Hẹn Anh Một Giấc Mộng

Chương 30




"Phong thiếu, Tiểu Nam đi tìm đàn ông!"

Ngón tay cách nút kết thúc cuộc thoại chưa tới một phân đột nhiên cứng đờ, chủ nhân của ngón tay ấy cũng sững sờ không kém. Mặt Phong Triết sau một giây đen như đít nồi, trên đầu là mây giông bão tố cùng gió rít gào.

"Cô... Nói gì?"

Mộ Dung dường như pháp hiện ra sự thay đổi cảm xúc của anh, đắc ý nhắc lại lần nữa: "Tôi nói, vợ anh đi tìm đàn ông. Tôi bảo anh này, anh làm chồng kiểu gì thế không biết..."

"Tút tút..."

Phong Triết lạnh lùng tắt điện thoại. Anh không quan tâm lời mỉa mai của cô ta nhưng bàn tay đã siết chặt tới nổi gân, tuy vậy vẫn cố giữ bình tâm tĩnh lặng.

Vợ anh không phải là người như thế! Là một người chồng tốt, phải biết tin tưởng vợ.

Đanh bình tĩnh hơn chút thì điện thoại reo lên thông báo có tin nhắn mới. Anh vô tình ấn mở, thực sự là vô tình vì sau khi nhìn thấy nội dung, anh rất hối hận vì đã mở nó ra.

Nội dung là một bức ảnh chụp ở khoảnh cách không quá xa có thể thấy rõ khung cảnh xung quanh. Giữa dòng người đang tấp nập qua lại, trung tâm là bóng lưng của một chàng trai, trước mặt là cô gái nhỏ đang mỉm cười, một tay ôm bụng, tay còn lại đưa điện thoại cho chàng trai kia không chút miễn cưỡng.

Chiếc điện thoại vô tội nào đó bị siết chặt tới đáng thương, Phong Triết sau một lúc mới có thể bình tĩnh mà buông lỏng tay. Một tin nhắn khác được gửi tới, chỉ có một cái địa chỉ định vị.

Anh không mặc thêm áo khoác lập tức cầm theo chìa khóa vội vã ra khỏi nhà. Vừa mở cửa xe liền sững người, giơ điện thoại lên coi tấm ảnh thêm lần nữa, trong lòng dâng lên ý trách mắng nhẹ nhàng.

Thời tiết se lạnh mà cô lại có thể ăn mặc phong phanh như thế ra khỏi nhà sao? Cô muốn anh phải lo lắng đến mức nào đây?

Phong Triết khó chịu nhấc chân bước vào nhà, khi ra ngoài mang theo một chiếc áo khoác mỏng. Đang vội nên anh không lên tầng, thay vì lấy áo của cô anh đã lấy áo khoác mình để quên trên sofa phòng khách.

Lúc này, ở cửa một khu vườn nhỏ, Mẫn Nam đang mỉm cười thân thiện với chàng trai trẻ. Lí do cô đến đây, nói ra thật hài hước.

Mộ Dung và Hạ Hiên sau khi tình cảm mạn nồng tự dưng nổi hứng dắt tay nhau đi hẹn hò. Khu vườn nhỏ này hôm nay khai trương với cái tên vô cùng ngọt ngào là Vườn Uyên Ương, nơi dành cho các cặp đôi bồi đắp tình cảm.

Hai người vui chơi nửa ngày bên trong, cùng nhau hái không ít hoa quả. Đến khi tính tiền mới phát hiện ra không đem theo ví tiền. Bởi sự việc bất đắc dĩ này đột ngột xảy ra, Mẫn Nam đành phải tới cứu nguy chuộc người.

Tuy nói là dành cho các cặp đôi nhưng những người đi một mình cũng có thể vào, chỉ là không phải ngày hôm nay. Vì vậy, cô bị giữ lại ở bên ngoài khu vườn nhỏ.

"Cậu không thể cho tôi vào sao?"

"Xin lỗi tiểu thư, ngày hôm nay chúng tôi chỉ dành cho các đôi yêu đương. Mong ngày khác cô sẽ quay lại đây, chúng tôi nhất định chào đón."

"Cậu thấy đấy, tôi là một sản phụ, chồng tôi có việc nên tới sau. Cậu để tôi vào trước không được sao?"

"Tôi không thể làm trái quy tắc, tiểu thư thông cảm. Bên kia có dãy ghế chờ, cô hãy tới đó ngồi đợi trước."

Mẫn Nam thở dài lấy điện thoại gọi: "Tiểu Dung, tớ không vào được."

Mộ Dung ở cách đó không xa đang nhìn về phía cửa ra vào, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cậu ngồi nghỉ đi, đứng lâu vậy hại sức khỏe."

Hạ Hiên vòng tay ôm cổ vợ, cằm đặt trên đầu cô hiếu kì hỏi: "Em muốn làm gì? Không lẽ cứ đợi trong này sao?"

Mộ Dung khó chịu đẩy mạnh hắn ra, tức giận trách mắng: "Anh còn hỏi em? Không phải tại anh sao? Đúng thật là!"

Hắn tỏ ra ủy khuất như con mèo nhỏ sắp bị bỏ rơi: "Em nói nuôi tôi mà."

"Nhưng em không bảo anh không đem theo tiền! Ba mẹ đi vắng, trợ lí thì không lưu số điện thoại, anh muốn như nào hả?"

"Anh muốn em."

"Biến ra xa chút."

"Tiểu Dung..."

Mặc kệ người bên cạnh tủi thân, Mộ Dung lấy điện thoại chụp một tấm hình rồi gọi cho người nào đó. Cô khẽ cười ẩn ý: "Hiên, nếu thấy em mỉm cười với chàng trai khác, anh sẽ cảm thấy thế nào?"

"Ai cho phép em cười với người khác? Chỉ được cười với anh thôi."

"Ừm, chính là như thế."

Nói chuyện không có tác dụng, Mẫn Nam đành thở dài bất lực. Cô không vào trong được, mặc dù Mộ Dung có thể tới gần lấy tiền nhưng cô ấy lại không làm thế, thật sự không hiểu đang muốn ấp ủ âm mưu bí mật gì.

Một đợt gió khẽ thổi qua làn tóc cô mang theo hơi lạnh se se. Tuy trời vẫn nắng ấm nhưng thi thoảng vẫn có gió mát bất chợt.

Mẫn Nam vô thức ôm cánh tay, với thể chất hiện giờ của cô nhạy cảm hơn bình thường rất nhiều. Một chiếc áo khoác mỏng được mặc lên người cô, cảm giác ấm áp dần dần lan đến khắp cơ thể.

Cô bị khéo vào trong vòng tay của một người đàn ông, đầu dựa vào lồng ngực rắn chắc, có thể nghe thấy từng nhịp đập trái tim anh. Có chút hỗn loạn và gấp gáp vì anh đã phải vội vàng mà chạy đến đây.

Anh không vui vẻ ghé sát tai cô nói: "Em bỏ chồng mình ở nhà để đi tìm người đàn ông khác sao?"