Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cảnh Phạm muốn nói, thật ra đã chẳng còn cần thiết nữa, thật sự không cần nữa...
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ thống khổ của anh, những lời này đột nhiên khó nói ra miệng được, chỉ máy móc gật gật đầu.
Hoắc Cảnh Thành nhìn sâu vào cô: “Vậy... Anh đi trước.”
Cảnh Phạm lại gật đầu.
Anh đút kẹp tóc vào túi quần, xoay người rảo bước tiến lên thang máy.
Cửa thang máy từ từ đóng lại. Cô còn đứng ở đó nhìn anh, mãi đến khi cửa chỉ còn lại một khe hở, sắp đóng lại, một tình tự nồng đậm ùa đến.
Bàn tay đặt lên cửa thang máy, tách cửa ra, anh mau chóng lao ra khỏi thang máy.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, ôm cô thật chặt vào trong lòng.
Cái ôm ấm áp của người nọ khiến cô cực kỳ rung động.
Ấm áp đó, hơi thở đó, đều khiến cô bi thương.
Anh cúi đầu, động tình, môi muốn chạm vào khuôn mặt cô.
Lông mi run rẩy, cô nghiêng mặt đi, né tránh.
Môi người nọ chỉ rơi vào không khí lạnh lẽo.
Anh ngẩn ra, vẫn là ôn nhu thương xót hôn lên tai cô. Giống như cô là báu vật anh trân quý nhất, tất cả động tác của anh đều thật cẩn thận.
Môi mấp máy, anh áy náy nói nhỏ bên tai cô: “Xin lỗi...”
Ba chữ này, thanh âm khàn khàn tới cực điểm.
Cảnh Phạm nhắm mắt lại.
Yết hầu chua sót.
Rồi sau đó, giọng anh lại truyền đến: “Anh yêu em...”
Cô vẫn luôn quay đi, chưa từng đối mặt với anh. Hoắc Cảnh Thành cũng không dám nhìn sắc mặ của cô ——lạnh lùng và lạnh nhạt vô tận như vậy tổn thương người ta nhất —— buông cô ra, anh mau chóng rời đi.
Lúc này, ngay cả một lát cũng không dám dừng lại.
Cảnh Phạm ngơ ngẩn cứng đờ đứng tại chỗ.
Ngọn đèn trên đỉnh đầu đã tắt ngấm. Cô chìm sâu trong bóng tối, không nhúc nhích.
Hồi lâu, bên tai dường như còn quanh quẩn giọng nói của anh:
Xin lỗi...
Anh yêu em...
Nước mắt cuối cùng cũng chảy xuống, thấm ướt gương mặt.
Ba chữ kia, cô đợi lâu lắm lâu lắm rồi.
Giờ đến lúc chờ được, sớm đã chỉ còn một cuộc bể dâu...
——
Cảnh Phạm không bản thân mình đứng trong bóng tối bao lâu nữa.
Nhìn chiếc kẹp tóc khắc chữ ‘Forever’ trong tay, nước mắt chẳng những không dừng được, ngược lại càng ngày càng nhiều.
Giống như nước mắt chất chứa một năm nay đến lúc này đều chảy ra.
Hóa ra, cô không phải không cảm thấy buồn; không phải không đau khổ. Nhưng một năm nay, chết lặng đến mức đã quên đi cái gì là ủy khuất, cái gì là khổ sở.
——
Lát sau, chỉnh lại tâm tình mới vào phòng lần nữa.
“Mẹ.” Tiểu Chanh Tử lại tỉnh lại, đôi mắt hồng hồng từ trong phòng nhìn qua.
Cảnh Phạm mau chạy tới ôm lấy bé: “Sao lại khóc?”
“Chú đâu ạ?” Tiểu Chanh Tử hỏi.
Hỏi anh, Cảnh Phạm sửng sốt một lát, trả lời: “Chú ấy đương nhiên là về nhà rồi.”
Tiểu Chanh Tử rất thất vọng.
“Mẹ, về sau chú còn có thể tới tìm chúng ta nữa không?”
Cảnh Phạm ‘ừ’ một tiếng: “Chú ấy nhất định sẽ đến tìm con.”
Tình cảm của anh đối với đứa nhỏ cô đã nhìn ra.
“Mẹ, mẹ còn thích chú ấy nữa không?”
Còn thích không? Cô chưa từng hỏi như vậy.
Từng yêu như vậy, hy vọng xa vời như vậy, cho nên, mới có thể đau đớn đến thế.
Cô không biết mình có phải còn thích hay không, cô chỉ biết, cô không muốn đau một lần nữa...
“Con mới bao nhiêu tuổi mà nói chuyện thích hay không thích.” Cô không trực tiếp trả lời vấn đề của đứa nhỏ.
“Nếu mẹ thích chú ấy, chú ấy cũng còn thích mẹ, có phải mẹ và chú ấy có thể ở cùng một chỗ hay không?”
Cảnh Phạm ôm đứa nhỏ, chỉ nói: “Không thể.”
“Vì sao không thể?”
Cảnh Phạm thở dài, xoa xoa khuôn mặt khờ dại nhỏ nhắn của bé: “Mẹ và chú ấy không hợp.”
Tiểu Chanh Tử khẽ bĩu môi, hốc mắt hồng hồng: “Nhưng con cảm thấy mẹ và chú ấy rất hợp.”
Cảnh Phạm không muốn tiếp tục đề tài này nữa, chỉ mỉm cười: “Con dậy rồi, chúng ta đi tắm rửa. Tắm xong ngủ tiếp.”