Hẹn Hò Trực Tuyến Trong Game Kinh Dị

Chương 21: 21: Nhớ Cơn Gió Ngọt Ngào Rồi





Lâm Quát thấy người đã theo kịp thì thu hồi tầm mắt, cửa thành bằng đồng phía trước dường như khảm sâu trong tường, trên cửa còn có hai khối đầu thú ngậm vòng.

Trước khi Thăng Thăng và Quan Mạc đến, Lâm Quát đã thử kéo nó ra, gần như chẳng tốn sức để mở cửa.
Quan Mạc đâu biết Lâm Quát đang chờ người, lo lắng hỏi: "Không mở được cửa sao? Vô lý."
Thông tin người mới là do hệ thống máy chủ xác nhận, ai thuộc khu thành nào sẽ mở được cửa của khu thành đó.
Lâm Quát đơ người, trầm giọng nói: "...!Tôi thử lần nữa."
Nói xong, cậu lại nắm lấy khối đầu thú ngậm vòng, đồng thời kéo tay về phía sau, khối đầu thú tác động đến toàn bộ cánh cổng lớn khiến nó ầm ầm mở ra, khung cảnh khu B thành dưới rộng mở trước mắt.
Lâm Quát nhìn quang cảnh bên trong, cửa thành này không hẳn là "cổng Truyền tống", nó giống như một cửa thành bình thường hơn, đoạn nối liền từ cửa thành đến khu thành rất tự nhiên, không đột ngột như cửa thần kỳ.
Thấy Lâm Quát mở được cửa, Quan Mạc nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu nói với Thăng Thăng: "Đi thôi."
Thăng Thăng thấp thỏm gật gật đầu.
Bọn họ bước qua cánh cửa, đến khi cả ba đều đã tiến vào trong thành, cửa đồng lập tức khép lại.

Lâm Quát nghĩ đến gì đó, quay người đẩy cửa, phát hiện không đẩy được.
Quan Mạc thấy vậy giải thích: "Toàn bộ cửa chỉ có thể vào không thể ra."
Lâm Quát rút tay về: "Toàn bộ?"
Quan Mạc gật đầu: "Thông thường, mỗi khu thành đều có hai cửa, một cửa dẫn vào từ khu thành thấp hơn, một cửa dẫn đến khu thành cao hơn.

Trừ lần đầu đánh giá cấp bậc ở ngoài, các cậu muốn đi khu thành cao hơn, chỉ có thể dựa theo trình tự khu thành để thăng cấp từng bước một."
Lâm Quát không nói gì.
Quan Mạc tưởng Lâm Quát khó chịu, cười gượng một tiếng nói: "Mặc dù khen thưởng điểm tích lũy của phó bản khu thành thấp không nhiều, nhưng cũng có chỗ tốt, chẳng hạn giá cả của khu thành thấp sẽ rẻ hơn khu thành cao, độ khó phó bản cũng dễ dàng hơn."
Độ khó phó bản quyết định tỉ lệ sinh tồn, so với khen thưởng điểm tích lũy thì giữ được mạng sống vẫn quan trọng hơn.
Lâm Quát lại hỏi: "Nếu vậy cứ sống ở khu thành thấp không phải tốt hơn à."
Quan Mạc lắc đầu: "Tôi vừa mới đề cập qua sương mù trong kẽ hở Vây Thành, thỉnh thoảng nó sẽ lan tràn.

Nếu không đi đến khu thành cao, sương mù tăng vọt ngoài Vây Thành sẽ ảnh hưởng đến khu thành dưới, trong sương mù không có không khí."
Một khi thiếu không khí, đương nhiên khó mà thoát khỏi cái chết.

Lâm Quát nhớ đến một tựa game mình từng chơi qua tên là ⟨Tuyệt địa cầu sinh*⟩, vòng bo trong game so với sương mù nơi này cơ bản giống nhau, đều là cơ chế của hệ thống nhằm xua đuổi người ta chạy đến nơi khác mà thôi.
*Tuyệt địa cầu sinh: PUBG - game bắn súng sinh tồn.

Có vài thuật ngữ game bạn nào không chơi khả năng sẽ khó hiểu, thỉnh gu gồ sớt nhe.
Lâm Quát nghĩ, chó hệ thống hẳn cũng chẳng ưa mấy kẻ ăn không chờ chết, vì vậy mới thiết lập sương mù.
Bấy giờ Lâm Quát mới thực sự khó chịu, cậu nhếch môi không còn lên tiếng.

Quan Mạc tự nhủ lần sau không đáp ứng nhờ vả của Thịnh Văn nữa, anh hơi rén Lâm Quát.

Anh lúng túng gãi đầu một cái, cứng nhắc nói: "Trừ cái đó ra, còn rất nhiều lý do để đến khu thành cấp cao… ờmmm, tôi đưa các cậu đến nơi ở mới trước."
Từ đầu đến cuối Lâm Quát không nói chuyện, phó bản thứ nhất gần như đã tiêu hao hơn nửa đời cậu, lúc này cậu chỉ muốn yên tĩnh.
Đi theo Quan Mạc hơn mười phút, Lâm Quát dù không ngó đông nhìn tây như Thăng Thăng, nhưng cảnh tượng quanh mình thì vẫn quan sát bảy tám phần.

Khu thành và thế giới hiện thực có vẻ không mấy khác biệt, có kiến trúc bê tông và người qua đường, khác biệt chỉ là màu sắc tổng thể của khu thành có hơi u tối, lại thêm sương mù mờ ảo trên đỉnh đầu, khiến cho vẻ mặt người trong thành càng thêm ảm đảm.
Lại đi thêm mấy phút, Quan Mạc dừng bước nói: "Đến rồi."
Lâm Quát ngẩng đầu.
Trước mắt là một tòa kiến trúc bảy tầng, bề ngoài giống hệt nhà lầu cũ kỹ của thập niên 80, mỗi tầng ít nhất phải có khoảng bảy tám gian phòng.

Ngoại trừ tầng một, những tầng khác đều có một dãy hành lang hẹp.
Quan Mạc lấy điện thoại ra thao tác nửa ngày, sau đó nói: "Phòng 7-708 đúng lúc để trống."
Lâm Quát không định vặn hỏi đến cùng "đúng lúc để trống" là sao, khỏi đoán cũng biết người ở phòng 7-708 trước đó đã gặp chuyện gì.
Ba người tiến đến cầu thang duy nhất của tòa nhà, người xuống tầng một chút hứng thú với bọn họ đều không có, chỉ yên lặng cúi đầu tránh qua bên.
Vừa đến 7-708, Quan Mạc lại thao tác trên điện thoại một hồi, "tinh tinh" hai tiếng, cửa liền mở ra.

Bài trí trong phòng rất đơn giản, hai giường đơn nhỏ hẹp, một cái bàn gỗ, thêm hai cây gậy hợp thành giá treo quần áo đơn giản, ngoài ra không còn gì khác, tuy sơ sài nhưng tốt xấu gì cũng coi như sạch sẽ.
Lâm Quát đi quanh phòng, lướt mắt dò xét hết một lượt, muốn nhìn thử xem người trước có để lại thứ gì hay không.
Quan Mạc chủ động giải thích: Nếu thất bại trong phó bản, hệ thống sẽ xoá sạch vết tích." Đó là lí do căn phòng ngăn nắp sạch sẽ, thấy Lâm Quát không nhúc nhích, Quan Mạc chỉ vào cánh cửa nhỏ trong phòng: "Nhà vệ sinh ở kia."
Lâm Quát: "Ừm."
Quan Mạc: "Tôi đã thêm Tín Hiệu Vây của cậu, có vấn đề gì hãy thông qua đó hỏi tôi.

Vậy cậu… làm quen trước một chút, tôi đưa Thăng Thăng tới gian phòng của cậu bé."
Hầu kết Lâm Quát khẽ động: "...!Ở đây có hai giường."
Quan Mạc không hiểu ý tứ Lâm Quát, anh chỉ nhớ mỗi lời nhờ vả của Thịnh Văn, nửa hiểu nửa không nói: "Đúng đúng, khu B thành dưới đều là phòng đôi.

Nhưng gần đây có rất ít người mới tiến vào nơi này, tạm thời cậu có thể ở đây một mình."
Lâm Quát nhìn Quan Mạc.
"Tôi đã ghi lại thông tin điểm sinh hoạt của cậu, gian phòng này không cần chìa khoá, cũng chỉ cậu mới có thể mở ra." Quan Mạc mỉm cười, vỗ vỗ mái tóc nhỏ của Thăng Thăng: "Đi thôi, Thăng Thăng."
Dứt lời liền muốn đưa Thăng Thăng rời đi.
"Từ từ." Lâm Quát ngăn bọn họ lại, đầy mặt mất tự nhiên: "Dù sao cũng bỏ trống."
Quan Mạc cười ngốc: "Gì cơ?"
Lâm Quát thực muốn đánh người.

Thăng Thăng lắc lắc cánh tay Quan Mạc: "Anh Quan Mạc, anh Lâm Quát đồng ý ở chung với em, em có thể ở chung với anh Lâm Quát không?"
Lâm Quát cứng ngắc nghiêng đầu qua một bên.
Bấy giờ Quan Mạc mới kịp phản ứng ý tứ Lâm Quát: "Là vậy sao?" Anh nghĩ, dù gì cũng do Lâm Quát muốn, vậy cứ thế đi.

Anh nhìn chăm chăm Lâm Quát: "Được rồi, vậy… tôi cũng ghi lại điểm sinh hoạt của Thăng Thăng là ở 7-708 nhé?"
Lâm Quát vẫn cứng nhắc như cũ: "Ừm."
Thăng Thăng: "Cảm ơn anh Quan Mạc."
Quan Mạc gõ gõ điện thoại, rất nhanh đã xử lý xong.

Anh định dặn Lâm Quát vài điều cần lưu ý, nhưng nghĩ lại cảm thấy không có gì để nói cả, xấu hổ cười cười: "Vậy hai người bọn cậu cứ ở đây, tôi còn phải đi ghi chép thông tin ở khu thành khác, tôi… đi trước đây."
Lâm Quát: "Ừm."
Thăng Thăng: "Tạm biệt anh Quan Mạc."
Quan Mạc mở cửa: "Tôi đi đây, có vấn đề thì liên hệ qua Tín Hiệu Vây."
Lâm Quát "ừm" lần ba, Quan Mạc rời khỏi 7-708, đi ra còn thuận tay đóng cửa cho bọn cậu.

Cửa vừa khép lại, Quan Mạc đứng quay lưng về phía cửa 708 một hồi, nhắn tin cho Thịnh Văn:
[Quan Mạc]: Hoàn Thành dặn dò của cậu rồi.
[Thịnh Văn]: (* ̄︶ ̄)
[Quan Mạc]:??? Thu hồi cái icon buồn nôn đó của cậu đi.
[Thịnh Văn]: Được thôi.
[Thịnh Văn]: Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, giờ đang rất bận, hôm nào mời cậu ăn cơm, trở về nói chuyện.
[Quan Mạc]: …
Thịnh Văn quả nhiên không phản hồi anh nữa, Quan Mạc cũng rất thoải mái, đi làm chính sự.
Trong phòng 7-708, Thăng Thăng đoán hoài không ra Lâm Quát có thích mình hay không, lấy lòng hỏi cậu: "Anh Lâm Quát, anh muốn ngủ ở giường nào vậy?"
Vô luận Lâm Quát lựa chọn ra sao, Thăng Thăng nhất định sẽ chọn cái còn lại.
Lâm Quát nói: "Tùy ý."
Thăng Thăng: "..."
Lâm Quát kéo ghế ngồi xuống, lấy điện thoại ra, hiện tại phòng livestream của cậu đang tắt, cậu có thể xem những người khác thông qua livestream Vây Thành.

Nhấp bừa vào một phòng nọ, người tham dự đang tích cực thảo luận cùng đồng đội những manh mối liên quan đến phó bản.
Cậu lướt qua thông tin phòng livestream, ở góc nhìn khán giả, Lâm Quát phát hiện giao diện của thủy hữu so với streamer phức tạp hơn nhiều, có thể nhìn thấy thông tin phó bản ngay trước phòng livestream, ví như bây giờ cậu đang xem là loại phó bản giải mã một sao, ngoài ra dưới góc phải màn hình còn có một dòng chữ nhỏ, viết "Bạn đang xem livestream khu C thành dưới".
Mưa đạn lác đác không có mấy, thậm chí số thủy hữu tiến vào phòng livestream cũng ít đến đáng thương.

Có điều Lâm Quát không có ý định xem livestream, cậu nghiên cứu một hồi mò tới thông đạo khen thưởng.

Trong giao diện khen thưởng, Lâm Quát thấy được thứ mình muốn thấy.
[Nổ pháo hoa — 2000 điểm tích lũy/cái]
[Gói quà đạo cụ thực phẩm cấp một (tặng ngẫu nhiên đạo cụ nhỏ) — 1800 điểm tích lũy/phần]
Lâm Quát mở trang chủ của mình:
[Họ tên: Lâm Quát]
[Thuộc khu thành: Khu B thành dưới]
[Thông tin cư trú: 7-708 toà 23 khu B]
[Năng lực cá nhân] [+] (Bấm để xem thêm)
[Thông tin điểm tích lũy] [+] (Bấm để xem thêm)
Lâm Quát bấm mở thông tin điểm tích lũy của mình:
[Điểm tích lũy còn lại: 2300]
[Xếp hạng điểm tích lũy: 74325]
Lâm Quát: …
Nếu nhớ không lầm, "Cơn Gió Ngọt Ngào" nổ pháo hoa cho cậu ba lần, nghĩa là 6000 điểm tích lũy, lại thêm gói quà thực phẩm tổng cộng tiêu phí 7800 điểm.
Lúc đầu cậu nghĩ muốn trả lại số điểm tích lũy "Cơn Gió Ngọt Ngào" đã tiêu trên người mình, hiện tại xem ra cậu trả không nổi…
Đúng lúc này, Tín Hiệu Vây nhận một tin nhắn mới.

Lâm Quát bấm mở, phát hiện là "Cơn Gió Ngọt Ngào" gửi tới.
[Cơn Gió Ngọt Ngào]: Ca ca~
[Cơn Gió Ngọt Ngào]: Chúc mừng ca ca thuận lợi thông qua phó bản đầu tiên, tung hoa tung hoa.
"Cơn Gió Ngọt Ngào" quá nhiệt tình, mà Lâm Quát vẫn còn đang bi thương chìm đắm trong nợ nần chồng chất, nhất thời không biết phải làm sao mới phải.
Đang suy tư, Lâm Quát thoáng nhìn qua Thăng Thăng vẫn đứng bên cạnh mình, cậu bé đang bất an quan sát Lâm Quát.
Lâm Quát liền hỏi: "Làm sao vậy?"
Thăng Thăng có chút tủi thân: "Chân em hơi mỏi."
Lâm Quát: "Ngồi nghỉ ngơi."
Thăng Thăng đỏ hồng vành mắt: "Nhưng… nhưng em không biết anh Lâm Quát muốn chọn giường nào, em không dám ngồi."
Lâm Quát ngây người, ý thức được bản thân không tốt, cậu quẫn bách nói: "Anh chọn bên trái."
Thăng Thăng lập tức vui vẻ: "Vậy em chọn bên phải."
Lâm Quát: "Được."
Được sự đồng ý của Lâm Quát, Thăng Thăng liền nhào tới giường.

Bé cũng lấy điện thoại của mình ra, bé còn nhỏ, còn chưa đến tuổi dùng điện thoại, sau khi bị cuốn vào Vây Thành mới được hệ thống sắp xếp cho.
Thăng Thăng ôm điện thoại, hệt như đang nói chuyện với người khác: "Mẹ ơi, con…"
Thấy Thăng Thăng làm chuyện của riêng mình, Lâm Quát bấy giờ mới cúi đầu nhìn điện thoại, suy nghĩ làm sao uyển chuyển nói với "Cơn Gió Ngọt Ngào" rằng cậu tạm thời chưa trả nổi nhiều điểm tích lũy như vậy, cậu còn muốn hỏi hỏi cô bé có đồng ý cho cậu trả góp hay không.
Trong lúc đang suy tư, điện thoại ong ong rung động.

Nhìn từng đoạn tin nhắn, từ đầu đến cuối Lâm Quát không biết nên đáp lại thế nào, chỉ có thể lo lắng suông.

Cùng lúc ấy Thịnh Văn ở khu thành trên đang phát ngốc.

Hắn gửi bao nhiêu tin nhắn đi đều là đá chìm đáy biển, điều này khiến Thịnh Văn hơi bất an, không phải nhóc streamer đã phát hiện ra cái gì chứ? Do không quen với sinh hoạt Vây Thành? Hay là không vừa ý đánh giá cấp bậc?
Nghĩ đến đây, Thịnh Văn lại gửi đi mấy tin nhắn.
[Cơn Gió Ngọt Ngào]: Đánh giá cấp bậc của ca ca thật tuyệt!
[Cơn Gió Ngọt Ngào]: Ca ca đến nơi ở mới chưa? Có quen không?
[Cơn Gió Ngọt Ngào]: Đúng rồi, bí mật nói cho ca ca biết, bạn bè xung quanh em đều đang nói về anh đó.
Cái này Thịnh Văn không gạt nhóc streamer, mỗi lần hắn tiến vào livestream khu thành dưới đều thấy một, hai mẩu tin của mưa đạn có liên quan đến Lâm Quát, những người từng xem phòng livestream của Lâm Quát tưởng chừng nhớ mãi không quên, mở miệng ngậm miệng chính là "đổi cho cẩu streamer đến", "xem của cẩu streamer còn thú vị hơn".
Ở giao diện chat, nhóc streamer vẫn chưa hề phản hồi lại.
Thịnh Văn uể oải thoát Tín Hiệu Vây, đang định tìm bừa một phòng livestream nào đó giết thời gian.

Hắn buồn chán xem phân loại khu thành dưới, tiêu đề phòng livestream nào cũng không khiến hắn có hứng thú tiến vào, lướt lên lướt xuống, bất ngờ, tiêu đề một phòng livestream đập thẳng vào mắt.
Thịnh Văn thoáng chốc sửng sốt.
[Phòng livestream "Tôi không cần các người đến xem"], số lượng người xem 12.
Ngay khi hắn do dự có nên nhấp vào hay không, số lượng người xem nhanh chóng tăng vọt, 120, 1200, 12000.
Cuối cùng Thịnh Văn vẫn nhấp tiến vào, phòng livestream này mới lập, ống kính vẫn tối đen, có điều mưa đạn ngược lại trôi đầy màn hình.
[Cái hay cái tốt không học? Học cẩu streamer?]
[Cách thức trái ngược, cũng không biết cậu có năng lực như cẩu streamer hay không:) ]
[Mắc ói, chạy theo xu hướng à?!]
[Chạy theo xu hướng làm chó, chạy theo xu hướng làm chó]
[Cẩu streamer là chó, cậu cũng muốn làm chó à!]
[Tôi cạn lời, streamer này không phải cảm thấy làm vậy có thể hấp dẫn thủy hữu chứ, thực ngại quá, tôi đáp gạch cậu xong liền rời khỏi đây, không cho cậu cơ hội kịp kiếm điểm tích lũy đâu, ha ha]
[Thần S tới rồi?]
[A a a, tôi tốt số, streamer này phải chăng nắm trúng sở thích xem livestream của thần S, cố ý làm vậy?]
Thịnh Văn đợi một hồi, phòng livestream vẫn chưa mở ra.

Hắn hết sạch kiên nhẫn, đang định rời đi, phòng livestream rốt cục mở ống kính, sau khi thấy rõ người trong màn ảnh, Thịnh Văn cứng đờ.
Lâm Quát xem mưa đạn, không chút biểu cảm nói: "Tôi cầu các người vào đây à?"
Mưa đạn câm nín 3 giây:
[Ầu men]
[???]
[Cẩu streamer, không hổ là cậu!]
[Tôi nhớ không lầm, cẩu streamer kết thúc phó bản trước cách đây 10 tiếng?]
[Liều như vậy? Vì cái gì?]
[Cậu đừng bốc phét, muốn bọn này thì nói thẳng, bọn này cười vào mặt cậu]
[Một số mưa đạn thực không biết xấu hổ, là người bình thường duy nhất, tôi cảm thấy cậu ta đang nhớ phú bà "Cơn Gió Ngọt Ngào"]
Lâm Quát liền đỏ mặt: "Không phải chuyện của các người."
Lâm Quát nói lời cuối cùng trước khi đặt điện thoại xuống: "Quản tốt chính mình.".