Hẻm Sâu

Chương 17: Tình sâu tận tủy




Đêm đó, Cao Tuấn không hề chợp mắt, anh bắt đầu hối hận vì mình quá lỗ mãng và xúc động, có lẽ Dương Đào cũng chỉ muốn cải thiện cuộc sống của hai người, anh chỉ cần kiên nhẫn hơn một chút, khuyên cậu bỏ việc ở quán bar, tìm cho cậu công việc khác là được thôi mà? Sao phải kiên quyết đuổi cậu đi, để cậu một mình lang thang nơi nào không rõ, nếu cả anh cũng bỏ rơi cậu thì còn ai quý trọng cậu, còn ai thương cậu bằng cả tấm lòng đây?

Đứa nhỏ tên Dương Đào ấy, mãi mãi là chiếc xương sườn mềm mại nhất, dễ tổn thương nhất, dễ đau đớn nhất của anh.

Cao Tuấn quyết định, chờ Dương Đào tỉnh táo lại, anh sẽ đi tìm cậu nói chuyện.

Trên đường đến quán bar, Dương Đào lại nhận được điện thoại của Lưu Lộ, mục đích vẫn là xin tiền.

“Tạm thời anh không còn tiền nữa, Lưu Đại Quốc vẫn còn một ông anh với hai bà chị cơ mà? Bảo người ta hỗ trợ cho!” Dương Đào khó chịu xoa nắn ấn đường.

“Cũng vay của họ rồi, ba nói ngại vay thêm, bảo em đi vay anh.” Nghe hết câu này, Dương Đào ù cả tai, chẳng biết nên khóc hay nên cười. Thấy Dương Đào không đáp, Lưu Lộ thử ướm lời, “Hay là em đi tìm chú Cao, bảo chú ấy…”

“Đừng tìm ảnh!” Dương Đào lập tức ngắt lời, “Để anh nghĩ cách, bao giờ có tiền sẽ gọi cho em.”

Dập máy, một thứ mỏi mệt chưa từng có xâm nhập khắp toàn thân Dương Đào, từ đầu đến chân chỉ thấy rã rời.

“Thanh Vũ, sao lại quay về?” Đến quán bar, A Lượng thấy Dương Đào ngẩn ngơ xuất hiện thì không khỏi kinh ngạc.

“… A Lượng, cho em điếu thuốc!” Dương Đào ngáp vài cái, cả người mềm nhũn, đứng cũng không vững.

“Đây, có ngay!” Khuôn mặt A Lượng thấp thoáng vẻ bí hiểm rất khó nhận ra, nhiệt tình đưa thuốc cho Dương Đào, “Nhưng từ sau muốn hút thì phải tìm anh Hạo, ảnh tịch thu hết của anh rồi, bảo là hàng nhập khẩu loại xịn nhất, tiền cũng không mua được, để ở chỗ anh chỉ tổ lãng phí, ha ha ha!”

Dương Đào uể oải đáp lời, hờ hững đi vào phòng hóa trang khóa cửa lại, thể xác và tinh thần đã quá rệu rã, trong đầu văng vẳng những lời Cao Tuấn nói, từng câu từng chữ như đâm vào tim cậu, liệu có phải tận sâu trong lòng anh, cậu chưa bao giờ đáng được yêu thương?

Vẫn muốn bước cùng Cao Tuấn trên con đường này, vẫn muốn biết sẽ đi được bao xa, vẫn biết tới lúc nào đó sẽ bị ép dừng lại, hai người chia hai ngả, mỗi người một lối riêng… Thực ra đến tận lúc này, trong lòng cả hai vẫn đều không dám chắc, không muốn nghĩ, cũng không dám nghĩ, thấp thỏm lo âu, sợ cái ngày ấy đến.

Bây giờ ngày ấy đã đến, đến thật sự, đến quá nhanh, không kịp phòng bị, như một viên đạn bắn vào sau đầu cậu, chưa kịp thấy đau đã gục xuống trong vũng máu.

Phun ra làn khói cuối cùng, Dương Đào nhắm mắt lại, cảm xúc dần lắng xuống, tới khi chậm rãi thiếp đi.

Trong mộng, cậu trở về năm mười bốn tuổi, bơ vơ không nơi nương tựa, áo quần đơn bạc lang thang trên đường giữa trời Đông giá rét, đói khát đã lâu khiến cậu nghĩ mình sắp lìa đời, đúng lúc đó, một người đàn ông với đôi mắt ngời sáng như ánh mặt trời, mỉm cười khoác cho cậu chiếc áo, đặt bát mì nóng hổi vào tay cậu rồi xoay gót bỏ đi, từ đó về sau mãi mãi không gặp lại…

Ngày hôm sau tỉnh lại, Dương Đào vừa mở mắt đã thấy cực kỳ khó chịu, toàn thân mất hết sức lực, đầu óc mờ mịt, cậu chuyển sang nhìn gương, khuôn mặt tái nhợt vô hồn nhìn lại cậu, đã ngủ một mạch cả đêm nhưng vẫn rất mệt mỏi, vì thế cậu đến ký túc xá nằm ngủ cả ngày, mãi tới sát giờ làm việc mới vô tri vô giác quay lại quán bar.

“Anh Hạo, em thấy hơi khó chịu, chắc bị cảm rồi, sợ hôm nay không lên hát được.” Thấy Chu Hạo Vũ từ trong phòng đi ra, Dương Đào mơ mơ màng màng nói với gã.

Chu Hạo Vũ ung dung ngắm nghía khuôn mặt Dương Đào, ra hiệu cho cậu theo hắn lên lầu, “Sắc mặt em kém lắm, theo tôi lên lầu nghỉ ngơi chút đã.”

“Em cũng không biết bị gì, tối qua ngủ say lắm, cả ngày hôm nay cũng ngủ, nhưng vẫn mệt không chịu được.” Dương Đào tinh thần sa sút, giống con rối gỗ mất hết khả năng suy nghĩ, bất tri bất giác đi theo Chu Hạo Vũ lên lầu, bước vào căn phòng riêng của gã.

“Chắc em bị cảm rồi.” Chu Hạo Vũ đón Dương Đào vào cửa, dặn cậu ngồi xuống sô pha, sau đó đi thẳng vào buồng ngủ, Dương Đào day day thái dương, không để ý Chu Hạo Vũ làm gì, cậu không nhìn thấy hắn mở tủ quần áo trong phòng ngủ, trong tủ đặt két sắt, hắn mở két, lấy ra một lọ thuốc.

“Vừa hay tôi có thuốc cảm, em uống trước đi.” Chu Hạo Vũ ra khỏi phòng ngủ, rót cốc nước, dốc hai viên thuốc trong lọ đưa cho Dương Đào.

Nhìn hai viên thuốc đỏ xen vàng trong tay Chu Hạo Vũ, Dương Đào không lập tức đón lấy, mà khước từ bằng ánh mắt ngờ vực và thận trọng.

“Chỉ là thuốc cảm bình thường thôi mà, em không bị cảm thì uống cũng chẳng làm sao.” Chu Hạo Vũ ra vẻ thoải mái tươi cười, “Chẳng lẽ em còn sợ tôi đầu độc em à? Vậy tôi uống cho em xem nhé.”

Nói đoạn, Chu Hạo Vũ uống luôn hai viên thuốc trong tay, rồi mỉm cười thản nhiên với Dương Đào.

Thấy sắc mặt Dương Đào thoáng dịu đi, Chu Hạo Vũ biết cậu đã buông lỏng cảnh giác, bèn dốc thêm hai viên trong lọ đưa cho cậu, lúc này Dương Đào chỉ ngập ngừng một lát, nhưng dựa trên tín nhiệm với Chu Hạo Vũ, cậu vẫn uống hai viên thuốc nọ.

Hai viên thuốc Chu Hạo Vũ vừa uống đúng là thuốc cảm, nhưng hai viên mới đưa cho Dương Đào lại là ma túy đá ngụy trang thành thuốc cảm, thành phần chủ yếu là “đá” (methamphetamine), tác dụng gây ảo giác và kích dục rất mạnh, hơn nữa còn rất dễ sinh nghiện.

“Em lên giường ngủ một lát đi, ngủ dậy là khỏe thôi.” Giọng Chu Hạo Vũ truyền đến, dịu dàng như vọng lại từ trong mộng.

“Vâng…” Dương Đào mơ màng đi vào phòng ngủ, bước chân nhẹ bẫng.

Dương Đào nằm trên giường, muốn ngủ nhưng cứ chập chờn nửa mê nửa tỉnh, khoảng nửa giờ sau, đột nhiên cậu thấy cổ họng khô khốc, hai má nóng bừng, cả người nóng ran như lửa đốt, bí bách vô cùng.

“Mình sốt rồi…” Dương Đào lẩm bẩm ngồi dậy, mơ màng cởi quần áo.

“Em sao thế? Khát nước không?” Âm thanh vừa xa lạ, vừa quen thuộc như vọng lại từ nơi xa lắm, Dương Đào cố gắng ngước mắt lên nhìn, nhưng trước mắt lờ mờ như sương mù bao phủ, không nhìn được gì cả, thấp thoáng giữa màn sương mờ ảo, cậu trông thấy khuôn mặt Cao Tuấn, không sai, chính là Cao Tuấn, đường nét khuôn mặt ấy, rõ ràng là Cao Tuấn…

“Tuấn…” Dương Đào thì thầm, hơi thở bất giác nặng nhọc, cả người nóng tới khó chịu.

Dương Đào trước mắt Chu Hạo Vũ lúc này, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, là thứ màu sắc mê hoặc nhất, khiến người ta dễ động tâm, động tình nhất…

Chu Hạo Vũ nhìn cậu, ham muốn cuồn cuộn tuôn trào.

Hắn chầm chậm cúi xuống, ghé sát vào môi Dương Đào, khẽ cắn một cái, hai người vội vàng ôm chặt lấy nhau, va chạm, quấn quýt, rung động.

Dương Đào dùng răng cắn mở cúc áo sơ mi của Chu Hạo Vũ, cuống cuồng ngậm lấy viên thịt nhỏ trước ngực hắn, hung hãn cắn mút, như muốn lôi kéo trái tim hắn ra ngoài.

Chu Hạo Vũ giơ tay túm đầu Dương Đào, nắm tóc cậu lôi về phía sau, Dương Đào bị ép ngửa mặt lên, Chu Hạo Vũ tức thì lấp kín đôi môi ướt át nóng hổi của cậu, rót hết tình yêu điên cuồng cố chấp vào sâu trong cậu, không cho cậu trốn thoát…

Vừa như chìm trong mộng ảo, vừa như đứng giữa hiện thực, phía sau có người cầm dao nhọn đuổi theo cậu, Dương Đào liều mạng chạy về phía trước, cuối cùng chạy tới bờ vực, người phía sau ném con dao về phía cậu, Dương Đào hoảng sợ hét lên, bàn chân bước hụt, chỉ trong tích tắc đã rơi xuống vực sâu thăm thẳm…

“A!” Dương Đào giật mình tỉnh lại, vầng trán lấm tấm mồ hôi lạnh, cố gắng ổn định nhịp thở, cậu đưa mắt nhìn quanh, phát hiện mình đang lẻ loi nằm trong phòng ngủ phía trên quán bar.

Dương Đào cúi xuống nhìn lại mình, áo quần vẫn ngay ngắn chỉnh tề.

Cậu đã không còn mông lung như trước, cả người cũng thoải mái hơn, nhưng chẳng rõ vì sao dạ dày quặn thắt, muốn ói mà không ói được. Dương Đào đứng dậy, đi vào buồng vệ sinh bên cạnh, xả nước lạnh rửa mặt.

Lúc này, một bác gái làm trong bếp bưng đồ ăn vào phòng, báo cho Dương Đào hay, “Ông chủ dặn bác mang đồ ăn lên cho con, để con ngủ dậy thì ăn.”

“Dạ, vậy bác cứ để đây, con cảm ơn bác.” Dương Đào vừa cầm khăn bông lau mặt vừa đáp.

Cả ngày không ăn gì, dạ dày trống rỗng, chờ bác gái ra ngoài, Dương Đào cầm đũa chuẩn bị lấp đầy bụng, ánh mắt lơ đãng nhìn sang chiếc giường lớn trong phòng, đầu óc cậu thình lình chấn động, bên tai như có tiếng sấm nổ vang.

Dương Đào buông đũa, vội vã chạy tới bên giường, lật chăn lên nhìn, chỉ thấy trên tấm ga giường sẫm màu có vài giọt chất lỏng trắng tinh cực kỳ nổi bật, nổi bật tới nhức mắt…

“Thế này là…” Dương Đào kinh ngạc, sững sờ ngay tại trận, cố gắng nhớ lại chuyện vừa xảy ra, cậu cho rằng mình nằm mơ thấy Cao Tuấn, cho rằng mình tự an ủi trong mơ rồi cực khoái, nhưng giờ ngẫm lại, vì sao hình ảnh trước mắt cậu chân thực đến mức ấy, giống như Cao Tuấn đã thật sự tới đây.

Dương Đào trợn mắt nhìn, chạy vào buồng vệ sinh cởi cúc áo sơ mi, rành rành trông thấy những dấu hôn đỏ thắm, mạch máu khắp người cậu như bùng nổ, thái dương nổi gân xanh, cả người tỏa ra luồng khí lạnh lẽo u ám, như khối nham thạch xanh xám nặng nề.

“Thanh Vũ, em dậy chưa?” Đúng lúc đó, Chu Hạo Vũ quay lại phòng ngủ, mặt mày hớn hở bước về phía Dương Đào.

Đợi hắn đến gần, Dương Đào thình lình tóm lấy áo hắn, như con thú hoang nổi giận dồn hắn vào tường, ánh mắt hung tợn độc ác xưa nay chưa từng thấy.

“Anh cho tôi uống thuốc gì?”

Chu Hạo Vũ bình tĩnh nhìn Dương Đào, hết sức thản nhiên đáp lại, “Thuốc cảm bình thường ấy mà, bây giờ em đỡ nhiều rồi đấy thôi?”

Dương Đào không thể tin mà nhìn Chu Hạo Vũ, hai mắt đỏ ngầu, “Anh làm gì tôi?”

Chu Hạo Vũ im lặng một thoáng, giọng điệu vừa trầm ấm, vừa hồn nhiên bình thản như lưỡi dao đâm vào lòng Dương Đào, “Chắc em nhầm tôi thành người khác, nhưng em chủ động quá, tôi không từ chối được, em biết rõ là tôi thích em, đối diện với người mình thích, lý trí là thứ vô dụng nhất, tôi đâu có muốn làm gì em, tôi yêu em còn chẳng hết, sao có thể làm gì em chứ?”

“Tôi đã bảo nếu anh còn nói kiểu đó thì tôi sẽ bỏ đi, không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa, anh quên rồi sao?” Dương Đào gào thét.

“Không, tôi nhớ mà, thôi được rồi, nếu em không muốn nghe thì tôi không nói nữa.” Chu Hạo Vũ gỡ bàn tay Dương Đào nắm áo mình ra, rút một tấm thẻ ngân hàng đưa cho cậu, “Tôi biết em đang gặp khó khăn, cha dượng em cần nhiều tiền chữa bệnh, chỗ này có hai mươi vạn, em giữ lấy mà dùng, không phải cho không em đâu, đây là tôi ứng trước tiền lương của em, nên em không được đi đâu hết.” (~700 triệu VND)

Dương Đào nhìn tấm thẻ ngân hàng trong tay, tim đập dồn dập, cõi lòng chua xót tràn trề, cảm giác của cậu lúc này rất giống một chú chim bị nhốt trong lồng, mờ mịt đâm đầu khắp mọi hướng, nhưng cố gắng cách mấy cũng không thể thoát ra ngoài.

“Em bình tĩnh nghĩ lại xem tôi tốt với em thế nào? Tôi không bao giờ làm khó em, không bao giờ ép buộc em điều gì, nhưng tôi tình nguyện giúp em, cam tâm tình nguyện giúp em, em hiểu không?” Chu Hạo Vũ thủ thỉ như móc tim móc phổi, ánh mắt thành khẩn thật sự khiến người ta xúc động.

Đáy lòng Dương Đào sóng cuộn biển gầm, cậu cắn chặt môi, cố gắng giữ mình không sụp đổ, nhớ đến em gái bất lực rơi lệ, trái tim cậu chùng xuống, nhục nhã ê chề.

Dương Đào nắm chặt tấm thẻ ngân hàng, ép mình tỉnh táo lại, hờ hững mở miệng nói, “Anh Hạo, tiền nợ anh tôi sẽ trả, tôi sẽ bán mạng ca hát trả lại cho anh, không chỉ vì tiền, mà còn vì lòng tin của tôi đối với anh, tốt nhất anh đừng phụ lòng tôi!”

Thời giờ từng khắc trôi qua, hai người im lặng mặt đối mặt, sóng ngầm mãnh liệt trong đôi mắt…

Đã một tuần trôi qua, Dương Đào vẫn không về nhà, cậu chưa từng giận dỗi lâu như vậy, Cao Tuấn lòng như lửa đốt, thật sự không chờ được, bèn tranh thủ cơ hội giao hàng đến quán bar để đi tìm cậu, định mềm mỏng nói chuyện cho cậu bớt giận.

Nhưng đảo một vòng khắp quán bar, Cao Tuấn không tìm thấy Dương Đào, ngược lại còn bất cẩn đụng phải A Lượng.

“Xin lỗi, tôi đến tìm Dương Đào.” Cao Tuấn xin lỗi A Lượng, kính cẩn giải thích.

“Ồ, tìm Dương Đào hả, nó không có đây đâu, mấy hôm nay hát nhiều quá, anh Hạo sợ nó mất giọng nên cho về nghỉ rồi.” A Lượng tay đút túi quần, dùng ánh mắt dò xét đánh giá Cao Tuấn.

“À, vậy thì cảm ơn, tôi về đây.” Cao Tuấn quay bước, đang định ra về thì bị A Lượng gọi giật.

“Cao Tuấn!” Giọng điệu lạnh cóng như băng của A Lượng khiến Cao Tuấn thót bụng, anh dừng bước, quay lại nhìn gã, thấy gã nở nụ cười khinh miệt, “Người ta hay bảo sống là phải biết mình đứng ở đâu, sao anh cứ phải trèo cao làm gì, anh nên biết, Dương Đào là ca sĩ được quán bọn tôi hết lòng nâng đỡ, anh Hạo cũng có bạn bè trong giới showbiz, biết đâu về sau lại giúp nó nổi tiếng, nếu cuộc sống riêng tư của nó mà lộ cho người ngoài biết thì… A ha ha, tôi không có ý gì đâu, tôi chỉ mong tương lai nó không bị ai cản bước mà thôi.”

Cao Tuấn nhướn mày, lạnh lùng nhìn A Lượng, không đáp lời, một lát sau mới chậm rãi rời khỏi quán bar.

Đêm Đông ít người qua lại, tối đen như mực, Cao Tuấn hờ hững nhìn con phố trống trải, đầu óc trống rỗng.

“Tương lai bị ai cản bước… Tương lai bị ai cản bước…” Lời lẽ gai góc như gió lạnh đâm vào thân thể, khiến Cao Tuấn rùng mình, anh đành phải bọc kín quần áo, rảo bước vội vã trở về hẻm Nghênh Xuân, chỉ có đi về hướng ấy, trái tim lạc lõng của anh mới nhận được chút động viên.

Dọc theo con đường quen thuộc, trờ về tòa nhà cũ kỹ, Cao Tuấn ngước lên nhìn, đôi mắt tức khắc tỏa sáng, vì căn hộ nhỏ trên tầng ba, nơi thuộc về anh và Dương Đào có ánh đèn.

Cao Tuấn mừng rỡ chạy lên lầu, vội vàng mở cửa, quả nhiên Dương Đào đã trở lại, đang ngồi trong nhà đợi anh, sắc mặt cậu hơi tái, như đã bị nhung nhớ dày vò quá lâu.

“Đào Đào!” Cao Tuấn bước tới trước Dương Đào, đôi mắt tràn trề ý cười ấm áp, dường như đã quên hết những điều không thoải mái từ lâu.

Dương Đào lại khẽ cúi đầu, vẻ như hổ hẹn trong lòng, chẳng biết phải đối diện với anh thế nào.

Hai người cùng muốn nói lại thôi, sắp xếp mãi vẫn không biết làm sao mở miệng, bèn dứt khoát ôm chầm lấy nhau, đúng sai ném hết, chỉ biết rằng người trước mắt này chính là người mình ngày đêm nhung nhớ.

Cao Tuấn nâng cằm Dương Đào lên, vuốt ve khuôn mặt khiến anh thao thức bao đêm, ngắm nhìn cậu thật lâu, ánh mắt ấy khiến Dương Đào rớm lệ, cậu mạnh bạo ôm chặt lấy anh, hôn lên miệng anh.

Nụ hôn của cậu như mưa rào đáp xuống môi, xuống trán, xuống mặt, xuống cổ Cao Tuấn, vội vàng lộn xộn như đã phát điên, Cao Tuấn cũng chẳng khá hơn, kịch liệt đáp lại cậu, đầu lưỡi quấn quýt, liếm láp xoa dịu lẫn nhau.

Dương Đào vừa kéo vừa đỡ Cao Tuấn vào phòng tắm, ngang ngược đẩy anh xuống dưới vòi sen, xé mở vạt áo anh, thoăn thoắt cởi quần áo, dòng nước ấm áp từ trên rót xuống, nhưng không cách nào dập tắt lửa dục trong lòng.

Cao Tuấn mặc cho nước chảy thành dòng từ tóc và hai má, lẳng lặng nhìn ngắm khuôn mặt Dương Đào, trông thấy hai mắt cậu hoe hoe đỏ, như đứa nhỏ phải chịu ấm ức, lặng im nhìn ngắm, còn không quên hứng nước cọ rửa cho Cao Tuấn.

Dương Đào nhìn Cao Tuấn thật sâu, đôi mắt ngập tràn tình ý chọc Cao Tuấn phì cười.

“Nhớ anh hả?”

“Không!”

“Rõ ràng nhớ lắm mà!”

“Biến mẹ anh đi, còn lâu em mới nhớ anh!”

“Nói một câu nhớ anh thì chết à?”

“…”

Dương Đào lại ôm Cao Tuấn, dùng hành động trả lời anh, đối với cả hai người họ, đây cùng là lần đầu họ trân trọng ai đó từ tận đáy lòng, những gì họ dành cho nhau, ngôn từ đã không cách nào hình dung được…

— Đã yêu tới đau lòng…