Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Ảo giác, nhất định là ảo giác.
Người đàn ông này, sao có thể xuất hiện tại nơi đây?
Cảnh Phạm thầm cười nhạo chính mình.
Thực sự quá nhớ anh! Vì thế, cô mới nhìn thấy ảo giác…
Cô ngước đầu nhìn lên sau đó che lại bóng người cao ngất trước mặt, đôi môi bị đông cứng có chút tím bầm mấp máy, thấp giọng lầm bầm: “Anh đi đi, sau đó...Sau đó tôi sẽ không...”
Sẽ không lại nhớ anh như thế!
Cũng sẽ không lại ngu ngốc yêu anh như thế!
Những câu nói này, cô đã không còn khí lực nữa, làm sao cũng không nói lên lời, dù trong lòng đã nhắc đi nhắc lại cả ngàn vạn lần.
Mí mắt cô vô lực khép lại, không nhìn anh nữa.
Mặc cho chính mình càng lúc càng quyến luyến, nhớ nhung.
Bởi vì, chỉ nhìn anh dù thêm một giây nữa thôi ũng đã đau đến tan nát cõi lòng.
“Muốn đuổi tôi đi?” - Giọng nói lạnh lùng vang lên trên đỉnh cô. Anh hừ lạnh: “Tôi không phải do cô mời tới.”
Cảnh Phạm mạnh mẽ chấn động.
Có chút không dám tin.
Thế nhưng, giọng nói này, lại chân thực như vậy.
Cô mở mắt ra, kinh ngạc, si ngốc nhìn người đàn ông trước mặt, như tìm tòi nghiên cứu, như hoài nghi.
Trong hơi nước mông lung, ánh mắt cô phức tạp như thế, đầy chua xót, thống khổ và ngột ngạt.
Hoắc Cảnh Thành cúi đầu nhìn vào mắt cô, chỉ cảm thấy lồng ngực đau nhói, hô hấp cũng căng thẳng.
Cô gái này, rốt cuộc muốn thế nào?
Uống nhiều rượu như vậy, còn đau khổ ngồi ở nơi này. Dáng vẻ nhận hết ủy khuất, khiến người sinh lòng thương tiếc, điềm đạm đáng yêu đến mức có lẽ chẳng ai lại từ chối giúp đỡ yêu thương cô!
Anh không nên đến! Lại càng không nên đứng đây nói cùng cô dù chỉ nửa lời!
Bên người cô lúc nào chẳng có đàn ông.
Ngay cả vị anh trai Cảnh Uyên kia mà cô cũng không buông tha, không phải sao?
Vì thế, anh bây giờ căn bản cũng không muốn quan tâm đến cô! Một lúc nữa, nói không chắc vị anh trai kia sẽ đến dẫn cô rời đi!
Càng nghĩ càng căm tức.
Anh cảm giác hiện tại điều anh nên làm nhất chính là xoay người rời đi. Thế nhưng, tay chân lại không nghe lời.
Quỷ thần xui khiến, anh vươn tay về phía cô, kéo cô từ trên mặt đất đứng dậy.
Mặt tường lạnh như vậy, cô mặc ít như thế, thật sự không sợ đông lạnh chính mình luôn sao?
Thế nhưng, tay anh vừa đưa qua, Cảnh Phạm lại theo bản năng tránh đi.
Cô sợ.
Sợ thật vất vả mới quyết tâm được, bị anh trêu chọc lại dao động!
Sợ càng tới gần, tâm càng đau.
Hành động mờ ám của cô quá mức rõ ràng, khiến anh chẳng thể lơ là. Hoắc Cảnh Thành sầm mặt lại, không chỉ không rút tay lại, ngược lại còn nắm cánh tay cô, kéo cô từ trên mặt đất đứng lên.
Cô quá gầy.
Cũng quá nhẹ.
Nắm trong tay lại nhẹ đến mức như không có chút. Phảng phất chỉ cần hơi hơi dùng sức một ít, cô xương cốt toàn thân đều sẽ tan vỡ.
Hoắc Cảnh Thành vốn bụng đầy lửa giận, nhìn dáng vẻ cô tiều tụy lại rưng rưng nước mắt, chỉ trong nháy mắt liền biến mất tăm.
Bàn tay siết chặt tay cô cũng không tự giác nhẹ đi nhiều.
Anh dường như đã rất lâu không nhìn kỹ cô?
Lần trước ở đoàn làm phim, lúc anh muốn cô đã quá muộn. Sau đó, hai người mang trong lòng tâm sự nặng nề, anh lại không còn tâm tư nhìn kỹ cô nữa.
Bây giờ nhìn kỹ, cô tựa hồ cũng gầy đi một ít.
Giống như anh.
Có phải, trong khoảng thời gian này, cô kỳ thực cũng giống như mình, bị tương tư cùng nhớ nhung dày vò đến không cách nào ngủ được?
Có phải không, cô tiều tụy như vậy, đều bởi vì anh?
Hoắc Cảnh Thành mở miệng muốn hỏi.
Hầu kết khẽ động, cổ họng lại nghẹn, một chữ cũng hỏi không ra.
Nếu như không phải, anh chẳng phải thành trò cười sao?
Nếu thật như thế, sao cô lại cùng Cảnh Uyên hôn môi?