Hẹn Anh Một Giấc Mộng

Chương 29




"Tiểu Nam, cho tôi thêm một cơ hội, được không?"

Mẫn Nam nhìn anh không trả lời, tâm trí cô rối loạn như tơ vò. Vừa muốn đồng ý lại vừa sợ hãi đây chỉ là ảo tưởng nhất thời trong lòng cô.

Là muốn tin tưởng anh nhưng không có đủ dũng khí để đặt niềm tin vào đó. Cô không muốn một lần nữa phải chịu tổn thương từ anh.

Mẫn Nam mấp máy đôi môi khô khốc: "Anh... Đã sớm biết rồi sao?"

Phong Triết không dời mắt khỏi cô như muốn ghi nhớ, khắc sâu từng đường nét khuôn mặt, từng biểu cảm, từng cử chỉ của cô.

"Biết chuyện gì?"

"Đứa bé... Trong bụng tôi."

"Ừm, biết rồi. Nó là con của tôi. Tại sao em lại muốn giấu tôi?"

Biết... Biết rồi sao? Mẫn Nam sững sờ vô thức xoa bụng. Chẳng trách thời gian gần đây anh đối xử với cô không như lúc trước. Là bởi vì đã biết nó là con anh sao? Hóa ra sự ấm áp nhỏ bé đấy là dành cho bé con sao?

Khi đã không dám tin tưởng, bản thân sẽ không ngừng đặt ra những lí do để phủ biện, để tránh né khỏi niềm tin ấy. Là đúng hay sai, là thật hay giả, đã không còn dũng cảm để tin tưởng nữa.

"Nếu tôi nói cho anh biết, anh sẽ không đối xử với tôi như vậy chứ?"

Sẽ không khiến nó phải rời xa cô chứ? Sẽ không tổn thương cô chứ?

Phong Triết vô lực buông thõng bàn tay đang giơ trước mặt xuống, vẻ mặt phức tạp không nói nên lời. Nếu như vậy, có lẽ anh không như thế. Nhưng cũng có thể sẽ là như thế.

Khi đó anh không có tình cảm với cô, đối với đứa bé cùng lắm chỉ là vì trách nhiệm. So sánh kết quả ngày hôm nay, không khác biệt gì nhiều, đều làm cô bị tổn thương.

"Lần này... Sẽ không còn như vậy. Tin tưởng tôi, được không?"

Mẫn Nam không trả lời cũng không chịu ngẩng đầu nhìn anh, cô chưa có đủ dũng cảm để tiến về phía anh thêm lần nữa.

Xung quanh tĩnh lặng tới lạ thường, dường như cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Chỉ có nhịp đập trái tim của hai người, vừa gấp gáp lại vừa hỗn loạn, không ai cảm thấy nhẹ nhõm, cùng chìm trong lo sợ.

Phong Triết siết chặt bàn tay tới trắng bệch, anh bất ngờ ôm cô vào lòng như để an ủi, trấn an hỗn loạn đáy lòng.

"Tôi chờ em."

Dứt lời anh liền buông cô ra, xoay người bước lên cầu thang. Bóng lưng ấy vẫn thẳng tắp, chỉ là bước chân đã có chút không vững vàng mà trở nên hơi siêu vẹo. Tâm tình anh thực sự không tốt chút nào.

Mẫn Nam dựa vào thành ghế sofa, ngồi trên nền nhà lạnh lẽo. Cô thu đầu gối lại, đầu gục xuống, hai mắt nhắm nghiền, giọt lệ từ khóe mắt chậm rãi rơi xuống.

Trước mặt anh, cô vẫn luôn không kìm được bản thân yếu đuối như thế. Là vì... Yêu sao?

Phong Triết ngồi trong thư phòng, khẽ day huyệt thái dương. Anh mở ngăn kéo dưới bàn làm việc, lấy ra cuốn sổ nhỏ đã bạc màu vì cũ và một hộp gỗ chứa chiếc vòng cổ mà anh cẩn thận lưu giữ bao năm qua.

Lật trang đầu tiên của cuốn sổ, anh chạm nhẹ vào cái tên ấy, trong đầu vô thức vang lên giọng nói trong trẻo, quen thuộc khi xưa.

Bên gốc cây liễu xanh tươi, cô bé ngồi chơi xích đu, đôi chân nhỏ nhắn đung đưa trong không trung, vui vẻ tới cười híp mắt.

"Triết ca, anh lại trốn học nữa sao?"

"Hôm nay không có tiết, anh tới chơi với em."

"Nhưng anh trai em đi học mà, sao anh được nghỉ vậy?"

"Kệ cậu ta. Em không muốn chơi với anh sao?"

Chàng trai xoa đầu cô nhóc, vẻ mặt hơi buồn bã. Cô vội ôm cổ cậu, khẽ cọ một chút.

"Thích ạ. Tiểu Mẫn thích Triết ca nhất."

"Anh cũng thích em nhất."

Cô nhóc nghĩ một chút rồi nói: "Triết ca, lần sau anh không được trốn học nữa đâu nhé?"

Chàng trai lập tức gật đầu đồng ý: "Anh nghe lời Tiểu Mẫn, không trốn nữa." Lần sau vẫn tiếp tục, sẽ không để cô biết được.

"Anh trai em nói, nếu không đi học thì sẽ không có ai nuôi đâu."

"Không sao, sau này anh nuôi em."

Phong Triết thoát khỏi hồi tưởng của bản thân, anh lấy điện thoại ra, ấn gọi. Tiểu Từ ở đầu bên kia nhanh chóng bắt máy, cung kính đáp: "Giám đốc."

"Giúp tôi điều tra một chuyện..."

Phân phó xong công việc anh liền cúp máy, đứng dậy thay một bộ quần áo thoải mái hơn rồi đi xuống tầng.

Mẫn Nam đã không còn ở nhà. Phong Triết từ từ thu dọn phòng khách, ngồi lướt điện thoại tìm hiểu cách chăm sóc sản phụ, nghiêm túc học thuộc.

Một số điện thoại lạ gọi đến, anh không nói không rằng liền ấn tắt máy. Có vẻ người gọi vẫn không chịu bỏ cuộc, lại tiếp tục gọi. Dù bị từ chối bao nhiêu lần cũng phải gọi cho đến khi nhấc máy mới thôi.

Phong Triết lười nhác ấn nghe nhưng không trả lời, đợi bên kia tự mở lời trước: "Phong thiếu? Tôi là Mộ Dung, bạn thân của Tiểu Nam."

"Cô là vợ Hạ Hiên?"

Mộ Dung không tránh khỏi hiếu kì, người gọi tới là cô, người nói chuyện cũng là cô, tại sao người được hỏi lại là chồng cô? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

Dù thế nào, Mộ Dung vẫn điềm tĩnh nói: "Là tôi."

"Tút tút..."

Phong Triết tắt máy, vừa nhớ đến vẻ mặt hắn ta khi trêu ghẹo anh, trong lòng không kìm được thầm chê bai sâu sắc.

Mộ Dung chưa bỏ cuộc, kiên trì gọi. Lần này, điện thoại vừa được kết nối cô lập tức nói: "Phong thiếu, Tiểu Nam đi tìm đàn ông!"