Editor: Cookie Oh
Tiết Thiệu Luân không thực hiện được tâm nguyện nhỏ, nhưng lại được trải qua khoảng thời gian đơn giản ngọt ngào cùng với Chu Hải Mạn. Trước kia, khi anh không biết trên thế giới này sẽ có một người khiến cho tim anh đập thình thịch, cũng không biết anh chỉ có một nguyện vọng với người đó trong cuộc đời, chỉ đơn giản ở chung một chỗ với cô là có thể thỏa mãn.
Xem ti vi ở cùng một chỗ, cho dù là bất chợt xem chút phim truyền hình nhàm chán, một chút đó hai người có thể nói chuyện về thời thơ ấu của mình. Mặc dù có hơi kiêng dè, lúng túng nhưng vẫn cảm thấy rất ấm áp, nhất là khi Chu Hải Mạn đeo tạp dề bận bận bịu bịu ở trong phòng bếp, khoảnh khắc đó, trong thế giới của Tiết Thiệu Luân chỉ có cô. Trên cái thế giới này sẽ luôn có một cô gái làm một người đàn ông hiểu rằng năm chữ "không phải cô không cưới" rất chân lý, đối với Tiết Thiệu Luân mà nói, Chu Hải Mạn chính là người đó.
Eo nhỏ thon gọn, vừa một vòng tay; tức giận hờn dỗi, tâm hồn mê người, gặp được người phụ nữ như vậy chính là cả đời hạnh phúc, cả đời may mắn.
Khi Chu Hải Mạn bưng lên bàn đĩa cà tím xào với tôm vàng rộn cuối cùng thì phát hiện Tiết Thiệu Luân vẫn có vẻ mặt mê mẩn, không khỏi hơi nhíu mày, = =, nói: "Tiết Thiệu Luân, anh có biết anh cười như vậy rất dọa người không?"
Tiết Thiệu Luân nghe lời của cô xong còn cười rực rỡ hơn, "Anh chỉ biết khi anh cười rất mê người."
= =, Thật hết thuốc chữa, ngày hôm nay coi như Chu Hải Mạn đã lãnh giáo được cái gì gọi là bản tính sắc lang, "Anh không ăn cơm đi nhìn em làm gì?"
Tiết Thiệu Luân sờ cằm, nghiêm túc trả lời: "Anh đang nghĩ, em so với chúng nó, ăn ai sẽ ngon hơn?"
Lưu manh —— Chu Hải Mạn hận không đấm được một đấm lên luôn mặt hời hợt kia, "Ăn cơm! Suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện không đàng hoàng, cẩn thận trưởng thành không tốt đó."
"Khụ khụ ——" Tiết Thiệu Luân nghẹn cơm ở cổ họng, ngoắc tay nói, "Nước ——"
Chu Hải Mạn mỉm cười, múc một chén canh nấm nhỏ đưa tới tay anh, "Đây, canh ——"
"Phù phù phù——" uống một ngụm, Tiết Thiệu Luân liền thè lưỡi ra, "Nóng quá!"
Chu Hải Mạn tiện tay vứt một khúc xương cho Manhattan đang lượn quanh dưới chân cô, trừng hai mắt vô tội, "Em nói cho anh biết, nóng đấy ——"
Tiết Thiệu Luân cho đầu lưỡi hứng gió mát, tay cứng đờ, lập tức lệ rơi đầy mặt, T_T, cô rõ ràng mới vừa nói là canh ——
****************
Khi Chu Hải Mạn tạm biệt Manhattan, miễn cưỡng hôn xuống môi người mặt dày nào đó một cái nhưng cô lại không biết ngày hôm nay kết thúc chính là cuộc sống mới bắt đầu.
Nhìn chằm chằm vào hai lớp cửa chống trộm chắc chắn, Chu Hải Mạn lật tung chiếc túi cầm tay mình mang theo vẫn không dieexnddanfleequysddooon tìm được chuỗi chìa khóa lúc ra ngoài không biết có cầm đi không. Không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho Chu Vũ Khiết nhưng không ngờ Chu Vũ Khiết nói ra một câu tiếng Nhật ân cần thăm hỏi.
"Moses Moses?"
May mà Chu Hải Mạn đã sớm luyện được nội tâm cường đại, nói về phía điện thoại bày tỏ vẻ hơi bất mãn, "Cô, cầu xin cô, đừng bắt chước Conan, thật sự làm hỏng hình tượng của người ta!" Cô biết rõ Conan nhưng năm đó thứ cô mê luyến tràn đầy nhiệt huyết nhất là nhân vật Anime.
"Hừ ——" Chu Vũ Khiết bất mãn càng thêm mãnh liệt, cất cao giọng nói, "Cô đây gọi là nhập gia tùy tục."
Chu Hải Mạn trong nháy mắt giống như là rơi vào thâm cốc, cau mày nói: "Cô có ý gì?"
"Hắc hắc hắc, Chu đại luật sư thông minh như vậy chẳng lẽ không hiểu cô đang nói gì?" Chu Vũ Khiết cười cực kỳ thoải mái, "Bây giờ cô đang ở Nhật Bản, cùng với anh Thẩm, thay cháu thăm nhà cũ của Kudo đấy."
"Éc ——" Chu Hải Mạn liếc mắt nhìn khóa cửa chắn chắn, cẩn thận từng li từng tí hỏi, "Cô, cô đang nói giỡn, đúng không?"
"Mẹ nó, sao cô lại muốn nói giỡn hả? Cháu cũng không phải không biết, cô đã sớm muốn đi du lịch Nhật Bản, hiện tại chính là thời điểm hoa anh đào nở đẹp nhất, lại có người đi cùng, nhất thời vui mừng liền bay tới, ha ha ha ha ——"
= =, Những lời từ miệng Chu Vũ Khiết nói ra cô tuyệt đối tin. Từ nhỏ Chu Vũ Khiết đã được anh cả Chu Viễn Sơn nuông chiều, không biết khi nhất thời vui mừng đã làm ra bao nhiêu chuyện khiến người khác rớt mắt kính để cho cô phát điên, nhất thời vui mừng cầm túi sách nhỏ của cô, dieendaanleequuydoon nhất thời vui mừng lôi kéo cô bấm lỗ tai uốn tóc quăn, nhất thời vui mừng mặc váy đồng phục học sinh của cô...... Chu Hải Mạn buồn bực không chỉ một lần, Chu Vũ Khiết quả thật là lớn hơn cô mấy tuổi?
"Nhưng cô à, cháu bị khóa ở bên ngoài, hình như cháu quên mang chìa khóa." —— đều do buổi sáng thúc giục cô gấp như vậy, hại cô thậm chí ngay cả chìa khóa cũng quên không cầm theo.
"Hả…?" Chu Vũ Khiết cất lên giọng điệu khiến cô buồn nôn lần nữa, "Vậy phải làm sao bây giờ? Cô xin nghỉ phép nửa tháng rồi, nói không chừng cô cũng có thể về trước một hai ngày."
"Cô!!!"
"Ha ha ha ——" Chu Vũ Khiết vừa cười vừa trấn an cô, "Không sao, nếu không cháu đến nhà Tiết Thiệu Luân ở một thời gian ngắn? Nhà anh ấy cách phòng luật của cháu gần hơn nhiều so với nhà chúng ta, hơn nữa đến lúc đó còn có thể đưa đón cháu đi làm."
"Cô, không cần cố gắng nói sang chuyện khác."
"Cô đây không phải vì cháu nghĩ biện pháp chứ sao."
"Tại sao cô bay đến Nhật Bản không gọi điện thoại nói cho cháu biết trước một tiếng? Lần nào cũng vậy, vừa nghĩ ra là làm, nhưng là tối thiểu cũng phải báo cho cháu chứ, cháu lo lắng cho cô."
Chu Vũ Khiết nhỏ giọng vì mình giải vây, "Cháu nói cô lần nào cũng như vậy...... Hơn nữa lần này cô có gọi điện thoại cho cháu nhưng Tiết Thiệu Luân nhận, cháu tự mình kiểm tra lịch sử trò chuyện thử xem."
Tiết Thiệu Luân nhận điện thoại của Chu Vũ Khiết gọi cho cô? Chuyện khi nào? Quả nhiên là sai lầm, nên mang di động theo bên người. Chu Hải Mạn vừa ngẫm lại, vừa nghiến răng nghiến lợi, Tiết Thiệu Luân, anh nhất định phải chết!
"Bảo bối, cháu tạm thời ở tại nhà Tiết Thiệu Luân mấy ngày đi, cô muốn cúp điện thoại, gọi điện quốc tế rất đắt, cứ vậy đi, bai bai ——"
Chu Hải Mạn còn muốn nói tiếp nhưng trong ống nghe rất nhanh truyền đến tiếng "Tút tút tút ——", cô nhìn bốn chữ lớn hiện trên màn hình "Trò chuyện kết thúc", có loại kích động muốn bóp chết Tiết Thiệu Luân.
"Em làm gì thế, sao lại nói cho cô ấy biết Thiệu Luân nhận điện thoại của em?" Thẩm Thành Lượng nhìn Chu Vũ Khiết cất điện thoại hừ một cái, "Cái này không phải là kiên quyết đẩy em họ anh vào trong hố lửa sao?"
Chu Vũ Khiết an nhàn thảnh thơi đi tới bên cạnh anh, vươn ngón tay thon dài ra bấm bấm mặt của anh, nói: "Anh ấy là em họ của anh đương nhiên là anh lo lắng cho anh ấy rồi, Chu Hải Mạn vẫn là cháu gái ruột của em đấy! Anh cho rằng em dễ dàng đem bán cháu gái em, chắp tay đưa đến trước mặt anh ấy như vậy à?"
"Nha đầu kia nhà chúng ta bị tình cảm làm tổn thương, có bóng ma tâm lý trong lòng, em lại có thể dễ dàng với nhà họ Tiết như vậy sao?"
Nhìn Thẩm Thành Lượng thừ người ra, Chu Vũ Khiết cười hai tay chắp lại, "Ai nha, lần này có thể có kịch hay xem rồi."
Thẩm Thành Lượng hoảng sợ, quả nhiên độc ác nhất là lòng dạ phụ nữ, "Em lại vui sướng khi người khác gặp họa đi, nhìn bọn họ giày vò tới giày vò lui em thật vui vẻ."
*******************
Đúng là khi Chu Hải Mạn đi vào phòng bếp rửa chén thì Tiết Thiệu Luân nhận điện thoại của Chu Vũ Khiết thay cô, lúc ấy Chu Vũ Khiết phải suy nghĩ rất lâu mới quyết định gọi cho số điện thoại này, hơn nữa cũng chuẩn bị tâm lý rất kĩ càng, nếu là Chu Hải Mạn nhận thì để chìa khóa lại; nếu là Tiết Thiệu Luân nhận thì là kết quả ngược lại.
Cho nên, khi giọng nói trầm thấp của Tiết Thiệu Luân vang lên thì trong lòng Chu Vũ Khiết trở nên kích động, lải nhải không ngừng, đây là ông trời an bài, Mạn Mạn, xin lỗi.
Vì vậy, xuất hiện bi kịch Chu Hải Mạn không có nhà để về.
"Tôi muốn đi Nhật Bản với anh họ của anh, lúc ra ngoài thấy Mạn Mạn để chìa khóa trên bàn, chắc là nó quên mang theo rồi, thế nào, Tiết Thiệu Luân, anh có ý kiến gì hay không?
Phản ứng đầu tiên của Tiết Thiệu Luân lúc ấy chính là cầm điện thoại trốn vào phòng ngủ, nơi cách phòng bếp xa nhất, tươi cười ngó xuôi ngó ngược nói: "Cho nên, ý của cô là......"
"Khụ khụ —— chính là ý đó, không phải anh vẫn muốn tìm cơ hội bồi dưỡng tình cảm với nha đầu nhà chúng tôi sao, ừ, đây là một cơ hội tốt, nó không về nhà được, đương nhiên chỉ có thể đến chỗ anh."
"Ha ha —— chị dâu thật đúng là......" Tiết Thiệu Luân mừng rỡ chỉ lo nhếch miệng cười ngây ngô.
"Được rồi, tôi có thể tưởng tượng ra dáng vẻ ngốc nghếch của anh, nhưng tôi nói cho anh biết, không được khi dễ Mạn Mạn nhà chúng tôi, đừng thấy bề ngoài nó không tim không phổi, thật ra thì trong lòng rất yếu ớt đấy. Chuyện của Lã Thượng Khôn, nó ngoài mặt thì coi đó là quá khứ rồi nhưng trong lòng vẫn không thực sự buông bỏ được. Nếu anh hi vọng nó toàn tâm toàn ý thích anh thì hãy nhân cơ hội này khiến cho nó hoàn toàn quên Lữ Thượng Khôn, anh phải nhớ kỹ đấy. Nhưng mà, tôi cảnh cáo trước, không được khi dễ Mạn Mạn, nếu không, anh hiểu được ——"
Câu nói cuối cùng của Chu Vũ Khiết rất là tàn nhẫn, trong đầu Tiết Thiệu Luân hiện lên cảnh tượng anh họ Thẩm Thành Lượng bị cô xách lỗ tai chỉnh đến thảm thiết, khóe miệng không khỏi rựt rựt, "Từ trước tới nay, chỉ có tôi bị Chu Hải Mạn khi dễ."
"Cái này cũng đúng ——" Chu Vũ Khiết yên tâm, xem ra năm đó Chu Hải Mạn chọn tập Taekwondo không phải là không có ích lợi, có lẽ ngay tại thời điểm đó, cô đã định trước cùng một tên lưu manh dây dưa không ngớt rồi.
Chỉ là Tiết Thiệu Luân không ngờ Chu Vũ Khiết lại bán đứng anh, cho nên khi Chu Hải Mạn đi ra khỏi khu nhà trọ với gương mặt lạnh lùng thì Tiết Thiệu Luân lập tức diễn theo kịch bản của mình. Trước hết dùng khuôn mặt tươi cười nghênh đón, "Sao em lại xuống? Anh đang định lên nhà em lấy hộp đựng thức ăn của Manhattan mà anh quên mang đi, nó có thói quen dùng cái đó."
Chu Hải Mạn không nhịn được liếc anh, lạnh lùng nói: "Đừng diễn kịch nữa."
"Hả?" Tiết Thiệu Luân thăm dò, lại hiểu được sự việc hơi mơ hồ nên tiếp tục giả vờ hồ đồ, bởi vì anh hoàn toàn không ngờ được Chu Vũ Khiết sẽ bán đứng anh.
"Trước khi cô em đi Nhật Bản không phải có gọi một cuộc điện thoại cho em sao? Không phải anh nhận sao? Làm việc rất triệt để đó, toàn bộ lịch sử trò chuyện đều xóa đi." Chu Hải Mạn lấy điện thoại di động ra quơ quơ trước mặt anh, "Tiết Thiệu Luân, thật không ngờ, anh cũng thật nhiều tâm tư đó."
Trời đất chứng giám, anh bị Chu Vũ Khiết giựt giây mới dám làm như vậy, Tiết Thiệu Luân điều chỉnh vẻ mặt lại một chút, lấy lòng nói: "Anh chỉ là muốn tạo ra nhiều thời gian hơn cho chúng ta ở cùng nhau thôi, anh tuyệt đối không có tâm tư không đứng đắn, anh bảo đảm!"
= =, Không có tâm tư không đứng đắn? Có quỷ mới tin, Chu Hải Mạn liếc nhìn anh một cái, "Đưa em đến khách sạn ở gần văn phòng luật nhất."
"Hả?" Tiết Thiệu Luân kinh ngạc nhìn cô, sau khi phản ứng kịp thì thật muốn khóc, "Tại sao phải ở khách sạn? Ở nhà anh không được sao? Nhà anh cách phòng luật của em không phải rất gần sao? Về sau anh cũng có thể ngày ngày đưa đón em đi làm."
Lời này sao lại nghe quen tai thế nhỉ? Chu Hải Mạn chợt dừng bước, hung hăng trợn mắt nhìn đến sứt đầu mẻ chán người kia một cái, "Ở nhà anh, em không quen!"
Tiết Thiệu Luân muốn nói từ từ sẽ quen, đây là cả một quá trình, nhưng ngẫm lại thế nào cũng bị đánh nên thôi. Vì vậy, chỉ có thể tiếp tục dùng khuôn mặt tươi cười lấy lòng cô, "Phòng của em có bố trí thế nào, em thói quen thế nào mà tốt hay không tốt? Để một cô gái ở một mình trong khách sạn anh không yên tâm, hơn nữa, cô của em cũng không yên tâm đâu, nếu cô ấy biết anh để em ở khách sạn, sau khi trở về, nhất định sẽ lột da anh."
Chu Hải Mạn hơi mềm lòng, nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ, không chịu dễ dàng thay đổi chủ ý, "Tự em sẽ giải thích với cô, không cần anh bận tâm, anh chỉ cần lái xe, nếu không, em tự mình lái?"
Tiết Thiệu Luân nghe cô nói như thế, đột nhiên gương mặt cũng lạnh xuống, một phát bắt được cô như muốn khóa chặt cổ tay cô, không cho phản bác nói: "Đi về nhà anh!"