8h tối:
“Các
người là ai? Tại sao lại đến đây lấn chiếm lãnh thổ? Tại đây đã có luật lệ
riêng, tại sao các người lại không tuân thủ?” Một tên con trai bên phía nhóm
Mama lên tiếng, hắn mặc một chiếc áo phông cộc tay đen, mái tóc đen tuyền, cặp
mắt đen nốt sâu hun hút.
Martin
vẫn lạnh lùng, ánh mặt lạnh băng quét một lượt và cất giọng: “không cần nói gì
hết, luật giang hồ như thế nào thì thế đấy, đánh đi”
Hai
đội đang chuẩn bị xông vào thì bỗng một giọng nói nhão nhoét vang lên: “mấy
oppaaaaaaaaa, moaa moaa moaa” tất cả đồng loạt quay ra và đứng hình. Một thân ảnh
đang uốn éo hoặc làm gì với cái tường trong ngõ dẫn đên bãi đất trống, váy ngắn
cũn cỡn, xẹc xi, khuôn mặt trang điểm lòe loẹt và đích thị là….một thằng gay
(TG: hahaha mọi người nghĩ là nó đúng không?)
Tên
đó lên tiếng: “mấy oppa định bao nhiêu một đêm nào” rồi chu chu mỏ vịt ra ,tất
cả đồng loạt hét ầm lên : “cút mau”. Tên đó bĩu môi: “không thì thôi, làm gì dữ
thế?” rồi hất mông, ngúng nguẩy đi khỏi ngõ.
Không
hiện giờ rất […] nhìn theo cái bóng kia.
Sau
đó lại quay về phía nhau, liếc mắt lạnh lùng, bỗng gió nổi lên dữ dội, cây cối
nghiêng ngả, trong ngõ tối bỗng có tiếng “sột xoạt, sột xoạt” (TG: chuyển sang
thể loại chuyện ma từ bao giờ vậy *run lập cập*)
Một
tà váy màu hồng lộ ra dưới ánh trắng, sáng, một khuôn mặt như tạc tượng xinh đẹp
lộ ra, mái tóc hạt dẻ bồng bềnh, cặp mắt nâu lạnh lẽo phát sáng, đôi giày thể
thao trắng cao cổ hiện ra với cặp chân trắng nõn (từ đầu gối xuống) trên tay
người con gái ấy cầ đúng một chiếc điện thoại ốp xanh.
Phía
bên Mama bắt đầu ngạc nhiên xì xầm. Nó đứng yên đó, hàn khí ngày càng tỏa ra
kinh hơn, nhìn về chiếc điện thoại đúng giờ hắn xuống máy bay được 5 phút, nó bấm
nút gọi cho hắn- Long.
Vừa
bắt máy, nó đã đổi giọng đau đớn: “anh, cứu em, làm ơn, em bị bắt cóc, ở đường
XXX…hắn đang nhốt em ở đây, mau đến cứu em, may là hắn chưa có lấy điện thoại của
em” và tiếp đó là hàng loạt câu hỏi… nhưng nó đã dơ lên “bụp” chiếc điện thoại
tan tành, cùng theo bao giận dữ cùng hả hê của nó khi muốn được đập chiếc máy
này từ lâu.
Nhìn
thấy cảnh tượng ấy, không khí đang ồn ào bỗng câm thin thít. Một tên dữ dữ to
con bên kia bỗng lên tiếng: “này em xinh gái, em làm gì ở đây vậy” cùng với đó
là giọng điệu dâm dê. Nó không nói nhiều, bước từng bước đến chỗ hắn “bốp” một
cú đấm vào mặt hắn, khóe miệng trào ra một dòng máu đỏ tươi.
Bên
Mama trợn tròn mắt lên, hắn ta thì lên cơn sung, bóp chặt tay nó hét: “con mất
dạy này, mày tưởng mày là con gái mà tao không dám đánh à” “bốp” nó đấm thêm một phát nữa vào bụng hắn,
một cảm giác đau, rất đau, hắn hộc máu ra, nhăn mặt đau đớn và đưa tay lên.
“Bốp,
bốp” hai cú đấm vào mặt nó (TG: ôi mẹ ơi) nó ngã xuống đất và bỗng nước mắt rơi
lã chã, đúng lúng hắn cùng một số người chạy đến thì nhìn thấy cảnh đó, đau
lòng chạy lại: “á, Băng, em có sao không?” Hắn nhìn vào hai má sưng vù của nó,
cánh tay và bắp chân chày xước do ma sát với sỏi đá, máu trên khóe miệng và
trên chân tay chảy dòng dòng, nó đau đớn kêu lên cộng thêm những giọt nước mắt
mặn chát.
Hắn
đau lòng, bế nó lên đến bệnh viện, trước khi đi còn để lại một câu: “Đánh bọn
chúng đến nỗi không lết nổi về nhà, đến ông bàn tổ tiên nó cũng không nhận ra
cho tao!”. Rồi chạy như bay ra xe đến bệnh viện.
Sau
khi hắn đã đi, đội bên Martin thì vẫn thế, không cảm xúc vì đã biết trước tài của
nó còn đội bên kia vẫn đờ đẫn chả hiểu gì. Bỗng những tên của Long ở lại tiến lại
bên Martin và….đứng vào đội hình.
Đây
là những người nó đã sắp xếp ở bên cạnh Long theo dõi, Mama đã tỉnh táo lại,
Martin không nói nhiều nữa mà cầm súng lên bắn “pằng” một phát trúng tim một
người bên đội đó luôn, khai chiến đây!
Sau
đó là hàng loạt tiếng súng, tiếng dao chém, tiếng kêu đau đớn, quay trở lại với
bãi đất trống là khung cảnh đẫm máu, bên Martin vẫn lạnh lùng và bá đạo như đầu
còn bên Mama hy sinh anh dũng, vẫn còn tên cầm đầu trụ được, chỉ bị dính một
phát đấm ở bên má phải, hắn không chết vì nó đã giữ lại hắn và cho hắn vào bang.
“Băng, em có sao không, em yên tâm, bọn chúng
sẽ bị đánh cho tàn phế, chắc chắc anh sẽ báo thù được cho em” mặt hắn đầy vẻ
quan tâm lo lắng và phẫn nộ. Nó thì giả bộ đau đớn, ngước mắt nai đầy nước lên
nhìn hắn còn trong lòng thì đắc ý.
Sau
khi đi bệnh viện xong, nó được đưa về nhà, hắn dặn nó, nếu sáng mai buồn thì cứ
lên công ty hắn chơi, sau đó hôn lên trán nó rồi đi về.
Hắn
vừa đóng cửa nó đã bật ngay dậy chạy vào phòng tắm, lại kì cọ thật mạnh vết
hôn. Chạy xuống gara lấy xe phóng về biệt thự, đắc ý về kế hoạch đã thành công,
nhắm mắt đợi ngày mai, mơ về ngày công ty hắn….
Sáng
hôm sau, nó dậy lúc 7h50’, chạy ra chỗ quán chị Mai chơi đến trưa và lấy đồ ăn
của chị đem đến cho hắn, hắn không đủ tư cách để ăn đồ nó nấu.
Đứng
trước cổng công ty, nơi cuộc gặp gỡ tình cờ diễn ra, nó nhếc mép lạnh lùng và
bước vào.