[size=150]
Chơi đến cuối cùng, ngay cả Tiết Thiệu Luân cũng bị Thọ Tinh (Thẩm Thành Lượng)chuốc rượu đến đông ngã tây nghiêng, Chu Hải Mạn lo lắng cho Chu Vũ Khiết, không dám uống nhiều, Thẩm Thành Lượng huơ huơ tay trước mặt cô, nói: “Cô không có thành ý, tôi không uống với cô nữa----” Chu Vũ Khiết ngược lại không quan tâm đến sự ngăn cản của cô, vô vùng vui vẻ uống với Thọ Tinh.
Chu Hải Mạn bất lực lắc đầu, lại ngồi xuống sofa, nhìn hai con quỷ say Thẩm Thành Lượng và Chu Vũ Khiết vừa chơi oẳn tù tì và cãi nhau, cười đến bộ dáng không tim không phổi, lần này, cô (Chu Vũ Khiết) say thật rồi.
“Này, cô có uống không?” Chu Hải Mạn đang nhìn hai người kia đến ngây ngốc,thì Tiết Thiệu Luân đột nhiên nhảy ra trước mặt cô, trên tay cầm một lon bia, cười như một thằng ngốc.
Chu Hải Mạn cầm ly rượu trong tay Tiết Thiệu Luân, bày ra dáng vẻ hung dữ, “Không cho phép uống rượu nữa.”
Tiết Thiệu Luân cau mày, “Luôn hung dữ với tôi như vậy----” Nhưng mà, lại rất nghe lời không vươn tay ra lấy lại ly rượu nữa.
Chu Hải Mạn nhìn anh một cái, anh thẳng mắt không dời nhìn chằm chằm cô, như sói xám thâm tình nhìn nhỏ trắng nhỏ, “Nhìn cái gì?” Cô hỏi----
“Hắc hắc hắc hắc, nhìn cô đấy----”
Chu Hải Mạn chỉ cảm thấy một trận rùng mình, toàn thân nổi hết da gà lên, con người này, uống say rồi muốn giở trò lưu manh đây mà, cũng quang minh chính đại đấy, chỉ là nghĩ tới dáng vẻ anh hát lúc nãy, lại cảm thấy rất buồn cười, “Đừng ngốc nữa, nghĩ xem chút nữa đưa anh họ anh về thế nào đi----”
Anh hình như không nghe thấy, thẳng tiến tới gần cô, hơi thở trên người anh có thêm hỗn hợp với mùi rượu, từng chút từng chút ập vào mũi cô, nong nóng, ngưa ngứa, Chu Hải Mạn ngây ngốc nhìn anh, tựa như chưa phản ứng lại được, anh gần cô như vậy, một khuôn mặt được phóng đại nhất trước mắt cô, cô thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng nốt ruồi màu đen ở đuôi lông mày của anh.
Tất cả của Chu Hải Mạn như đột nhiên biến mất vậy, yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng tim cô đập “Thịch thịch”, vì sao lúc anh dựa gần cô, cô sẽ có cảm giác tim đập nhanh hơn? Thậm chí ngay cả hô hấp cũng hỗn loạn----
Chóp mũi của anh thậm chí sắp chạm vào cô rồi, may mà, anh không tiếp tục tiến về phía trước, lần đầu tiên cô phát hiện thì ra mắt anh lại đẹp như vậy, cho dù sau khi uống rượu vẫn sáng như thế, giống như bị từng nước mưa gột rửa, lông mi vừa dày vừa dài, thì ra, lông mi của đàn ông cũng có thể đẹp đến thế.
Có lẽ do tác dụng của rượu, Chu Hải Mạn chỉ cảm thấy ánh mắt anh nhìn cô không giống với trước đây, giống như có thứ gì đó sắp nhảy ra, “Tiết Thiệu Luân, anh uống say rồi.” Cô nghe thấy giọng mình, ồm ồm, tựa như sợ làm phiền đến anh, tay nâng cánh tay của anh lên, muốn đẩy anh ra----
Nhưng anh khắp người vẫn không tự giác, vẫn luôn nhìn cô, một nụ cười nở rộ trên môi anh, cô nghe thấy anh nói, “Chu Hải Mạn, anh thích em, em biết chứ?”
Chu Hải Mạn vẫn chưa dùng lực, một giây sau, cơ thể của Tiết Thiệu Luân liền ngã về phía sau, nhanh chóng ngã xuống sofa mềm mại.
Đợi đến khi Chu Hải Mạn hồi hồn, anh đã say giấc nồng rồi.
***********************************
May mắn có Lã Thượng Quân, nếu không hai người đàn ông cộng thêm một Chu Vũ Khiết, cô quả thực không biết kéo họ về nhà như thế nào, Lã Thượng Quân nhìn Tiết Thiệu Luân ngủ ở ghế sau một cái, dường như thuận miệng hỏi, “Bác sĩ Tiết----”
Chu Hải Mạn lo lắng anh hiểu lầm, lập tức quay đầu giải thích với anh, “Cô em và anh Thẩm đang hẹn hò, bác sĩ Tiết là em họ của anh Thẩm.”
Nhưng chính tại một tiếng trước anh còn nhìn chằm chằm vào mắt cô nói với cô rằng anh thích cô, tầm mắt của Chu Hải Mạn bất giác trượt trên khuôn mặt Tiết Thiệu Luân, vì sao cô lại cảm thấy khi anh nói câu đó với cô, trong mắt đều ngập tràn sự nghiêm túc nhỉ?
Lã Thượng Quân sờ sờ mũi, đây là động tác nhỏ khi anh cười, “Như vậy à----”
Chu Hải Mạn cảm thấy hoảng hốt, quay đầu ra ngoài cửa nhìn đèn neon nhấp nháy, “Ừm, chính là như vậy.”
Cuối cùng đưa Chu Vũ Khiết về phòng của cô ấy, cô ấy vẫn còn sức lẩm bẩm muốn Thẩm Thành Lượng tiếp tục uống với cô ấy, tiếp tục uống. Tính ra tửu phẩm (tính tình sau khi uống rượu) của Tiết Thiệu Luân và Thẩm Thành Lượng tốt hơn chút, uống say rồi vừa không ồn ào vừa không gây sự, đem hai người vứt ở chiếc giường ở phòng khách, tư thế ngủ cũng chưa từng thay đổi.
Lã Thượng Quân đổi dép ngồi trên chiếc sofa ở phòng khách, đây là lần đầu tiên anh đến nơi cô ở, chỉ là không ngờ lại trong tình huống hỗn loạn như thế này.
Cuối cùng cũng sắp xếp ổn thỏa cho Chu Vũ Khiết, Chu Hải Mạn thở một hơi dài bước từ phòng ra, rẽ vào phòng bếp rót một cốc nước đưa tới trước mặt lã Thượng Quân, nói với vẻ xin lỗi: “Thật là phiền anh quá.”
Anh nhận lấy cốc nước uống một hớp, cười lắc lắc đầu, “Không có gì, cô em cũng ngủ rồi?”
“Ừm----” Chu Hải Mạn ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ kim giờ kim phút vừa vặn chỉ đúng số 1, đã hơn một giờ sáng rồi, “Anh về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi làm.”
Lã Thượng Quân nhìn về hướng phòng khách, đứng lên sau đó lại ngồi xuống, “Anh vẫn là ở lại thì hơn.”
“Hả?” Chu Hải Mạn không kìm được mở to mắt nhìn anh, “Nhưng đã không còn phòng rồi.” Căn phòng khách duy nhất bị Tiết Thiệu Luân và Thẩm Thành Lượng chiếm dụng rồi.
“Không sao, anh ngủ sofa, hoặc là----”Lã Thượng Quân mỉm cười ngẩng đầu, tầm mắt vượt qua người cô nhìn căn phòng đối diện, “Nếu chủ nhân của phòng đối diện bằng lòng.”
Chu Hải Mạn “soạt” từ sofa đứng lên, “Như, như vậy có phải quá nhanh không?”
Lã Thượng Quân nhướng mày, “Cho nên, anh nói anh ngủ sofa.”
......
“Một mình em anh quả thực không yên tâm----”
“... Đều đã uống say rồi, có gì phải lo lắng chứ?”
“Chính bởi vì uống say mới lo lắng đấy.” Lã Thượng Quân đỡ lấy chiếc chăn lông, đầu ngón tay chạm vào cô, cô giống như con chim đà điểu, lập tức vùi đầu xuống.
“Vậy anh nghỉ ngơi cho tốt, em ---- Em vào ngủ đây.”
Lã Thượng Quân kéo lấy tay cô trước khi cô quay người đi, Chu Hải Mạn ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt là sự khẩn trương, “Sao, sao vậy?”
Anh nhìn ngón tay trắng nõn của cô, cười cười, “Em có phải là quên cái gì rồi không?”
Chu Hải Mạn mờ mịt, “Cái gì?”
Lã Thượng Quân nhìn cô trong giây lát, thấy cô vẫn là bộ dạng không hiểu gì, in một nụ hôn trên mặt người nào đó vẫn đang ngây người nhìn anh, “Nụ hôn chúc ngủ ngon.”
Chu Hải Mạn trong phút chốc vì nụ hôn này mà đỏ mặt, ngay cả tai cũng nóng như bị bỏng, mà Lã Thượng Quân vẫn không muốn bỏ qua cho cô, chỉ vào má bên trái của mình, “Đến lượt em rồi-----”
Chu Hải Mạn một mặt đỏ bừng, nhìn về phía phòng khách, Lã Thượng Quân không kìm được thất tiếu (thôi cười), “Không phải nói uống say nên không lo lắng sao?”
Chu Hải Mạn kiễng chân in lên má trái của anh một nụ hôn, anh mới hài lòng buông tay cô ra, “Ngủ ngon.”
***************************
Buổi tối Chu Hải Mạn vì chuyện Tiết Thiệu Luân uống say tỏ tình và nụ hôn chúc ngủ ngon của Lã Thượng Quân mà trằn trọc trở mình rất lâu.
Mặc dù cô yêu thầm Lã Thượng Quân nhiều năm như vậy, nhưng hiện tại khi chính thức kết giao lại không có cảm giác kích động như năm đó, khi anh vừa hôn cô, cô thậm chí còn sợ sẽ bị Tiết Thiệu Luân nhìn thấy, nghĩ tới Tiết Thiệu Luân, Chu Hải Mạn phiền não lật người một cái, sao anh bỗng nhiên lại nói thích cô chứ?! Càng đáng chết đó là, cô nghe thấy những lời của anh nói với cô, tim lại đậpnhanh như vậy, cô sẽ không vừa xác lập quan hệ với Lã Thượng Quân liền muốn rút chân đó chứ? Chu Hải Mạn vò vò mái tóc mềm mại, oán niệm nói, Tiết Thiệu Luân vì sao lại làm rối loạn trái tim cô trong lúc này hả!!!
Do chất lượng giấc ngủ quá kém, sáng hôm sau ngoài tiếng đồng hồ báo thức cài đặt sẵn cộng thêm tiếng la hét ngoài phòng mới gọi được Chu Hải Mạn từ giấc ngủ sâu tỉnh dậy, cô dụi dụi đôi mắt buồn ngủ mông lung, đeo dép lê bước ra ngoài----
“Aaa!!! Lão sắc quỷ nhà ngươi, vì sao lại ở trong phòng vệ sinh nhà chúng ta, hơn nữa... hơn nữa... đi vệ sinh ngay cả cửa cũng không đóng! Giở trò lưu manh lại dám giở trò với lão nương! Tên sắc quỷ nhà ngươi, tên sắc quỷ...”
Thẩm Thành Lượng còn cho rằng mình đang nằm mơ vô tội chớp chớp mắt, “Tôi ở nhà mình đi vệ sinh tại sao phải đóng cửa?Ngược lại lão sắc nữ cô, sao lại coi trộm tôi đi vệ sinh?”
“Anh-----” Chu Vũ Khiết có cảm xúc muốn dìm chết anh ta, “Anh dám nói tôi là lão sắc nữ?! Anh không muốn sống rồi đúng không? Tôi nói cho anh biết, cháu gái tôi là đại luật sư, tôi kiện anh đột nhập vào nhà riêng, cuồng khỏa thân!”
“Cháu cô là luật sư thì ghê gớm à? Tôi còn muốn kiện cô đấy! Lão sắc nữ!”
“Anh----”
Lã Thượng Quân nhìn Chu Hải Mạn-người ngoài cuộc không hiểu gì, đi đến vỗ vỗ má cô, “Mau đi giải quyết đi,còn không mau giải quyết chắc hai người đó sẽ đánh nhau mất.”
Chu Hải Mạn vốn đang mơ hồ bị Lã Thượng Quân vỗ cho triệt để tỉnh táo rồi, Lã Thượng Quân tối qua để nguyên bộ đồ anh mặc đi ngủ, quần áo trên người trừ một chút nhăn ra thì vẫn rất chỉnh tề, còn cô thì, mặc một chiếc áo ngủ hình gấu Teddy, mái tóc ngắn còn chưa chải, rối tung như tổ chim, aaa, dáng vẻ xấu như thế mà bị anh nhìn thấy rồi!!!
Sau khi Chu Hải Mạn bị Lã Thượng Quân vỗ tỉnh, biểu cảm trên mặt trải qua mấy giai đoạn biến hóa, từ mù mịt không hiểu gì thành cuống quít vạn phần, Lã Thượng Quân nhìn dáng vẻ của cô, không nhịn được bật cười, không ngờ luật sư Chu thường ngày nghiêm túc không có chút biểu cảm nào cũng có biểu cảm phong phú đến vậy, hai đầu lông mày cau chặt của cô có thể kẹp chết con ruồi rồi------
“Nghĩgì thế? Mau giải thích với cô em một chút, anh Thẩm bị cô ấy mắng đến thảm rồi.”
“Ồ----” Chu Hải Mạn lúc này mới ý thức đến giữa Chu Vũ Khiết và Thẩm Thành Lượngđang bởi vì hiểu lầm mà cãi nhau không ngớt.
“Cô à, cô nghe cháu nói----”
“Mạn Mạn. Cháu đến đúng lúc lắm, cô nói cho cháu biết, tên đàn ông già này không phải loại tốt đẹp gì, anh ta lại dám đột nhập vào nhà riêng, còn làm bẩn bồn cầu của chúng ta, cô muốn kiện anh ta!”
“Cái này, cháu biết, cô à, cô nghe cháu giải thích----”
“Tiếc cho cô tin tưởng anh ta như vậy, cho rằng anh ta là người đàn ông tốt, không ngờ anh ta là một thằng đàn ông tồi, có phải anh thấy tôi và Mạn Mạn cô nhi quả phụ dễ bắt nạt, tôi nói cho anh biết, muốn ăn đậu phụ của bà đây, không có cửa đâu!”
-_-|| Đây là chuyện gì với chuyện gì, cô nhi quả phụ, thành ngữ dùng đến---- Chu Hải Mạn lau mồ hôi lạnh, cản trước mặt Chu Vũ Khiết, “Cô à, chuyện không như cô nghĩ đâu, anh Thẩm anh ấy----”
“Tôi ăn đậu hũ của cô? Cô có gì ngon chứ, cho dù tôi có mù, cũng không ăn loại đậu hũ bà thím như cô, vừa già vừa cay, cô cứ để cho mình đi!”
“Aaa! Cái tên sắc quỷ anh, tôi già chỗ nào? Tôi, tôi, tôi liều với anh!!!”
Gào thét~~~ Rắc hoa cho Thẩm ca ca dũng cảm của chúng ta~~~
[/size]