Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo

Chương 312: Năm tháng tĩnh lặng




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Người nào đó rất không vui.

Thì ra, sự ngạc nhiên là của tiểu Chanh tử.

“Chú, tiểu Chanh tử đến gặp chú, chú không vui sao?” Tiểu Chanh tử ngửa đầu ngây thơ hỏi.

Anh hoàn hồn: “Dĩ nhiên là vui.”

Anh ôm bé từ dưới đất lên, nắm lấy tay nhỏ của bé để ở dưới vòi nước, hỏi: “Lúc cháu tới đây, cháu đã nói với dì chưa?”

“Cháu nói rồi! Dì biết.” Bé gật đầu.

Đêm hôm đó.

Cảnh Phạm dỗ tiểu bất điểm ngủ.

Cô cũng ngủ ở bên cạnh bé.

Lúc nửa đêm, mơ mơ màng màng, lại bị người nào đó bế từ trên giường lên.

Cô mở nửa con mắt, thấy khuôn mặt quen thuộc của Hoắc Cảnh Thành, cho dù là đang rất buồn ngủ, nhưng cô cũng cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.

Cô vùi mặt vào trong ngực người nào đó, tiếp tục ngủ say.

Cũng không biết, bởi vì cái động tác nhỏ này của cô, mà thân thể của người nào đó cương cứng lại.

Anh thả cô xuống trên giường, sau đó, nâng khuôn mặt đang ngủ say của cô, hôn thật sâu. Cô lười biếng không muốn tỉnh lại, nhưng Hoắc Cảnh Thành lại vô cùng kiên nhẫn, không vội muốn cô, mà chỉ là khẽ mổ hai cái ở môi cô.

Cô miễn cưỡng đưa tay đẩy anh ra, trở mình, vùi mặt vào trong gối.

Anh nghiêng người nhìn động tác nho nhỏ này, ngay cả chính anh cũng không phát hiện ra ánh mắt của mình dịu dàng như thế nào.

Nụ hôn của anh, lần nữa hạ xuống gáy của cô...

Cô khẽ run.

Bị anh hôn mà từ từ tỉnh lại.

Cô mở mắt ra, người đàn ông phía trên, đã bị lửa tình tra tấn đến mức phát ra hơi thở nguy hiểm.

Cảnh Phạm hít thở không thông. Thở hổn hển nói nhỏ: “Sao em lại ở đây?”

“Chẳng lẽ, tối nay em thật sự muốn cùng con bé ngủ, ném anh qua một bên?” giọng nói của người đàn ông nào đó, khàn khàn, vô cùng hấp dẫn

Cảnh Phạm nhìn khuôn mặt đẹp trai trước mặt, trong lòng có loại động tình khó tả hóa thành bong bóng, lơ lửng giữa đáy lóng cô.

Tựa như có cái gì đó đang thôi thúc cô.

Cô chợt quyết định, giương hai tay ra, ôm lấy cổ của người đàn ông trước mắt, nâng mặt lên, chủ động hôn lên môi anh.

Với anh, anh khó mà chịu đựng nổi sự chủ động của cô. Thân thể của anh căng cứng đến đau đớn, anh khẽ rên lên, đè cô ở dưới người.

Trong không khí.

Hơi thở của đàn ông và phụ nữ, quấn quít lấy nhau. Nhiệt độ, càng ngày càng lên cao.

“Oh ~~ Cảnh Thành...” giọng nói run rẩy của người phụ nữ, khẽ thì thầm.

“Có.” Người đàn ông đáp lời, đặt nụ hôn thật sâu lên mỗi một nơi mềm mại trên người cô.

Anh thích nghe cô gọi mình như vậy, mỗi một chữ đều mang theo cám dỗ và sự quyến rũ của riêng cô, khiến anh khó mà kiểm soát nổi.

——————

Thân thể và thân thể giao hòa, giống như linh hồn và linh hồn va chạm.

Mỗi một lần, đều như chạm vào trái tim của nhau.

Khi tất cả kết thúc, Hoắc Cảnh Thành gối một tay sau ót, một tay ôm lấy cô.

Nội tâm kích động, một lúc lâu sau cũng không thể lắng xuống.

Loại cảm giác này rất kỳ lạ. Cảm giác khi ở chung với cô, giống như loại cảm giác đã lâu không gặp vậy, nhưng mà, mỗi một lần cũng đều khiến anh cảm thấy rung động và mới mẻ.

Mỗi một lần cũng đều giống như là không đủ vậy, khiến anh muốn thưởng thức cô hết lần này đến lần khác.

Cảnh Phạm xụi lơ ở trên giường, cô để mặc cho anh ôm, tựa vào trên vai anh.

Anh vòng tay qua vai cô, năm ngón tay chậm rãi vuốt ve ở trên cánh tay của cô, giống như là còn chưa đủ, anh lại ôm lấy cô thật chặt, vùi mặt mình vào trong mái tóc dài của cô, lưu luyến khẽ ngửi mùi hương chỉ của riêng cô.

Động tác thân mật như vậy, khiến trái tim Cảnh Phạm khó nén nổi sự rung động. Cô càng quyến luyến vòng tay qua eo anh, dán mặt vào trên ngực anh, nghe tiếng trái tim anh đập.

Khoảng khắc đó, vừa sinh động mà lại chân thực.

Cảnh Phạm đặt một tay còn lại lên trên ngực của anh, cô hy vọng, nơi này có thể vĩnh viễn khỏe mạnh như vậy.

“Em đang suy nghĩ gì vậy?” Tay, bị tay anh nhẹ nhàng nắm lấy.