúp đỡ trên diễn đàn, bà thổ lộ hết trong bài đăng nói em gái của chồng tới nhà mình, mỗi ngày đều quấn lấy chồng mình nấu cơm cho ăn, chồng cũng vui vẻ tiếp nhận. Trước kia chồng đi làm đều hôn mình, nhưng từ khi em chồng tới, chồng mình đi làm đều hôn trán em gái. Tệ nhất là, mỗi đêm chồng đều ngủ sát bên em gái, bằng không em gái sẽ khóc."
Trương Mộng Nam kể đến đây thoáng dừng lại, cô biết bất luận câu chuyện có đặc sắc hơn nữa rốt cuộc cũng chẳng đạt điểm cao, cô nhanh chóng kể đến kết cục: "Lúc đó rất nhiều bình luận mắng chửi em gái ông chủ nhà, mãi đến khi có một bình luận: Chạy chữa mau đi, rất có thể chị bị trầm cảm sau sinh cùng tâm thần phân liệt, em chồng mà chị kể chính là con gái chị."
Có người nghe kể chuyện hít vào ngụm khí lạnh, Trương Mộng Nam nói: "Chuyện của tôi hết rồi."
Ông lão cau mày: "A, đây thật là một câu chuyện đáng suy ngẫm. Như vậy, bây giờ chấm điểm cho vị khách số 12 của chúng ta đi."
Hoạt động chấm điểm giống với của Lâm Chi, ngoài Trương Mộng Nam, tất cả mọi người đều có một tờ giấy.
Lâm Quát trả ân tình viết 5, Lâm Chi chép bài cũng viết 5, Giang Thăng thấy vậy cũng viết 5.
Tổng hợp lại, ông lão tuyên bố: "Xem ra câu chuyện này vẫn chưa đủ kinh khủng, lại có 9 điểm 0, vị khách số 12 tổng đạt được 15 điểm."
Trương Mộng Nam nhẹ nhàng thở ra, cô cảm kích nhìn Lâm Quát, nhưng Lâm Quát không hề nhìn lại, cô thuận theo ánh mắt Lâm Quát, phát hiện Lâm Quát đang nhìn con mèo kia.
Lúc này ông lão lại nhìn đồng hồ nói: "Còn 20 phút, có vị khách nào muốn chia sẻ câu chuyện nữa không? Nếu không có, như vậy cũng chỉ đành chờ đến 10 giờ thứ tư rồi."
Không ai động, bọn họ chẳng bị ngu, lúc này kể chuyện chỉ có 0 điểm.
Dù sao đã có hai câu chuyện, ông lão cũng không thúc giục. Một mực chờ 20 phút cuối cùng kết thúc, ông lão mới tuyên bố buổi kể chuyện đầu tiên hạ màn.
Đúng như lúc trước ông lão nói, đám người được ăn một bữa trưa phong phú. Sau đó ông lão không xuất hiện nữa, mãi đến bữa tối mới lại xuất hiện trong tầm mắt đám người: "Tôi đã chuẩn bị phòng nghỉ cho các bạn, ngay trên tầng hai, ba, bốn của biệt thự, trên cửa có dán thứ tự, các bạn vào ở theo số hiệu của mình là được, cố gắng đừng qua phòng khác. Như vậy sớm chúc các bạn ngủ ngon."
Sau khi chúc ngủ ngon, ông lão mang theo con mèo rời đi.
Lâm Chi ăn uống no nê lúc này mới nhìn anh trai, biểu hiện Lâm Quát có điểm gì là lạ, cô nhóc nhỏ giọng hỏi: "Sao thế?"
Lâm Quát suy nghĩ nói: "Trước tới lầu hai nhìn xem."
Vì vậy bọn Lâm Quát dẫn đầu buông bát tới lầu hai, nơi này có rất nhiều phòng, trên mỗi cửa dán số khác nhau. Số 1 gần cầu thang nhất, cả ba tới nơi mới phát hiện lầu hai chỉ có số từ 1-6. Sau đó tới lầu ba, số trên lầu ba từ 7-12.
Lâm Chi lụng bụng: "Ca, anh ở lầu 4 một mình đó, má nó."
Giang Thăng căng thẳng: "Anh Lâm Quát."
Lâm Quát cũng rất lo, chỉ là không phải lo cho mình, là lo cho Lâm Chi và Giang Thăng, vốn tính thứ tự gần nhau có thể hỗ trợ, chẳng ngờ lại cách nhau tận hai tầng lầu.
Thế nhưng quan sát trình tự số Lâm Quát thở phào, trong sáu căn phòng tại lầu hai, phòng số 1 ở đầu cầu thang, sáu gian phòng tầng ba thì phòng số 7 gần đầu cầu thang, không phải nối liền theo chữ S, nói cách khác phòng số 13 tại tầng 4 cũng sẽ gần đầu cầu thang, đây coi như là trong rủi có may, Cậu ở ngay trên của trên lầu của Lâm Chi.
Lâm Quát dạy Lâm Chi dùng Tín Hiệu Vây, kế đó ba người kết bạn với nhau, Lâm Quát dặn: "Ban đêm có bất thường hay phát hiện gì lạ phải lập tức liên hệ Tín Hiệu Vây."
Giang Thăng gật gật đầu: "Rõ rồi ạ, anh Lâm Quát."
Lâm Chi hỏi: "Thế tại sao không lập nhóm?"
Lâm Quát: "Có à?"
Lâm Chi: "Có nha, này không phải sao?"
Lâm Quát: "... Được thôi."
Thế là Lâm Chi đến sau còn gánh team, ngược lại show một màn tạo nhóm online cho Lâm Quát coi, ba người đều xuất hiện trong nhóm.
Lâm Quát nói: "Vậy từ giờ thông báo tình hình qua đây."
Lâm Chi: "Được thôi anh trai ngốc của em."
Giang Thăng không dám nói như thế với Lâm Quát: "Dạ."
Lâm Quát chuẩn bị về phòng, trước khi đi cậu lần nữa dặn dò hai đứa quỷ con: "Chưa kể qua lại phòng khác, mà các em cũng đừng tùy tiện mở cửa."
Lâm Chi: "Vậy làm cái ám hiệu đi. Nếu là hai người ở ngoài thì cốc cốc cốc, thế nào? Nếu là em ở ngoài thì Chi Chi Chi."
Giang Thăng ngẫm lại nói: "Ám hiệu của chị Chi Chi sao lại khác chúng ta."
Lâm Chi nói: "Hai người đâu phải tên Lâm Chi."
Giang Thăng: "... A."
Lâm Quát lên tiếng: "Thoát phó bản xong anh tới tìm em."
Lâm Chi: "..." Nhìn theo Lâm Quát một mình lên lầu bốn, Lâm Chi hô: "Lâm Quát, chú ý an toàn nha!"
Lâm Quát: "Em tự lo bản thân cho tốt."
Lâm Quát đến lầu bốn, sau đó đẩy mở gian phòng của mình. Vì Lâm Chi và Giang Thăng đều ở đây, lòng cậu luôn quẩn quanh một loại cảm giác tồi tệ. Lâm Quát thầm rủa hệ thống máy chủ, cậu tình nguyện không gặp Lâm Chi, cũng không nghĩ Lâm Chi xuất hiện tại Vây Thành, cậu vô cùng sợ hãi bản thân sơ ý chút thôi, Lâm Chi sẽ…
Đêm còn dài, đoàn người ai nấy về phòng của riêng mình nghỉ ngơi.
Lâm Chi nằm trên giường, ôm gối che mặt khóc một trận. Quá tốt rồi, anh trai của mình còn sống.
Lâm Chi càng nghĩ càng tủi thân, Lâm Quát đột nhiên biến mất, cô nhóc tìm người khắp nơi, thậm chí lúc ngủ cũng chẳng yên nổi. Mệt mỏi đến không chống đỡ được nữa, cô nhóc ngủ thiếp đi, trong mơ mình biến thành quái vật, đến khi tỉnh lại thấy nhà bị cháy lớn, ai nấy đều bảo anh trai vì bảo vệ mình mà chết trong đám cháy rồi.
Lâm Chi sầu muộn đến khóc chẳng nổi, may thay cô nhóc bị cuốn vào thế giới Vây Thành này, gặp được Lâm Quát.
Lâm Chi lo đây chỉ là một giấc mộng, tỉnh mộng rồi, cô nhóc không thể gặp anh trai nữa. Lâm Chi cứ thế ngồi bật dậy như cá chép ưỡn lưng, dùng sức bẹo mặt một cái, đau vãi!
Không phải là mộng.
Quá tốt rồi.
Lâm Chi rốt cuộc nhẹ thở ra, đại khái do khóc nhiều quá, Lâm Chi cảm giác mình sắp khóc ra mồ hôi rồi. Cô nhóc đến gần cửa sổ muốn đẩy cửa ra hóng gió.
Vửa mở cửa sổ, Lâm Chi kém chút bị gió bên ngoài thốc cho ngã ngửa.
Cô nhóc cố gắng bám lấy bệ cửa sổ bên cạnh mới không ngã, đầu tóc bị thổi đến tán loạn. Lâm Chi xuyên qua kẽ tóc tận mắt thấy một trận quái sự phát sinh.
Toàn bộ vườn trồng hoa hồng đã nứt ra vô số kẽ hở, một gốc đại thụ che trời dần trồi lên, nhoắng cái đã cao thêm mười mấy mét.
Lâm Chi: "Má nó."
Cô nhóc lấy điện thoại vừa định gửi tin nhắn cho Lâm Quát, lập tức thấy Lâm Quát đã gửi tin nhắn vào trong nhóm.
[Lâm Quát]: Đừng mở cửa sổ!
[Lâm Quát]: Tìm chỗ trốn đi.
[Lâm Quát]: Anh tới tìm em.
Lâm Chi vội đóng cửa sổ lại, sau đó trốn vào sau rèm cửa, ngón tay run rẩy gõ chữ.
[Lâm Chi]: Ca...
[Lâm Chi]: Anh cũng phát hiện...
[Lâm Quát]: Ừ.
[Lâm Quát]: Tuyệt đối đừng để nó trông thấy em. Chờ anh.
Lâm Chi không dám nói cho Lâm Quát mình đã bị cái cây nhìn thấy, bên tai lúc này có tiếng ầm ầm vang trời, kèm theo âm thanh cành cây va đập mạnh với kính cửa sổ.
Lâm Chi như cá lách vào gầm giường, nắm chặt điện thoại không dám thở mạnh lấy một cái. Do nằm dưới gầm giường tầm nhìn hạ thấp, có thể thấy rõ thân cành uốn khúc từ ngoài cửa sổ leo vào, vỏ cây có màu nâu xám, tích tụ bụi bặm lâu năm.
Lâm Chi nhận ra cái cây, chính là cha nuôi cô nhóc từng quỳ lạy, gốc hoè cổ ngàn năm.
~~~