Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Anh cất đi về phía cô.
“Sợ?” anh thấp giọng hỏi.
Cảnh Phạm gật đầu, lại lắc đầu: “Anh đi về trước đi, tôi sẽ đi vào kiểm tra một mình.”
“Đừng nói vớ vẩn như vậy!” Hoắc Cảnh Thành nắm lấy tay cô. Bàn tay của cô lạnh như băng, lạnh đến mức như không có chút nhiệt độ nào. Anh nhìn dáng vẻ yếu ớt của cô, không suy nghĩ nhiều, anh trực tiếp bế ngang cô lên.
Chung quanh, tất cả mọi người đều nhìn về phía bọn họ, nhưng Cảnh Phạm không có lòng dạ nào để quan tâm đến những ánh mắt kia.
Cô nắm lấy áo sơ mi của người đàn ông trước mặt, vùi mặt thật sâu ở trong ngực anh. Nước mắt, lại tiếp tục lăn dài, cô nghẹn ngào nói: “Nếu thật sự có...”
“Vậy thì sinh ra là được!” Hoắc Cảnh Thành cắt đứt lời của cô.
Anh nói mấy chữ đó, rất hùng hồn, không chút do dự nào.
Cảnh Phạm rưng rưng nước mắt nhìn anh.
Cô cho rằng mình đã nghe lầm rồi, cô ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn anh: “Anh... vừa mới nói gì?”
Hoắc Cảnh Thành mím chặt môi mỏng, cúi đầu nhìn cô: “Nếu có, vậy thì sinh ra là được. Tôi sẽ cố gắng, không để cho đứa bé phải chịu ủy khuất, không để cho đứa bé phải chịu sự kỳ thị.”
Nhìn ánh mắt kiên định như vậy của anh.
Cảnh Phạm đã xác nhận lời của anh, cô thầm giật mình trong lòng.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới, mình sẽ nhận được câu trả lời như vậy.
Vào giờ phút này, cho dù đứa nhỏ này đi hay ở, có một câu như vậy của anh, cô cũng đã cảm thấy đủ rồi. Cho tới bây giờ, thứ cô mong muốn từ anh, cũng không phải là quá nhiều.
Hoắc Cảnh Thành trực tiếp ôm cô vào phòng khám của bác sỹ.
“Hoắc tiên sinh, đàn ông không thể vào nơi này được, anh vẫn nên đi ra bên ngoài chờ đi.” Hoắc Cảnh Thành bị bác sỹ đuổi ra ngoài.
Anh cau mày, hơi buồn bực hỏi: “Kiểm tra mất bao lâu?”
“Kiểm tra có thai hay không sẽ rất nhanh. Anh cứ chờ ở bên ngoài đi.”
Hoắc Cảnh Thành liếc mắt nhìn Cảnh Phạm, hoàn toàn không có ý muốn đi, anh chỉ nói: “Tôi ở chỗ này sẽ không trì hoãn mọi người. Bác sỹ, phiền cô nhanh chóng kiểm tra!”
Nhìn dáng vẻ của cô không thật sự ổn lắm.
Hoắc Cảnh Thành không muốn dây cà ra dây muống với bác sỹ.
Bác sỹ suy nghĩ bên trong cũng không có người ngoài, nên đành phải theo ý anh, bác sỹ nói với Cảnh Phạm: “Cảnh tiểu thư, kỳ kinh nguyệt gần đây nhất của cô là vào ngày nào? Lần quan hệ gần đây nhất là vào ngày nào?”
Cảnh Phạm dần đỏ mặt lên.
Đặc biệt là có Hoắc Cảnh Thành đang đứng ở bên cạnh, cô vừa xấu hổ lại vừa lúng túng, đành phải khuyên anh: “Anh đi ra ngoài trước đi, đây là quy định, không thể phá vỡ quy định được.”
Hoắc Cảnh Thành như không nghe thấy lời cô của vậy, anh nói: “Lần quan hệ gần đây nhất là ngày 18. Còn kỳ kinh nguyệt gần đây nhất là ngày 8 tháng trước. Đúng không?”
Cuối cùng, anh lại nhìn về phía Cảnh Phạm để xác nhận.
Cảnh Phạm cực kỳ xấu hổ, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Không ngờ anh lại nhớ rõ ràng như vậy.
“Hoắc tiên sinh đúng là một người bạn trai tốt, ngày nào cũng đều nhớ rõ ràng.” Bác sỹ trêu ghẹo.
Cảnh Phạm vốn muốn giải thích gì đó, nhưng mà, nếu lúc này cô nói anh không phải là bạn trai của mình, thì chỉ là tự phá hủy danh dự của mình mà thôi.
Cuối cùng, cô không nói gì cả.
Cuối cùng, anh cũng không giải thích nhiều.
“Như vậy, Cảnh tiểu thư, cô lên giường nằm đi, tôi sẽ siêu âm B cho cô để kiểm tra xem thế nào.”
Bác sỹ vừa mở hồ sơ ra, vừa phân phó.
Cảnh Phạm đứng dậy, cô nhìn về phía Hoắc Cảnh Thành: “Anh có muốn đi ra ngoài chờ hay không?”
Hoắc Cảnh Thành cau mày, nắm lấy tay cô, rồi dắt cô đi ra sau rèm: “Nằm xuống đi.”
Y tá đã dùng khăn giấy khử trùng để lau chiếc giường cô chuẩn bị nằm xuống làm siêu âm B. Làm thế nào Hoắc Cảnh Thành cũng không chịu đi, Cảnh Phạm khuyên thế nào cũng không được, cô không còn cách nào khác, đành phải nằm xuống.
Y tá cười nói: “Có thể nhìn thấy, Hoắc tiên sinh đang rất lo lắng cho Cảnh tiểu thư.”
Cảnh Phạm nhìn về phía anh, anh không được tự nhiên ho khan, môi mỏng vểnh lên, cuối cùng cũng không phản bác.