Hẹn Gặp Lại Nhau Ngày Hoa Nở

Chương 57: Trăng sáng ngàn dặm gửi tương tư (5)




Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Năm nay mùa đông ở phương Nam đến sớm, tốc độ hạ nhiệt so với những năm trước cũng khủng khiếp hơn rất nhiều.

Tháng mười hai vừa mới bắt đầu Giang Liên Tuyết đã không chịu được cái lạnh vội vàng mở máy sưởi trong nhà lên. Ôn Dĩ Ninh sau khi từ Thượng Hải về sinh hoạt vẫn tính là giống như thường ngày. Cô có thói quen rất tốt là dậy sớm, Giang Liên Tuyết cũng bị cô ảnh hưởng, không đến nỗi mặt trời lên cao mới rời giường nữa. Ngày hôm nay chín giờ đã từ phòng ngủ đi ra, trên bàn ăn như thường lệ giữ lại cho bà một phần bữa sáng.

Biến hóa rõ ràng nhất của Ôn Dĩ Ninh có lẽ là càng lúc càng trầm tĩnh. Cô ở nhà rất ít khi nói chuyện, cả một ngày ôm cuốn sách ngồi đó. Mấy quyển sách vốn đã bỏ không hai năm phủ đầy bụi đặt trên tầng cao nhất của tủ sách bây giờ mỗi ngày đều được cô lấy xuống. Hai tuần liền Giang Liên Tuyết đều không nói chuyện được mấy câu với cô. Rốt cuộc cũng có một ngày Giang Liên Tuyết không chịu được nữa, vắt chân ngồi trên ghế sô pha châm một điếu thuốc rồi thong thả hỏi cô: "Không trở lại đi làm hả?"

Tầm mắt Ôn Dĩ Ninh dừng lại trên một trang sách, đầu cũng không nhấc đáp, "Nghỉ ngơi."

Giang Liên Tuyết a một tiếng, cười, "Đãi ngộ của công ty này cũng tốt ghê nhỉ."

Ôn Dĩ Ninh vâng một tiếng, không tiếp lời.

Cô ngồi bên cửa sổ, tóc buông xuống bên gò má che đi hơn nửa khuôn mặt. Ánh mặt trời len lỏi vào trong, chiếu lên da thịt trắng nõn của cô càng giống như trong suốt. Ôn Dĩ Ninh gầy, quần áo ở nhà mặc lên người cũng lớn hơn nửa vòng.

Ánh mắt của Giang Liên Tuyết từ trên người cô dời đi, bà dụi tắt điếu thuốc rồi đứng lên, bình tĩnh ném lại một câu: "Không biết chỉ tiêu giáo viên dạy tiếng Anh trường cấp ba còn không, nếu con muốn đi thì mẹ nói với Dương Quốc Chính một tiếng."

Ôn Dĩ Ninh lật một trang sách, nhàn nhạt đáp: "Để xem đã."

Một lát sau, Giang Liên Tuyết lại thở một cái thật dài, "Cuộc sống vẫn phải tiếp tục mà phải không? Nếu đã quyết định rồi thì đừng có lo được lo mất nữa. Chờ con đến cái tuổi này của mẹ sẽ hiểu, chỉ có tiền mới có thể khiến con người ta cảm thấy an toàn mãn nguyện. Cái đó, lát nữa con đi ra ngoài mua thức ăn đi, ở nhà suốt ngày như vậy cũng héo quắt đi mất thôi, trưa nay Dương Quốc Chính sẽ đến đây ăn cơm."

Ôn Dĩ Ninh lúc này mới lùi ánh mắt từ trong sách đi ra, nhìn về phía bà: "Mẹ thích chú Dương thật hả?"

Giang Liên Tuyết xì một tiếng, sau đó như nghe được chuyện cười gì đó hài hước lắm, "Cũng đã đến cái tuổi này rồi, gì mà thích với không thích? Già thế này rồi còn ai chơi cái trò anh tình tôi nguyện nữa? Mẹ đây cũng là có chuyện cần nhờ ông ấy giúp thôi, có thể không ân cần được sao?"

Ôn Dĩ Ninh lại lạnh lùng rũ mi mắt, bàn về sát phong cảnh, Giang Liên Tuyết đứng thứ hai thì không ai dám nhận vị trí thứ nhất.

Thứ sáu, Giang Liên Tuyết lại nhận được điện thoại của Lý Tiểu Lượng. Thầy giáo Tiểu Lượng mãi là người ấm áp săn sóc, hỏi han chuyện trò một hồi đã đủ khiến cho Giang Liên Tuyết cười tít cả mắt, trước khi cúp điện thoại bà còn ân cần mời mọc, "Lượng Lượng rảnh rỗi đến nhà dì chơi, Dĩ Ninh vẫn còn đang ở nhà đấy!"

Lý Tiểu Lượng ngạc nhiên, "A? Ninh nhi còn chưa về Thượng Hải ạ?"

Giang Liên Tuyết khoa trương nói: "Không về không về, Lượng Lượng không bận gì thì dẫn con bé ra ngoài đi dạo nhiều một chút, cũng chỉ là chia cái tay thôi, có cần phải cả ngày ngồi buồn đần độn ra thế không cơ chứ?"

Ôn Dĩ Ninh từ phòng ngủ chạy ra, "Mẹ nói linh tinh cái gì đấy?"

Điện thoại đã cúp, Giang Liên Tuyết đánh mắt nhìn sang cô, rồi lại trở về tư thái ung dung, nói: "Mẹ có nói sai chỗ nào à?"

Ôn Dĩ Ninh tái mét mặt, không cam lòng và nổi giận đè ép giữa hai hàng lông mày. Ánh sáng u ám trong phòng càng khiến lòng dạ con người không khắc chế được tức giận muốn phát tiết, nhất là khi câu hỏi ngược lại của Giang Liên Tuyết kia cô lại không có cách nào trả lời.

Rèm cửa phòng khách bị kéo ra, roẹt một tiếng, ánh sáng rực rỡ bên ngoài chen lấn xô đẩy đâm vào mắt Ôn Dĩ Ninh. Cô theo bản năng giơ tay lên, khẽ nghiêng đầu, ánh mặt trời trong mắt cô liều lĩnh đấu đá, đâm nhói khiến cô muốn chảy lệ.

Giang Liên Tuyết buộc lại rèm cửa, sau đó mới quay lại nhìn cô, trong ngữ khí bình tĩnh ẩn lẫn bất đắc dĩ, "Trời âm u qua rồi, tuy trời không quá đẹp nhưng cứ đi nhìn ánh mặt trời một chút đi."

Buổi chiều, Lý Tiểu Lượng quả nhiên đến dẫn Ôn Dĩ Ninh đi công viên thành Nam.

Phong cảnh đầu mùa đông cũng chẳng có gì thú vị, chỉ là khó khăn lắm mười ngày hạ nhiệt độ lại còn mưa tí tách cả ngày mới kết thúc, người đi lại trong công viên cũng coi như khá đông. Ôn Dĩ Ninh giấu hai tay trong túi áo choàng, cổ áo lông khiến cho khuôn mặt của cô đã nhỏ lại càng nhỏ hơn. Cả một đoạn đường Ôn Dĩ Ninh đều không nói được mấy chữ, cuối cùng cũng chỉ có tiếng Lý Tiểu Lượng đi bên cạnh dốc hết vốn liếng kể cho cô nghe những tin tức thú vị.

Đi tới bên hồ, Ôn Dĩ Ninh bỗng dừng chân bất động.

Lý Tiểu Lượng căng thẳng đứng trên cô một bước, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cô.

Ôn Dĩ Ninh lườm anh ta một cái, "Gì thế? Tưởng mình muốn nhảy hồ đấy à?"

Hai bả vai Lý Tiểu Lượng lúc này mới hơi hạ xuống, giọng nói thoải mái, cười cười, "Nếu cậu nhảy thật thì tớ cũng có thể kéo cậu lên bờ."

Ôn Dĩ Ninh trầm giọng nói: "Nếu mình thật muốn chết thì sẽ chẳng có ai biết được cả."

Lý Tiểu Lượng nhất thời gấp đỏ cả mặt.

Ôn Dĩ Ninh nhìn anh ta, cuối cùng nở một nụ cười trong veo, "Không chết không chết. Thầy giáo Tiểu Lượng, cùng ngồi xuống với mình đi."

Hai người ngồi xuống một băng ghế đá ở ven hồ. Ánh nắng dồi dào, trên mặt hồ có mấy chiếc thuyền du lịch chầm chậm di chuyển, bên tai tình cờ truyền đến tiếng cười nói. Bờ hồ trồng một hàng liễu, lá rụng ngày đông, chỉ còn những cành cây xác xơ khẽ đong đưa trong gió. Ôn Dĩ Ninh kéo hai vạt áo khoác lại, ánh mắt rơi về xa xăm.

Nhưng Lý Tiểu Lượng biết, ánh mắt này là mờ mịt hoang mang, không có tiêu điểm.

Anh ta do dự một chút, mất một hồi lâu vẫn quyết định dùng phương thức đơn giản nhất nói: "Nếu đau lòng thì khóc ra đi, tớ sẽ cho cậu mượn vai một lát."

Không có tiếng trả lời.

Lý Tiểu Lượng quay đầu, nhìn thấy sắc mặt Ôn Dĩ Ninh chỉ có hờ hững lạnh nhạt.

Cô nói: "Mình và anh ấy chia tay rồi."

Lý Tiểu Lượng kéo ra một nụ cười, "Chia tay là chuyện rất bình thường mà, cũng có nhiều lý do chia tay lắm. Cậu xem, không phải lúc trước chúng ta cũng từng chia tay sao? Bây giờ lại còn là bạn thân chí cốt nữa. Đổi sang một loại quan hệ tình cảm khác tiếp tục, cũng rất tốt."

Ôn Dĩ Ninh cúi thấp đầu, mi mắt nhẹ nhàng chớp, "Không có loại quan hệ khác."

Lý Tiểu Lượng ngậm miệng.

Cô gái trước mặt rõ ràng chỉ là hời hợt kể ra, nhưng loại cô độc thê lương này thật giống như có vạn tầng chắn bao phủ đè ép. Cô chìm đắm trong cái thế giới đó, bất kỳ ngôn ngữ an ủi nào đều là trắng xám vô nghĩa, không thể xâm nhập.

Lý Tiểu Lượng không biết phải nói gì nữa, trầm mặc ôm lấy vai cô, để cô tựa đầu vào vai mình.

Trời xanh mây trắng, sự yên tĩnh sau giữa trưa lại càng khiến cho mọi thứ trở nên không chân thực.

"Ninh nhi, không cần biết sau đó cậu quyết định thế nào, dù tất cả mọi người đều nói cậu không đúng thì vẫn sẽ có tớ ủng hộ cậu. Sống trên đời này được định sẵn là sẽ gặp phải nhiều tiếc nuối lắm, hai chữ "hài lòng" lại càng là thứ hi vọng xa vời. Chỉ cần cần cậu nghĩ mình đúng thì hãy cứ tiếp tục kiên trì, tớ chỉ hi vọng cậu có thể mở lòng ra một chút, bình thản đối mặt với những khó khăn phía trước."

Giọng nói trong trẻo sang sảng vang lên bên tai, câu chữ giản dị nhưng khiến người ta có thể nhìn thấy bầu trời rộng lớn, cảm nhận được thiện ý ấm áp. Ôn Dĩ Ninh cúi đầu trên vai thầy giáo Tiểu Lượng, những ngột ngạt thống khổ suốt mấy ngày qua được dòng nước nhỏ tí tách khẽ vuốt ve, vỗ về, pha loãng những chua xót trong lòng, lại dịu dàng băng bó lại miệng vết thương.

Cô chậm rãi khép mắt lại, hai hàng lệ trong im lặng chảy xuống.

- ------

Tuần cuối cùng của tháng mười hai, trước đêm Noel, tập đoàn Á Hối có một sự kiện vô cùng quan trọng.

Hệ thống dẫn đường giao thông chuẩn bị mấy năm trời chính thức chuyển vào dây chuyền sản xuất, trở thành một bước chuyển mình vô cùng quan trọng với sản nghiệp của tập đoàn, là bước đầu đi đến thắng lợi sau từng ấy năm kiên trì của Đường Kỳ Sâm. Trong hai năm này, từ hạng mục sàng giần để tuyển chọn, đến nghiên cứu điều tra thị trường, lại đến bước nghiên cứu phát minh đầu tiên về kỹ thuật, thành lập tổ đội, thêm quá trình vô cùng gian nan để lấy được biểu quyết tán thành của Hội đồng quản trị, Đường Kỳ Sâm thật sự đã phải đổ vào vô vàn tâm huyết.

Cuối tháng, tập đoàn Á Hối cạnh tranh thành công hạng mục then chốt của công trình xây dựng mở rộng tuyến đường sắt cao tốc Tây Nam, lắp đặt thiết bị dẫn đường, hợp đồng kim ngạch khổng lồ, trở thành nền móng cho mục tiêu lợi nhuận năm sau của công ty. Nhờ có phương án cọc tiêu này, thành tích của tập đoàn Á Hối tăng lên mười lăm điểm. Tính từ khi Đường Kỳ Sâm nhậm chức giám đốc điều hành, đây đã là năm thứ bảy liên tiếp lợi nhuận ròng của tập đoàn vượt con số 9 đơn vị.

Cuối năm là thời gian bận rộn nhất của phòng tài vụ và đại diện xử lý các thủ tục pháp lý, một năm công tích vĩ đại cuối cùng đều sẽ lấy hình thức thư điện tử gửi đến nhân viên cấp cao và nhân viên của các công ty con trong nước và chi nhánh công ty ở nước ngoài của Á Hối. Mỗi khi đến trước đêm tất niên, vị thiếu soái tuổi trẻ hiểu biết lễ nghĩa của tập đoàn lại được các tổ chức cơ quan nhiệt tình mời đến dự tiếc, mang về đủ các loại vinh quang ít người có được.

Suốt quãng thời gian này, cậu hai của Đường Kỳ Sâm từ vị trí vốn đã cao chuẩn bị nhích lên một bậc cao hơn, lời đồn thăng tiến từ cấp tỉnh bộ lên cấp phó quốc gia. Tình hình phe phái căng thẳng, ngoại tổ gia của anh ở Nam Kinh cũng bị làm cho sợ bóng sợ gió với các loại tin tức ngầm lan tràn như nước lũ trong vòng này.

Kha Lễ là tâm phúc của Đường Kỳ Sâm, đối với lịch trình cuối năm của anh luôn vô cùng thậm trọng, năm nay lại càng không dám lơ là. Bệnh dạ dày của Đường Kỳ Sâm từ đầu tháng đã tái phát liên tục, đến cả thuốc giảm đau cũng không còn tác dụng, thân thể hoàn toàn sụp đổ. Anh ở chỗ lão Trần điều trị mấy ngày cũng không cho ai nói với người trong nhà. Lão Trần ban đầu còn không đồng ý, chủ yếu là vì không dám sơ suất với thân thể của anh, kiên quyết nói: "Nhất định phải để người nhà của cậu ta biết."

Người khác không rõ ràng nguyên do, Kha Lễ lại hiểu rõ. Bệnh lần này của Đường Kỳ Sâm, quá nửa là do lửa trong tâm đốt ra.

Anh ta khuyên nhủ lão Trần, "Đừng nói với người trong nhà của ngài ấy."

Lão Trần là người thông minh thế nào chứ, những chuyện xảy ra gần đây của Đường Kỳ Sâm cũng đã nghe được vài phần, liền thử thăm dò: "Đường tổng và cô bé kia......"

Kha Lễ chỉ đè lại vai lão Trần không để cho anh ta nói hết, nhưng là đưa tới một cái ánh mắt, liền có đáp án chắc chắn.

Tuy đã cố gắng giấu diếm, nhưng cuối cùng Cảnh An Dương vẫn nghe được phong thanh, gần như là ngay lập tức dẫn theo đội bác sĩ gia đình đến. Khi đó ai cũng không cho vào, trong phòng bệnh chỉ có hai mẹ con. Cánh cửa đóng chặt thật lâu, không ai biết nội dung nói chuyện khi đó của hai người là gì, chỉ thấy khi Cảnh An Dương trở ra là vẻ mặt nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, mà Đường Kỳ Sâm nằm trên giường bệnh sắc mặt u ám, không có nửa phần khí lực.

Tất cả hoạt động của tập đoàn trở về bình thường, phát triển không ngừng, hào quang rực rỡ.

Thứ sáu là đêm Giáng Sinh.

Sau khi xuất viện vào ngày chủ nhật, từ thứ hai Đường Kỳ Sâm vẫn luôn ở lại công ty tăng ca. Ông chủ không về, Kha Lễ dĩ nhiên cũng không thể bỏ đi trước. Khoảng thời gian này trạng thái của Đường Kỳ Sâm vô cùng không tốt, đi làm, mở họp, các loại công tác đều không làm lỡ, một vòng tuần hoàn liên tục không bị đứt đoạn, nhưng Kha Lễ phát hiện ra số lần uống thuốc giảm đau của anh càng lúc càng nhiều.

Quanh thân Đường Kỳ Sâm mang theo băng sương, tâm tư cũng đóng kín sa sút. Càng ngày càng ít nói, có những lúc thậm chí không giống như người đang sống. Loại hơi thở này thật sự không nghi ngờ gì đã đè xuống một thứ áp lực vô cùng nặng nề. Có một lần Kha Lễ rốt cuộc không nhịn được khuyên nhủ anh một câu: "Đường tổng, ngài chú ý thân thể, thuốc giảm đau vẫn là nên uống ít đi thôi. Tôi giúp ngài để trống lịch trình ngày mai, ngài đi làm kiểm tra sức khỏe đi."

Đường Kỳ Sâm khi đó không nói không rằng, trực tiếp ném tập văn kiện đã ký xong xuống đất.

Từ đó Kha Lễ không dám nói nhiều hơn một chữ nữa rồi.

Ngày lễ Noel, cả thành phố rực rỡ xán lạn, từ văn phòng tổng giám đốc tại Trung tâm Tài chính nhìn xuống, dòng người đi lại đan dệt tạo thành một tấm lưới phát quang khổng lộ.

Vừa qua bảy giờ, Đường Kỳ Sâm ngồi trước bàn làm việc đầu cũng không nhấc, trực tiếp nói với Kha Lễ: "Cậu tan ca đi."

Kha Lễ ngồi đối diện anh đang thu dọn sổ sách báo cáo, nghe vậy thì hơi sửng sốt, lập tức nói: "Đường tổng, tôi không cần."

"Em gái cậu từ Anh về nghỉ đông, hôm nay đã đến Thượng Hải, về đi." Đường Kỳ Sâm liếc anh một cái, sau đó thoáng đẩy ghế về sau, lấy hộp quà tinh xảo trong hộc tủ đưa cho anh ta, "Tay không quay về cũng không hợp lý, cầm cái này đưa cho em gái đi."

Kha Lễ xúc động không nói nên lời.

Đường Kỳ Sâm có tài năng lãnh đạo bẩm sinh, sự tài tình và quyết đoán của anh khiến lòng người phục tùng vô điều kiện. Ngồi ở vị trí này, một chữ nhẫn là không có con người bình thường nào có thể đấu lại. Anh khắc chế, thu liễm và cẩn trọng, là không ai có thể nhìn ra áp lực và trách nhiệm nặng nề sau lưng anh. Sau khi cùng Ôn Dĩ Ninh tách ra anh lại càng trở nên trầm mặc, như là sau khi được gió sương mài giũa, theo năm tháng trở thành một viên hổ phách thượng phẩm.

Kha Lễ sợ anh xảy ra chuyện.

Nhưng Đường Kỳ Sâm rất kiên trì, lần thứ hai Kha Lễ lên tiếng đã bị anh dùng ngữ khí không vui lặp lại câu nói vừa rồi, "Tôi cho cậu tan ca."

Kha Lễ chỉ có thể đáp lời, thu dọn máy tính rồi đi ra.

Trụ sở chính của Á Hối độc chiếm ba tầng có vị trí tốt nhất tại tòa cao ốc, hiện tại văn phòng tổng giám đốc chỉ có một chiếc đèn u ám chiếu xuống, so với không khí náo nhiệt rực rỡ bên ngoài hoàn toàn không ăn nhập. Đường Kỳ Sâm dựa người vào bàn làm việc, bao thuốc lá trên bàn đã vơi nửa, xanh trắng giao nhau với bao diêm bên cạnh, mơ hồ còn có thể ngửi được mùi thuốc lá chưa kịp tan đi trong không khí. Tòa tháp Minh Châu Phương Đông ngoài cửa sổ trở nên hài hòa với không khí ngày lễ hơn bao giờ hết, 12 giờ đêm, đủ các loại hiệu ứng ánh sáng liên tục biến đổi. Một giây lóe lên, ánh sáng xuyên qua lớp kính của cửa sổ sát đất đi vào phòng, trong nháy mắt chiếu sáng khuôn mặt anh. Vài giây sau khi ánh đèn phụt tắt, cả cơ thể anh cũng theo đó chìm vào bóng tối.

Đường Kỳ Sâm ngồi trong ghế da, hai chân bắt chéo, ngón tay kẹp lấy điếu thuốc đã cháy được một nửa, tàn thuốc đỏ rực lảo đảo rồi lơ lửng rơi xuống. Ánh mắt vô hồn của Đường Kỳ Sâm nhìn về phía trước, sau đó cầm điện thoại mở danh bạ. Ngón tay nhấc giữa không trung bỗng nhiên dừng lại, cuối cùng vô lực buông xuống.

Chủ nhật qua đi, sáng thứ hai là cuộc họp tổ chức theo thường lệ. Hiệu suất làm việc trước giờ của Đường Kỳ Sâm đều rất cao, nhân viên báo cáo vấn đề, anh đưa ra phương án giải quyết, không lãng phí một phút nào của cuộc họp. Mười rưỡi họp tan, Đường Kỳ Sâm vừa muốn đi, Trần Táp là người duy nhất còn ở lại đột nhiên gọi, "Đường tổng."

Đường Kỳ Sâm nghiêng đầu, "Có việc?"

Nhân viên đều đã rời đi, trong phòng họp yên tĩnh trở lại.

Trần Táp mím môi, đầu tiên là nhìn Kha Lễ đứng bên cạnh anh một chút, do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra khỏi miệng: "Trước đây có một hạng mục công tác do Ôn Dĩ Ninh phụ trách, một vài quy trình và số liệu đều ở chỗ cô ấy, tôi đã nói cô ấy đến đây bàn giao lại cho các đồng nghiệp."

Đường Kỳ Sâm đứng tại chỗ, hàng lông mi hơi rung.

Trần Táp nói: "Cô ấy bây giờ đang ở văn phòng cách đây một tầng."

Phòng tuyên truyền cuối năm là bận rộn nhất, cuối năm cuối tháng rất nhiều hợp đồng chồng chất thành đống. Ôn Dĩ Ninh lúc trước xin nghỉ có lẽ cũng không nghĩ sẽ lại đến. Phía Trần Táp chỉ nói với bên ngoài là Ôn Dĩ Ninh được phái đi làm một hạng mục khác, nhưng tất cả mọi người đều ngầm hiểu ý, sự thật gần như đã trở thành cấm kỵ trong nội bộ Á Hối.

"Chứng từ và hóa đơn chuyển tiền điện tử cô nhớ mang theo, đây là bản hợp đồng chỉnh, đây là phần bổ sung cho chi tiết của các điều khoản." Ôn Dĩ Ninh hơi khom lưng, nhét lại tất cả các giấy tờ tài liệu vào trong cặp văn kiện, liên tục dặn dò Dao Dao những điểm mấu chốt.

Dao Dao và cô có quan hệ tốt, nói chuyện công việc xong xuôi, cô ấy im lặng vỗ vỗ mu bàn tay Ôn Dĩ Ninh, nhỏ giọng nói: "Cố lên nhé Dĩ Ninh, có thể thì về sớm một chút, đều đã qua cả rồi."

Ôn Dĩ Ninh nhìn cô ấy, nhợt nhạt nở nụ cười.

Dao Dao thoáng nhìn lướt qua bả vai cô, toàn thân nhất thời căng thẳng. Ôn Dĩ Ninh không hiểu ra làm sao, mãi đến khi Dao Dao giật giật ống tay áo của cô.

Cô ngẩng đầu lên, sau đó ánh mắt không dời đi được nữa.

Đường Kỳ Sâm đứng ở cửa, không bước lên trước, cũng không có động tác dư thừa, cứ đứng như vậy. Ánh mắt của hai người giao nhau, trong một cái nháy mắt bỗng có ảo giác giữa họ là khoảng cách chân trời góc bể.

Trái tim Ôn Dĩ Ninh mạnh mẽ thắt lại, cô cấp tốc cúi đầu tiếp tục thu dọn tài liệu trong tay, chỉ có Dao Dao đứng bên cạnh phát hiện ra ngón tay cô đang run rẩy.

Đường Kỳ Sâm đứng đó, cảm xúc trong ánh mắt thăm thẳm cuộn trào, lại như mưa bụi trần ai, cuối cùng vẫn không thể tiến lên dù chỉ một bước. Kha Lễ đứng cạnh đủ lâu chợt ghé vào bên tai anh nói gì đó, rất nhanh, hai người đi vào thang máy rồi rời khỏi.

Ôn Dĩ Ninh hết bận ở bên này cũng đã đến chiều, ngồi trong văn phòng của Trần Táp một hồi, cuối cùng nghe thấy cô ấy nói: "Chúng ta cùng ăn một bữa đi."

Ôn Dĩ Ninh cự tuyệt, cô nói: "Không được đâu sư phụ, tan tầm nhiều người."

Hành động cử chỉ dè dặt này của cô đều thu hết vào trong mắt Trần Táp, cũng hiểu được nỗi khổ khó nói của cô. Quan hệ của cô và Đường Kỳ Sâm là bị một loại phương thức cực kỳ đê tiện vạch trần. Mà trong tình huống đó, con gái luôn là người chịu thiệt thòi nhiều hơn. Lời đồn đãi tám nhảm không dám hướng về phía Đường Kỳ Sâm, tất cả những ngờ vực, đố kị, căm hận bởi vậy như một lẽ tự nhiên đổ dồn lên mình Ôn Dĩ Ninh, dù là đồng tình cũng sẽ vô ý vạch ra vết thương.

Đều sống cùng một thế giới, dựa vào cái gì cô có thể được một bước lên mây?!

Lòng người là như vậy, dưới một tình huống đặc biệt sẽ bộc lộ ra cái bản chất tối tăm bẩn thỉu đầy ghen ghét và đố kỵ.

Trần Táp không khuyên nữa, chỉ gật đầu một cái coi như đã hiểu, một lúc sau lại nói: "Đường tổng lúc trước đổ bệnh mấy ngày."

Ôn Dĩ Ninh theo bản năng ngẩng đầu lên, cánh môi mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn im lặng không hỏi.

"Yên tâm, đã bình phục rồi." Trần Táp nhẹ nhàng nói, cố gắng để cô cảm thấy thoải mái nhất, sau đó thở dài một hơi, "Tình hình gần đây của đằng ngoại ngài ấy tại Nam Kinh rất mẫn cảm, Đường Kỳ Sâm ra khỏi cửa đều có xe ở nhà phái đến đi theo. Dĩ Ninh, chăm sóc cho mình thật tốt, chỉ cần em muốn thì có thể trở về bất cứ lúc nào, chức vị này chị sẽ giúp em giữ lại."

Ôn Dĩ Ninh từ văn phòng của Trần Táp đi ra, đi thang máy xuống dưới.

Cửa thang máy đóng lại, đèn tín hiệu chậm rãi giảm xuống từng hàng đơn vị. Cũng thật kỳ quái, tuy không phải giờ tan ca nhưng bình thường cũng sẽ không như hiện tại, hơn năm mươi tầng đi xuống lại không có một tầng nào thang máy phải dừng.

Sắp tới tầng một, cửa thang máy từ từ mở ra, nhưng vừa mở ra đủ độ rộng cho một người, từ bên ngoài đột nhiên có một bóng người cấp tốc phóng vào. Ôn Dĩ Ninh vốn suýt chút nữa nghẹn ngào khóc lên, sau khi thấy rõ người lại trở nên ngẩn ngơ. Đường Kỳ Sâm cầm cánh tay cô kéo về thang máy, khí lực trên tay anh đặc biệt lớn, như muốn bấm vào tận sâu trong xương tủy, sau đó quay người cấp tốc ấn nút đóng, cửa thang máy dần dần khép lại.

Trong không gian nhỏ hẹp chỉ còn lại tiếng hô hấp gấp gáp của hai người.

Đường Kỳ Sâm ấn tầng -3, thang máy lại tiếp tục đi xuống. Mãi đến khi Ôn Dĩ Ninh thoáng giãy dụa vì đau, Đường Kỳ Sâm mới khẽ buông lỏng sức lực như gọng kìm đặt trên cánh tay cô.

Trầm mặc hai giây, cô lên tiếng, "Em không cần xuống đó."

Đường Kỳ Sâm ừm một tiếng, "Tôi biết."

Ôn Dĩ Ninh không nói nữa.

Cửa thang máy mở ra, Đường Kỳ Sâm rốt cuộc không thể khắc chế thêm nữa, khàn giọng nói: "Niệm Niệm, cùng tôi ăn cơm tối đi."

Khóe mắt Ôn Dĩ Ninh run rẩy, suýt chút nữa không thể giữ lại nước mắt vốn đang chực trào xuống.

Hai người trầm mặc đi ra khỏi thang máy, một trước một sau, trước sau cách nhau một mét. Tầng -3 không có nhiều xe, chiếc Land Rover màu đen của Đường Kỳ Sâm nằm im lìm ở khu D1. Anh mở khóa cửa xe, vòng sang ghế lái phụ mở cửa. Ôn Dĩ Ninh đứng yên tại chỗ, cúi đầu nói: "Em gọi taxi được rồi, anh nói địa chỉ đi."

Trái tim Đường Kỳ Sâm so với dạ dày còn đau hơn, từng chữ từng chữ giống như phải cắn chặt răng mới có thể khổ sở nói ra: "Niệm Niệm."

Người đàn ông thường ngày lãnh đạm cao ngạo là như vậy, hiện tại lại có thể nghe ra được trong lời nói mang theo cầu xin. Ôn Dĩ Ninh không đành lòng, thuận theo anh ngồi xuống ghế phụ. Đường Kỳ Sâm sau khi lên xe, lại đóng toàn bộ cửa sổ xe mới theo đường phía trước đi lên, -2, -1, cuối cùng ra khỏi tầng hầm để xe.

Tốc độ đêm đông phủ xuống cực kỳ nhanh, vừa mới qua năm giờ mà bầu trời trong xanh đã phủ kín sương mù màu xanh lam. Xe hòa vào đường lớn, Ôn Dĩ Ninh nhẹ giọng nói: "Đừng ăn cơm, xem phim đi."

Giờ cao điểm tan ca, cũng là giờ cao điểm ăn uống, hiện tại đến rạp chiếu phim có lẽ sẽ thưa thớt người hơn một chút. Đường Kỳ Sâm sao có thể không nghe hiểu, cô chính là không muốn cùng anh đi vào dòng người đông đúc.

Hô hấp của anh nặng nề, đáp lại một tiếng cực kỳ nhẹ, "Được."

Lái về hướng bến Thượng Hải, chuyển vào đường vòng, kẹt xe, vừa đi vừa dừng cũng mất đến nửa tiếng. Chính là trong tiết tấu chậm rãi này Ôn Dĩ Ninh phát hiện ra phía sau bọn họ vẫn có một chiếc Mercedes đi theo. Ôn Dĩ Ninh dời mắt, yên lặng lấy điện thoại đặt vé xem phim.

Bộ phim gần nhất là sáu giờ mười, một bộ phim hài có lượng tiêu thụ phòng vé rất cao.

Ôn Dĩ Ninh cảm nhận mũi tắc nghẹn, khiến cho giọng nói phát ra cũng hơi thay đổi: "Bộ này được không?"

Đường Kỳ Sâm ừm một tiếng, "Em đặt."

Trên ứng dụng có thể tự chọn vị trí, hiện tại đã có năm sáu phần vé được đặt. Đa số đều sát cạnh nhau, ở giữa tình cờ có mấy ghế lẻ. Ôn Dĩ Ninh nói: "Ngồi tách ra đi, hàng thứ năm và hàng thứ bảy."

Mấy ngón tay đặt trên tay lái của Đường Kỳ Sâm đã chuyển thành màu xanh tím.

Ôn Dĩ Ninh vừa đặt vé vừa nói: "Chiếc xe phía sau...."

Cô có thể nhìn thấy, đương nhiên Đường Kỳ Sâm cũng không thể không nhận ra. Tình hình gia đình bọn họ trong khoảng thời gian này vô cùng phức tạp, cậu hai tuy là ở Nam Kinh, nhưng chỉ cần chưa có công văn chính thức thì biến số kiểu gì cũng có. Chính trị chính là vũng bùn sâu, nếu nói biến số, chỉ cần sơ suất một chút thôi bước tiếp theo đã không biết sẽ xảy ra chuyện lớn gì rồi. Chiếc xe trong nhà đi theo, chính thức là để bảo vệ, phía sau cũng có một phần tư tâm của mẹ anh. Cái lần nằm viện kia, anh ở trong bệnh viện cũng không đàm phán được một kết quả hài lòng với chính mẹ ruột của mình. Tuy Cảnh An Dương đã nhường một bước, để cho hai người tách ra một năm, một năm sau nếu Đường Kỳ Sâm vẫn còn không bỏ được thì bà sẽ lại cân nhắc thêm một lần nữa. Nhưng điều kiện tiên quyết là trong thời gian này hai người tuyệt đối không được có bất kỳ liên hệ gì với nhau nữa.

"Con người ông nội con không phải con không rõ, cả một đời vô lại, cũng chưa bao giờ là người nghĩ tới tình cảm. Nếu con thật sự đối nghịch với ông, Kỳ Sâm, mẹ dám cam đoan người cuối cùng bị tổn thương chắc chắn sẽ không phải là con, mà chính là cô bé kia."

Chỉ với một câu nói này của Cảnh An Dương đã có thể khiến cho trái tim Đường Kỳ Sâm kịch liệt run rẩy.

Thành phố to lớn như vậy, muốn cho một người lặng yên không một tiếng động biến mất, ông nội của anh hoàn toàn có thể làm được.

Ra khỏi đường vòng, tình hình giao thông kỳ thực đã có thể tính là thông thuận, nhưng Đường Kỳ Sâm lại cho xe chạy đặc biệt chậm, một hồi sau lại cố tình lượn lách trong những con ngõ hẻm, rẽ ngang rẽ dọc một hồi, cuối cùng cũng coi như bỏ được chiếc xe phía sau.

Hai người một trước một sau xuống xe, Ôn Dĩ Ninh không đi chung với anh.

Đi vào trung tâm thương mại, lúc đi lên bằng thang cuốn Đường Kỳ Sâm theo bản năng ôm lấy vai cô, đem người bảo vệ chặt chẽ. Mái tóc Ôn Dĩ Ninh có mùi thơm nhàn nhạt, cũng là mùi hương quen thuộc nhất với anh. Lấy vé, kiểm vé, lúc tiến vào phòng bộ phim cũng đã bắt đầu.

Ôn Dĩ Ninh đứng ngoài hành lang chờ anh, thấp giọng hỏi: "Anh muốn lấy cái nào?"

Đường Kỳ Sâm nắm chặt chiếc vé ở hàng thứ bảy trong tay.

Vị trí cao hơn một chút, anh cũng có thể thấy cô rõ hơn một chút.

Màn hình lớn phía trước, hình ảnh và ánh sáng đều vô cùng rõ ràng.

Đến cuối cùng Đường Kỳ Sâm đều không nhớ được bất kỳ nội dung nào của bộ phim, nhưng anh nhớ kỹ, phút thứ 18 Ôn Dĩ Ninh cúi đầu nhìn điện thoại, phút thứ 35 điện thoại rung lên nhưng ánh mắt cô vẫn dừng lại trên màn hình lớn, không nhúc nhích nhưng đã mất đi tiêu cự. Phút thứ 60, cô nghiêng đầu qua, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung.

Đường Kỳ Sâm còn nhớ kỹ, trong lúc bộ phim lên trao cào, tất cả mọi người đều cười ồ lên, chỉ có Ôn Dĩ Ninh im lìm ngồi đó, sắc mặt gì cũng không có.

Bộ phim sắp đến đoạn kết thúc, Ôn Dĩ Ninh gửi tin nhắn cho anh: "Em vào nhà vệ sinh."

Sau đó khom người thả nhẹ bước chân đi ra ngoài, đầu hơi cúi thấp, tóc dài che mặt. Bóng người cô trước màn hình giống như một đường cắt dịu dàng, phân cách thế giới của anh và thế giới con người.

Đường Kỳ Sâm nhìn theo cô đi ra ngoài.

Mãi đến khi dòng phụ đề cuối cùng dừng lại, ánh đèn sáng lên, anh vẫn không đợi được cô trở về.

- ------

Tết Nguyên Đán sắp đến, những phần công tác cuối cùng gần như đã hoàn tất, trước kỳ nghỉ dài cũng chỉ còn chờ hạch toán lương bổng từ phòng nhân sự được gửi cho Đường Kỳ Sâm phê duyệt thôi.

Đối lập với thời điểm thanh nhàn của tất cả mọi người, bởi Đường Kỳ Sâm không thể từ chối toàn bộ những hoạt động xã giao cần thiết với các tổ chức chính phủ, anh trở nên đặc biệt bận rộn. Cả ngày lượn vòng giữa các cuộc đại hội, lão Dư và chiếc xe gần như 24 giờ đợi lệnh, chuẩn bị thỏa đáng âu phục tham dự lễ tiệc, từ nơ đến giày da, luôn có một chiếc hộp nhung đựng hơn mười chiếc cúc bạch kim đính tay áo. Một thân trang phục đầy tinh thần đầy khí thế, Đường Kỳ Sâm trong những tình huống đối ngoại chưa bao giờ phạm phải sai lầm.

Tối thứ sáu, đài Minh X chiếu trực tiếp buổi lễ trao giải đại biểu thanh niên ưu tú Thượng Hải lần thứ 17. Ban tổ chức vốn muốn mời Đường Kỳ Sâm lên phát biểu, nhưng anh uyển chuyển từ chối, ngồi lặng lẽ dưới khán đài. Trước đó Kha Lễ cũng đã đánh tiếng trước với Đài truyền hình, vậy nên ở hiện trường ống kính quay phim cũng rất biết điều, vô cùng hạn chế không để Đường Kỳ Sâm lọt vào ống kính. Chỉ là những lúc quay góc rộng sẽ không tránh khỏi, sau hai tiếng kết thúc buổi lễ, cư dân mạng với hỏa nhãn kim tinh vẫn có thể tăm tia thấy khuôn mặt như băng sơn ốc đảo kia.

Cuối năm, học sinh sinh viên đều đã nghỉ lễ, các loại hoạt động cũng nhiều, tốc độ lan truyền trên internet như cưỡi tên lửa. Ba giây Đường Kỳ Sâm xuất hiện trên ống kính kia đã được chụp lại, sau đó lại bị một tài khoản tiếp thị mở topic, lượt chia sẻ lên đến năm con số. Đại đa số là cảm thán muốn liếm màn hình, anh tuấn lại nhiều tiền. Cũng có số ít lật lại chuyện cũ, ám chỉ mối yêu hận tình cừu của anh và An Lam.

Bài đăng chưa tới hai giờ đã bị Á Hối dùng quan hệ xã hội gỡ xuống. Cái tài khoản tiếp thị liên quan này cũng bị phía kỹ thuật của nền tảng xóa tài khoản.

Đường Kỳ Sâm ít xuất hiện trên các phương tiện truyền thông, biết được cũng chỉ có cái tên mà thôi.

Tinh thần của anh không thể nói là đã hoàn toàn hồi phục, nhưng trạng thái so với khoảng thời gian trước đó đã khá hơn rất nhiều. Những lúc trò chuyện với người khác cũng sẽ tình cờ lộ ra khuôn mặt tươi cười. Kha Lễ vẫn đi theo anh, trong lòng hiểu được, ông chủ ngồi ở vị trí này, dù có khổ sở đến thế nào thì ý chí cũng không thể sa sút quá lâu. Xung quanh luôn có vô số con mắt nhìn vào, một bước cũng không thể phạm sai lầm. Thế nhưng mỗi khi bốn bề văng lặng, thứ cảm giác ngột ngạt cô độc trên người anh sẽ không còn gì giữ lại mặc sức vỡ toang, lan tỏa ra bốn phía. Trong lòng anh xếp đặt một chuyện, cũng đặt một người.

Cách Tết xuân còn gần nửa tháng nữa.

Thứ sáu tuần này, Đường Kỳ Sâm đồng ý lời mời tham gia một diễn đàn kinh tế, kỳ thực là giao lưu giữa các doanh nghiệp, bao gồm các công ty cỡ lớn và tầm trung tại Thượng Hải. Đường Kỳ Sâm nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm của toàn hội trường, giữa bữa tiệc linh đình náo nhiệt trò chuyện vui vẻ, tiếng ly thủy tinh chạm vào nhau vang lên không ngừng, người đi qua lại thoải mái ung dung. Sau đó là bữa tiệc tối, tổng cộng có bảy, tám bàn, người ngồi cùng bàn Đường Kỳ Sâm đại đa số là quan viên chính phủ.

Hôm nay còn đụng phải một người quen mới gặp không lâu. Cao Minh Lãng đại biểu cho truyền thông Nghĩa Thiên đến dự thính, chỉ là không ngồi cùng bàn với Đường Kỳ Sâm. Trong vòng truyền thông này, tiếng nói của Cao Minh Lãng cũng coi như có phân lượng, người trong giới gọi anh ta là Cao phong lưu. Người này tửu lượng rất tệ, mấy chén vào bụng đã ỷ một bàn này đều là người mình bắt đầu để cho lời nói bắt đầu vượt khỏi chừng mực. Chủ đề vòng vèo một hồi, cuối cùng thế nào lại dừng tại phụ nữ.

Có kẻ tò mò lắm miệng chợt bật thốt ra cái tên Ôn Dĩ Ninh.

Cao Minh Lãng lập tức nói khoác không biết ngượng ném ra một câu: "Người phụ nữ này rất có bản lĩnh."

Có người hỏi: "Là loại bản lĩnh gì?"

Cao Minh Lãng cười ha hả: "Ngài nói xem là loại bản lĩnh nào? Thái tử gia mà cũng phải khuất phục dưới váy cô ta, bản lĩnh có thể không lớn sao?"

Lời này quả thực có chút quá mức thô tục.

Kha Lễ đi theo sau Đường Kỳ Sâm lướt qua bàn của bọn họ, Đường Kỳ Sâm nghe được, bước chân dần chậm lại.

"Cao tổng lĩnh ngộ thật sâu nha, xem ra cũng rất có kinh nghiệm." Người ngồi bên cạnh nói mấy câu ngả ngớn, khen cho Cao Minh Lãng lâng lâng, "Tôi đã từng xem thử mấy hạng mục đã từng qua tay Ôn tiểu thư, nội dung cũng có độ rộng. Cao tổng là sư phụ khai sáng cũng thật tậm tâm."

Cao Minh Lãng nhướng mày, "Có độ rộng hay không thì tôi không biết, tôi chỉ biết chiều sâu."

Tiếng cười vang lên từng trận.

Đến cả Kha Lễ cũng không nhịn được nhíu mày, vừa muốn lên trước, Đường Kỳ Sâm đã bước về phía đó, dáng vẻ chậm rãi thong dong.

Dọc đường đi thi thoảng sẽ có người đứng dậy bắt chuyện: "Đường tổng."

Cao Minh Lãng ngồi đưa lưng về phía này nghe thấy thì quay đầu lại, chất cồn cũng khiến ông ta phản ứng chậm lại ba nhịp, "Hả? Hả?"

Cái cổ xoay về bên phải vẫn còn chưa hoàn toàn quay lại đây, đã bị một nguồn sức mạnh cực kỳ lớn túm lấy.

Đường Kỳ Sâm đứng đó, sống lưng thẳng tắp, khuôn mặt lạnh lẽo như sương đêm. Anh không mất một chút sức đã dễ dàng ấn cái cổ của Cao Minh Lãng xuống, sau đó thuận thế dời tay lên trên, năm ngón tay hung hăng túm lấy tóc của ông ta giật mạnh. Da đầu Cao Minh Lãng sắp rách toác, đau đến mức khiến cho ông ta không ngừng gào thét.

Đường Kỳ Sâm mặt không biến sắc, bàn tay đưa về phía bàn tiệc xoay nửa vòng, cuối cùng dừng lại trước một nồi canh cá vừa mới đưa lên còn nóng hôi hổi, mì nước khẽ động, bọt khí trôi lềnh bềnh. Nồi canh này dừng lại ngay trước mặt Cao Minh Lãng, có người liền mơ hồ đoán ra chuyện sắp phát sinh -------

Quả nhiên một giây sau, Đường Kỳ Sâm lôi tóc Cao Minh Lãng, hung ác ấn đầu ông ta xuống nồi canh nóng bỏng.

Cao Minh Lãng thống khổ rít gào, điên cuồng giãy dụa. Đường Kỳ Sâm gắt gao đè lên, không để cho ông ta bất kỳ một cơ hội nào tránh thoát. Nước canh sôi có không ít bắn lên mu bàn tay anh. Thế nhưng mắt anh cũng không chớp lấy một cái, cả người tỏa ra cuồng phong gào thét.

Cao Minh Lãng bị anh giữ như vậy ròng rã một phút, Đường Kỳ Sâm mới buông tay để ông ta thoát ra, trong ngữ khí bình tĩnh là một loại lạnh lẽo đến tận cùng của tàn khốc, anh nói: "Còn dám thử nói một câu thị phi về cô ấy xem."

Hành động này gây ra động tĩnh không nhỏ, nhưng người ra tay lại là Đường Kỳ Sâm, bởi vậy mà cũng không ai dám đứng ra nói đúng mực hay không đúng mực rồi. Bối cảnh cường hãn như vậy, làm cái gì cũng không cần nói nhiều. Từ tiệc rượu rời khỏi, Đường Kỳ Sâm về biệt thự một chuyến. Lão gia tử tìm anh có việc muốn nói, xong xuôi từ thư phòng đi xuống đã là hai tiếng sau.

Lúc này Cảnh An Dương mới phát hiện ra bọng nước trên mu bàn tay anh đã rỉ máu. Cảnh An Dương quan tâm con trai, cũng không còn nhớ được mấy thứ phân cao thấp kia nữa, lo lắng hỏi: "Làm sao bị thương mà cũng không biết thế này?! Kha Lễ làm trợ lý cái kiểu gì vậy!"

Bảo mẫu trong nhà hoang mang hoảng loạn đi lấy hộp thuốc, lại luống cuống tay chân đi gọi điện cho bác sĩ gia đình.

Đường Kỳ Sâm mệt mỏi dựa lưng vào ghế sô pha, khép mắt lại rồi mới nhàn nhạt nói: "Không phải lỗi của cậu ấy."

Cảnh An Dương đau lòng không thôi: "Con cũng thật là, để vết bỏng nghiêm trọng như vậy mà không thấy đau hả?"

Đường Kỳ Sâm chậm rãi mở mắt ra, trong một tích tắc tầm mắt hướng về phía người mẹ thân sinh vẫn không kiểm soát được để cho cảm xúc thoáng trở nên yếu đuối. Giọng anh khàn đặc, thấp giọng nói: "Mẹ...... hóa ra mẹ còn nhớ hỏi con có đau không."