Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo

Chương 347: Khẩu vị không nhỏ




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Nhưng mà anh cảm thấy có chút buồn cười. Hơn hai tháng nữa, anh không thể nào nhịn được, anh cũng không quản được cô.

Sau này, cho dù cô không ở bên cạnh người đàn ông kia thì trong cuộc sống của cô cũng có những người đàn ông khác.

Có lẽ, cô sẽ sinh nhiều con cái cho người đàn ông khác nữa.

Cảnh Phạm không biết trong đầu anh đang suy nghĩ lung tung như vậy chỉ nhẹ nhàng ‘Ừ’ một tiếng.

Không nghe thấy anh nói gì nữa, cô giương mắt nhìn anh, chỉ thấy ánh mắt anh hơi hờ hững, đột nhiên thả lỏng cô.

Anh nhìn cô từ trên xuống: “Có cần tôi làm cho em cái gì?”

Động tác của Cảnh Phạm cứng đờ, cười khổ một tiếng: “Anh đang coi đây là giao dịch giữa chúng ta có phải hay không?”

Môi mỏng Hoắc Cảnh Thành mím chặt. Hồi lâu, mới nói được một câu: “Chúng ta có được cái mình muốn. Tôi thích thân xác em. Mà em, cũng có thể lấy được thứ gì mình muốn từ tôi!”

Lấy được thứ gì mình muốn.

Sau hơn hai tháng, quan hệ giữa hai người họ cũng chỉ như vậy.

Không phải không bi thương.

Nhưng cô vẫn nở nụ cười, giống như rất nghiêm túc suy nghĩ: “Tôi biết công ty dạo gần đây đang chuẩn bị quay ‘Lê Minh Chi Quang’. Mặc dù kịch bản đang trong giai đoạn hoàn thiện. Nhưng mà nhà biên kịch chính là tiên sinh Quách Trình Ngọc.”

“Em rất biết chọn!”

“Quách tiên sinh cũng nói trước truyền thông rồi. Nhân vật chính sẽ không chọn diễn viên quen mặt, cho người mới cơ hội. Cho nên...”

Hoắc Cảnh Thành hừ một tiếng: “Khẩu vị của em cũng không nhỏ!”

Nhìn trúng không phải là vai phụ mà là ai chính.

“Là chính anh nói, điều kiện gì anh cũng đồng ý!” Cảnh Phạm buông tay: “Dù sao chúng ta đang ở trong giai đoạn đàm phán. Nếu như Hoắc tổng không đồng ý, vậy em trở về là được rồi!”

Hoắc Cảnh Thành nhíu mày: “Em đang uy hiếp tôi?”

“Không dám! Tôi chỉ đang bàn điều kiện thôi!”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ vô tội kia, Hoắc Cảnh Thành cảm thấy cực kỳ đáng hận.

Biết rõ cô dang uy hiếp mình nhưng hết lần này đến lần khác anh lại dễ dàng chịu uy hiếp như vậy.

Anh lườm cô một cái rồi sải bước rời khỏi phòng bếp, giống như tức giận. Tức giận cô sao? Không, anh càng tức giận mình hơn cả.

Cảnh Phạm nhìn bóng lưng kia, một lúc sau chỉ nghe thấy giọng nói âm trầm của anh vang lên: “Tốt nhất là em nên chuẩn bị thật tốt, phải xứng đáng với kịch bản của Quách tiên sinh!”

Cảnh Phạm cong môi.

Thật ra thì, cô chỉ dò xét xem anh có thể thỏa hiệp đến mức nào mà thôi.

Quả thật có rất nhiều nghệ sĩ muốn tham gia vào bộ phim ‘Lê Minh Chi Quang’ này. Cô cũng không phải là ngoại lệ. Nhưng cô càng muốn anh cho cô một cơ hội thử sức.

——

Cảnh Phạm hâm nóng thức ăn, đặt trên bàn ăn. Nhưng Hoắc Cảnh Thành lại chậm chạp mãi không xuống.

Cô chờ một lúc chỉ đành lên tầng gọi anh. Khi đến phòng ngủ nhưng trong phòng chẳng có ai.

Trễ như vậy mà anh còn làm việc sao?

Lúc đến phòng làm việc, đúng như dự đoạn, từ xa cô đã nhìn thấy đền sáng trong phòng làm việc.

Quả nhiên anh ở trong phòng làm việc. Cô hơi gõ cửa, nhưng không có ai đáp lời.

“Cảnh Thành?” Cô thử dò xét một tiếng.

“...” Đáp lại cô là sự yên lặng.

Cảnh Phạm hơi lo lắng. Chẳng lẽ bệnh của anh lại tái phát sao?

Hôm nay, cô đã gọi điện cho Hạ Lễ, Hạ Lễ lại dặn dò cô phải chăm sóc anh thật tốt. Bởi vì anh bây giờ không cẩn thận có thể đột tử bất cứ lúc nào.

Nghĩ đến chuyện này, tay chân cô lạnh lẽo.

Cô đẩy cửa vào.

Phòng làm việc rất lớn, chiếc bàn bầu dục chiếm một nửa căn phòng. Bên cạnh là giá sách cao đến hai mét, kịch trần, cực kỳ giống thư viện.