Hello, Tiểu Thư Mặt Than

Chương 32




Editor: Cookie Oh

“Mạn Mạn…” Gương mặt Lã Thượng Khôn hiện lên vẻ thống khổ, cố gắng muốn giữ Chu Hải Mạn lại, “Mạn Mạn, anh biết anh sai rồi, anh thực sự biết mình sai rồi, cho anh thêm một cơ hội, anh cam đoan với em chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra lần thứ hai, tuyệt đối không!”

Đột nhiên, Chu Hải Mạn nở nụ cười, cô nhìn Lã Thượng Khôn cười rất thoải mái, “Lã Thượng Khôn, em nghĩ anh không hiểu được ý của em, em không có ý gì trách anh, cũng không phải vì sự xuất hiện của Viên Lỵ Lỵ mà muốn chia tay với anh, mà là… mà là cuối cùng em cũng hiểu được, em không hề thích anh.”

“Lã Thượng Khôn, em nói như vậy anh đã hiểu chưa?” Nhìn sắc mặt Lã Thượng Khôn dần dần tối lại, Chu Hải Mạn có chút không đành lòng, nhưng cô không muốn lừa anh, lại càng không muốn lừa gạt chính mình, cô bắt đầu hiểu được đáy lòng mình, cô thậm chí đã từng tự trách vì cách cư xử với tình cảm của chính mình, dù sao bị cuốn vào chuyện tình cảm này ngoài cô ra còn có Lã Thượng Khôn, nếu vì cô mà anh chịu chút tổn thương nào, cô sẽ không yên lòng.

“Thật xin lỗi, Lã Thượng Khôn, đến bây giờ em mới hiểu rõ tình cảm giữa hai chúng ta, em biết nói như vậy sẽ khiến anh thất vọng nhưng đó là những suy nghĩ thật lòng của em, em mong anh có thể hiểu được.”

“Mạn Mạn, anh không hiểu, em rõ ràng thích anh.” Lã Thượng Khôn như cố gắng chịu đựng gì đó, vẻ mặt có chút kích động, nhưng mà hết sức nhẫn nại, “Em không nhớ sao? Em nói em thích anh, thích anh từ rất lâu rồi, mà anh cũng thích em, thích em thật lòng.”

“Lã Thượng Khôn, anh đừng như vậy.” Chu Hải Mạn nhìn anh, không biết phải làm sao, “Em biết anh không phải hạng người như thế này.”

Nghe cô nói như vậy, dd.lqd Lã Thượng Khôn quả nhiên tỉnh táo lại, không kích động như vừa rồi nữa nhưng vẫn khó nén vẻ mặt mất mát, “Chúng ta thật sự không còn cơ hội sao? Chúng ta… cũng chỉ có thể đến đây thôi sao?”

“Thực xin lỗi.” Trước kia Chu Hải Mạn cảm thấy “thực xin lỗi” là ba chữ thể hiện sự bất lực yếu đuối nhất, nhưng bây giờ ngoài ba chữ đó cô không biết nên nói những lời nào khác.

“Ha ha…” Đột nhiên Lã Thượng Khôn nở nụ cười, một nụ cười mang theo sự sáng tỏ và chua xót, “Anh phải sớm nghĩ đến kết quả này, khi nhận lời mời của Viên Lỵ Lỵ, muốn tiếp cận cô ấy, anh nên nghĩ đến. Nhưng mà…” anh ra vẻ không sao, nụ cười trên mặt vẻ cứng nhắc rất khó coi, “Anh không nghĩ sẽ đến nhanh như vậy, đánh thức anh khỏi giấc mộng nhanh như vậy. Mạn Mạn, không cần nói xin lỗi, em không có lỗi, ngược lại anh phải cảm ơn em, trong khoảng thời gian qua anh rất vui, anh chưa từng thấy vui vẻ như vậy. Ở cạnh người trong lòng, làm chuyện mình thích, anh có thể có được quãng thời gian đẹp như vậy đã rất thỏa mãn rồi.”

“Nhưng mà…” Tuy đang cười nhưng trong giọng nói của anh có chút nghẹn ngào, “Trong khoảng thời gian ngắn mà phải đối mặt với kết quả như vậy, anh có chút… có chút không chấp nhận được, bởi vì anh thích em, ngày từ đầu đã thích em, chưa bao giờ thay đổi, trong suy nghĩ của anh em luôn kiêu ngạo, tự tin, xinh đẹp, nỗ lực, thời gian ở cùng em anh rất hạnh phúc, cho nên anh không tưởng tượng được những ngày không có em anh sẽ… vượt qua như thế nào.”

“Em vẫn giống như trước kia, vẫn thẳng thắn chân thành như vậy, vì sao em lại cất giữ tình cảm năm đó trong lòng, vào lúc không thích hợp này nói ra quyết định của em nhanh như vậy?”

Cô không thể không chú ý đến vẻ mất mát trên mặt Lã Thượng Khôn, nhưng cho dù tiếp tục dây dưa cũng sẽ có kết quả như vậy, “Tình cảm không thể miễn cưỡng.”

“Ha ha, đúng vậy, tình cảm không thể ép buộc.” Lã Thượng Khôn cầm một ly rượu trên bàn, uống một hơi cạn sạch, “Mạn Mạn, em nói rất đúng, tình cảm không thể miễn cưỡng.”

Dáng vẻ cô đơn của anh làm Chu Hải Mạn có phần khó tiếp nhận, nhất là thấy được khóe miệng anh hiện lên nụ cười khổ như vậy, cô bắt đầu hoài nghi cô làm vậy có quá tàn nhẫn không.

Nhưng cô còn chưa nghĩ ra thì đã nghe Lã Thượng Khôn tự giễu nói: “Là vì anh ta sao?”

Chu Hải Mạn không rõ, nhìn theo ánh mắt của anh, chỉ thấy ở ngoài cửa sổ một bóng dáng đứng lặng im, chính là Tiết Thiệu Luân, = =, anh ta quả nhiên là âm hồn bất tán.

Tiết Thiệu Luân đón nhận ánh mắt của hai người đó, nhất thời có chút xấu hổ, nhưng lại ra vẻ thoải mái như cũ, cách cửa sổ vẫy tay với hai người bên trong, giống như anh chỉ đi ngang qua mà thôi, Tiết Thiệu Luân vẫy tay xong thì đi về hướng cửa ra vào.

Lã Thượng Khôn thu hồi tầm mắt trên người anh, dường như đã biết rõ câu trả lời nhưng vẫn không cam lòng, muốn xác nhận, hỏi: “Mạn Mạn, anh thực sự không có chút cơ hội nào nữa sao?”

Chu Hải Mạn kinh ngạc nhìn anh một lúc, rồi chú ý đến Tiết Thiệu Luân phía sau anh cách bọn họ ngày càng gần, vì thế gật đầu nói: “Phải.”

“A… em thật là thẳng thắn.” Lã Thượng Khôn không khỏi cười khổ, đầu hơi nghiêng, chỉ về hướng của Tiết Thiệu Luân ở phía sau, nói lại vấn đề vừa rồi: “Là vì anh ta sao?”

Vì Tiết Thiệu Luân sao? Vì sự tồn tại của Tiết Thiệu Luân mới khiến cô quên Lã Thượng Khôn, mới không thích anh nữa sao? ~Ddlqd~ Chu Hải Mạn bị hỏi vấn đề này mà ngẩn người, nhưng lại tìm được đáp án rất nhanh, không phải như vậy, cho dù không có Tiết Thiệu Luân, đến một ngày cô hiểu rõ được bản thân cũng sẽ không ở bên cạnh Lã Thượng Khôn nữa, vì anh giúp cô làm theo tình cảm, làm cho cô ấy tìm được gì đó để nói, “Không phải, không phải vì anh ta, Lã Thượng Khôn, em có thể nói cho anh biết, tình cảm giữa chúng ta không liên quan đến bất kỳ ai cả.”

Lã Thượng Khôn nhìn dáng vẻ của cô, có chút thất thần, đây chính là điểm của Chu Hải Mạn mà anh vẫn bị cuốn hút, cuối cùng cô cũng biết được cô thích cái gì, không thích cái gì, bất cứ ai, bất luận cái gì cũng không thể chi phối tâm tư của cô, cô luôn thẳng thắn đối diện tất cả, bao gồm cả một người thật lòng như anh.

“Cảm ơn em, Mạn Mạn, câu trả lời này khiến anh có chút không cam lòng.” Lã Thượng Khôn cười cười, đứng dậy, “Anh ta đến rồi, anh nghĩ anh nên về trước.”

Chu Hải Mạn cũng đứng lên, trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí hơi lúng túng, “Được, anh đi đường cẩn thận.”

Lã Thượng Khôn quay người, đúng lúc Tiết Thiệu Luân đi đến chỗ bọn họ, từ khi hai người đánh nhau một trận vì Chu Hải Mạn thì tháo luôn bộ mặt ngụy trang, cho dù gặp mặt cũng chỉ gật đầu chào hỏi, trao đổi ánh mắt trong im lặng như lúc này như có mùi vị đắc ý.

Chẳng qua là người kia chật vật rời đi mà vẫn cố gắng giả bộ nhưng cũng không thể che dấu sự mất mát trong lòng, nhất là nụ cười miễn cưỡng trên môi, làm cho người luôn vô tâm như Tiết thiệu Luân tim đập cũng có chút loạn nhịp.

“Tại sao khi tôi vừa đến anh ta lại bỏ đi?” Tiết Thiệu Luân không khách sáo, không chờ Chu Hải Mạn mời đã ngồi vào chỗ đối diện Chu Hải Mạn.

Trước kia Chu Hải Mạn đứng ở sau lưng Lã Thượng Khôn, cảm thấy anh như đứng giữa muôn vàn hào quang, xa cách không thể chạm tới mà bây giờ anh từng bước đi về phía cửa, dáng vẻ cô đơn khiến trái tim cô co rút đau đớn. Kỳ thật, anh vẫn có dáng dấp năm xưa mà cô thích, nhưng biết rõ không thể, đành phải lặng lẽ xoay người đi, bước từng bước một về phía trước, tự nhủ không thể quay đầu, anh vẫn còn sự kiêu ngạo, phong độ của mình.

Không giống ai đó, Chu Hải Mạn nhìn gương mặt rạng rỡ của Tiết Thiệu Luân, trong lòng xúc động muốn đánh người, “Biết rồi còn hỏi.”

Câu đầu tiên đã bị cô đả kích, nụ cười trên khóe môi Tiết Thiệu Luân ngưng lại, nhưng sau đó lại khôi phục như cũ, tiếp tục nói: “Cô đã cùng anh ta ngả bài rồi sao? Các cô…” Chia tay rồi? Anh không nói ra ba chữ cuối cùng vì anh lo lắng mình sẽ không chú ý tới không khí buồn thương này mà bật cười.

Chu Hải Mạn ngẩng đầu liếc anh một cái rồi cúi đầu ăn tiếp, “Biết rồi còn hỏi.”

Tiết Thiệu Luân đỡ trán, nhìn một bàn đầy món ngon chưa ăn, Tiết Thiệu Luân quyết định… nhẫn nại...

“Sao anh lại ở đây?” Chu Hải Mạn nhìn Tiết Thiệu Luân không khách khí ham ăn, nhíu mày hỏi.

“Tôi nói tôi đi ngang qua, cô tin không?” Tiết Thiệu Luân cười lấy lòng.

Chu Hải Mạn nhíu mắt lại, ánh mắt nghiêm nghị phóng tới, “Không tin.”

Đã biết cô sẽ không tin, Tiết Thiệu Luân cười gượng hai tiếng, đành phải thành thật trả lời: “Tôi lo cô sẽ gặp phiền toái, nếu anh ta quấy rầy cô không dứt thì phải làm sao?” Quan trọng là nếu anh ta làm phiền cô không ngừng, lại nhẹ lời mềm giọng làm cô dao động thì sao? Anh vất vả chịu đứng đến bây giờ mới thấy được chút hi vọng.

Chu Hải Mạn nghe anh nói xong, khóe miệng kéo lên, “Anh ấy không phải người như vậy.”

Tiết Thiệu Luân nắm chặt đôi đũa trong tay, hừ lạnh một tiếng rồi cười nói, “Cô hiểu anh ta thật.”

Tuy rằng bọn họ vừa xác định chia tay, tuy rằng sau này bọn họ sẽ không bao giờ ở gặp nhau nữa, nhưng Tiết Thiệu Luân phát hiện anh rất hẹp hòi, nghe cô bảo vệ người đàn ông khác trước mặt mình, trong lòng rất… khó chịu!

Chu Hải Mạn thấy được giọng điệu khác khác thường của anh, hai người bỗng lâm vào tình cảnh rất ngượng ngập. Diễn đàn LQĐ Thấy không khí có chút khác thường, Tiết Thiệu Luân định mở miệng thì một hồi chuông điện thoại vui vẻ phá vỡ sự trầm mặc ngắn ngủi này.

Nhìn thông tin hiển thị trên điện thoại, Chu Hải Mạn trợn mắt, kinh hồn bạt vía bấm nút nghe, dưới ánh mắt nghi ngờ của Tiết Thiệu Luân, cô thong thả bước đến bên cửa sổ mới cẩn thận mở miệng nói: “Alo…”

“Mạn Mạn hả...” đúng là mẹ, nhìn số máy riêng của gia đình hiện trên điện thoại, Chu Hải Mạn đã có chút lo lắng, bây giờ nghe được giọng của Thái Mỹ Đình, cô như sắp khóc, đặc biệt âm thanh của mẹ lại dịu dàng như vậy.

“Mẹ~~~~~!”

“Mạn Mạn, xảy ra chuyện lớn như vậy sao con không nói với cả nhà? Tự mình chịu đựng làm cho mẹ rất đau lòng, con bé ngốc này, mẹ biết con hiếu thảo, không muốn bố mẹ lo lắng cho con, nhưng chuyện gì con cũng không nói với mẹ, mẹ biết trong lòng con rất khó chịu.”

Sao thế này? Đột nhiên Chu Hải Mạn dâng lên cảm giác không yên, giọng nói ôn hòa này đúng là của mẹ cô sao? Những câu nói quan tâm khiến người ta rơi lệ này đúng là của mẹ sao? Nhưng quan trọng là đã xảy ra chuyện gì mà khiến một người luôn cường thế mạnh mẽ như mẹ lại nói ra những lời dịu dàng đó? Không phải sau khi biết chuyện cô chia tay, vì cô đánh mất nhân duyên mà mắng cô một trận sao?

Ba lần (canh ba) ~~~~~~