Lạc Hiểu Nhiên cười nhẹ, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi, cô cảm thấy bản thân thật ngốc nghếch, lúc cười lúc khóc, cuối cùng nói cũng không rõ ràng: “ em mới không sợ…em bất ngờ quá thôi.”
- “ Hoắc Cao Lãng, anh làm sao lại đối với em tốt như vậy”.
Cô không biết phải làm sao, chỉ là lúc này đây cô quả thật không dám tin, nên có những lời, cô không kìm nén nổi tình cảm nói ra: “ Cao Lãng….em không biết phải nói sao nữa, anh biết chọn cùng em thì phía trước sẽ gặp rất nhiều cản trở…”.
Cô nói càng lúc càng loạn, cuối cùng cô cũng nói được nỗi lòng của mình: “ Cao Lãng, em sợ đây chỉ là giấc mơ…”
Hoắc Cao Lãng quay người cô lại để cô đối diện với anh: “ đây không phải là mơ”.
Anh đưa tay vẹo má cô, dùng lực không nhiều lắm, nhưng đủ để Lạc Hiểu Nhiên hiểu rõ đây thật sự không phải là mơ.
- “ anh chờ em đã lâu rồi, có phải em nên cho anh đáp án rồi không”.
Lạc Hiểu Nhiên vẫn rơi nước mắt, nhưng môi lại cong lên một nụ cười hạnh phúc, cuối cùng cô cũng mấp máy môi.
- “ Ông xã”.
Hai chữ này, đơn giản nhưng lại mang đầy ý nghĩa.
- “ Em đồng ý”.
Cô đưa tay ra dùng sức ôm chầm lấy cổ của anh, vùi khuôn mặt đầy nước mắt vào ngực anh, chiếc áo sơ mi đắt tiền đã bị cô làm cho ướt hết một mảng, Hoắc Cao Lãng không quan tâm chiếc áo đó đắt tiền như thế nào bởi vì người phụ nữ trong lòng anh rất quan trọng, anh dùng sức ôm chặt lấy cô.
Có trời biết lúc cô gọi anh hai tiếng “ Ông xã” anh đã xúc động như thế nào.
Hoắc Cao Lãng buông cô ra, chuẩn sát hôn lên môi cô, nụ hôn nhẹ nhàng, say đắm, hơi thở nồng cháy của anh, không giống với sự bá đạo trước đây, mà dịu dàng như dòng nước.
Một lúc anh mới rời môi cô trán tuỳ vào trán cô: “ Bà Hoắc tân hôn hạnh phúc”.
Hoắc Cao Lãng cắn nhẹ môi, nhìn anh gợi tình, một lúc sau mới nói: "Tân hôn vui vẻ, ông Hoắc”.
Hai người đeo nhẫn cho nhau hạnh phúc trải qua bữa tối dưới ánh nến.
Buổi tối Hoắc Cao Lãng đích thân lái xe trở cô về biệt thự, bởi vì tài xế anh đã cho về trước.
Hoắc Cao Lãng nắm tay Lạc Hiểu Nhiên đi thẳng lên phòng.
Bà quản gia và mấy người làm nhìn thấy 2 người tay nắm tay bước vào, mặt Lạc Hiểu Nhiên thì ửng đỏ, mắt hơi sưng, nhưng ánh mắt rất ấm áp.
Mà họ trước giờ chỉ thấy Hoắc Cao Lãng rất nghiêm túc với thần thái nghiêm nghị, thần sắc hôm nay thì quá đỗi dịu dàng.
Người mù cũng có thể nhìn ra là chuyện gì, mọi người đều tự giác lui xuống.
Hoắc Cao Lãng nắm tay Lạc Hiểu Nhiên, hai người một người trước một người sau đi lên cầu thang, chỉ cách nhau một bậc thềm.
Anh đi trước, tay còn lại vừa đi vừa kéo cổ áo, bàn tay thon dài nhanh chóng cởi hết nút của chiếc áo sơ mi ra.
Hai người đi cũng không phát ra tiếng động, cả căn biệt thự yên ắng lạ thường.
Rất yên tĩnh, hình như chỉ có hơi thở, bước chân của hai người.
Cảm giác không thật đó cứ quanh quẩn, Lạc Hiểu Nhiên bản năng theo chân Hoắc Cao Lãng, chưa kịp định thần lại thì đã bị áp sát vào tường.
Lúc này cô mới phát hiện ra đã vào phòng, cô ngạc nhiên nhìn anh, gương mặt anh tú đó tiến gần trong khoảnh khắc, tiếp theo, đôi môi mềm mỏng đã hôn lên cổ cô rải rác nụ hôn khắp cổ cô.
- “ anh…đi tắm trước đã”.
Hoắc Cao Lãng không để ý lời cô nói chỉ tập trung làm việc mình, không biết từ lúc nào anh đã kéo khoá váy của cô, phần trên của cô anh đã tháo ra, bây giờ chiếc váy trên người cô chỉ còn lơ lửng quanh eo cô.
Anh hôn lên môi cô, nụ hôn này không giống trước đây, lần này anh hôn rất vội vã, khoảng khắc cô vừa hé môi, chiếc lưỡi của anh đã nhanh chóng đẩy vào trong, tìm lấy lưỡi cô mà quấn lấy, bàn tay cũng nhanh chóng bóp lấy ngực cô.
Lạc Hiểu Nhiên bị sức mạnh của anh quyến rũ thu hút.
Cô nhăn mày hơi đau một chút, tay cô cũng đặt trước ngực anh theo bản năng, nức nở nghẹn ngào, vùng vẫy gượng gạo: “ anh… đau”.
Bây giờ Hoắc Cao Lãng cảm thấy bản thân như một con sói đói khát.
Mùi vị khuôn ngực của cô là thứ anh muốn từ lâu, tuy cũng thỉnh thoảng nếm thử, ngửi thử, nhưng trước đây, những hương vị này không thuộc sở hữu của anh.
Bây giờ thì khác rồi, cảm giác sở hữu cô trong tay rất chân thân.
Cô là của anh rồi.
Cô chính là vợ anh, là bà Hoắc, là mẹ của con anh.
Giọng anh nặng nề hỏi cô: “ đau không.”
Lạc Hiểu Nhiên khó khăn gật đầu: “ đau”.
Hoắc Cao Lãng lập tức dùng tay ôm gáy cô, cất giọng nặng nề: “ bà xã, đau thì cố chịu một chút nhé, bởi vì ông xã của em còn muốn nhiều hơn”.
Trong chớp mắt Lạc Hiểu Nhiên liền tỉnh táo, cô hé miệng khẽ gọi tên anh: “ Hoắc Cao…” nhưng chưa kịp nói xong đã bị anh hôn, nụ hôn này dịu dàng, nhẹ nhàng nâng niu.
- “ Cho anh, đừng sợ, anh sẽ không làm tổn thương em.
Bà Hoắc, đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta, một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, từ giờ trở đi, giao tất cả của em cho anh, trái tim này cũng dành trọn trao cho anh được không”.
Lạc Hiểu Nhiên nhẹ nhàng gật đầu.
Hai người buông bỏ hết mọi chuyện mà ôm lấy nhau, hai người trao nhau nụ hôn, khát khao sự nhiệt tình của đối phương, giống như lời anh nói, đây là đêm tân hôn.
Toàn thân Lạc Hiểu Nhiên như nhũn ra bởi nụ hôn của anh, suýt chút chết chìm trong vòng tay anh.
Anh hôn sang khóe môi cô, sau đó tới gương mặt nóng hổi, rồi lại cắn vành tai, phả hơi thở vào tai cô: “ bà xã, quay về giường nhé”.
Lạc Hiểu Nhiên dựa vào vai anh, cảm nhận được nhiệt độ trên người anh.
Trong lòng anh, cơ thể cô đang dần nhũn ra bởi chỗ mẫn cảm ở tai đang bị trêu chọc và k1ch thích liên tục.
Cô nhẹ gật đầu.
Hoắc Cao Lãng nắm chặt bàn tay đang giơ lên của cô, đặt lên môi hôn một cái.
Liền bế cô đi tới giường.
Cảm giác lâng lâng chưa hết liền bị bế thốc lên làm cô hoảng hốt hai tay ôm chặt lấy cổ anh.
- “ gấp gáp muốn anh như vậy sao”.
Anh nhướng mày cười nhẹ.
Lạc Hiểu Nhiên lắc đầu không chút do dự: “ không phải như vậy.”
- “ vậy là như thế nào”.
Anh nhấn mạnh.
- “ anh đáng ghét, trêu chọc em”.
Lạc Hiểu Nhiên ở trong lòng anh nũng nịu trách.
Thấy cô hiếm khi thể hiện đáng yêu như thế, đôi mày tao nhã của Hoắc Cao Lãng khẽ nhướng lên, anh mỉm cười, sau đó đặt cô xuống giường chính mình cũng nằm đè lên cô.
Nụ hôn của anh rơi xuống tai cô.
Mỗi lần bị anh cắn vào vành tai, cô đều bủn rủn cả tay chân.
Cô áp vào gò má anh thử tránh né, nhưng không tránh được, nên chỉ đành ôm chặt lấy anh xin tha.
Vừa trêu chọc nơi m ẫn cảm của cô, vừa lột s@ch sẽ những thứ còn vướng víu trên người của hai người.
Hoắc Cao Lãng đã chịu không nỗi nữa, nên không tiếp tục trêu chọc cô nữa, mà nhanh chóng đi vào.
Lạc Hiểu Nhiên bất ngờ bị đẩy vào ngay khoảng khắc cô đang nức nở nghẹn ngào, buộc miệng cô phải rên thành tiếng.
Vào lúc cô run rẩy không ngừng vì mất kiểm soát, anh cúi đầu thì thầm vào tai cô: “ bà xã, anh yêu em”.
- “ a… Cao … Lãng… anh chậm lại”.
Lạc Hiểu Nhiên k1ch thích đến mức không nói được một câu hoàn chỉnh.
- “ em gọi anh là gì” Hoắc Cao Lãng nghe thấy cô nói thì động tác càng hung bạo hơn.
Lạc Hiểu Nhiên bị anh bắt nạt đến mức hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, vội vàng nói: “ ông xã….
Anh chậm một chút…a “..