Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Thấy Cảnh Uyên, Cảnh Phạm hơi kinh ngạc: “Anh, tại sao anh còn chưa đi?”
Sắc mặt của Hoắc Cảnh Thành lại càng lạnh hơn.
Cảnh Phạm đưa lưng về phía anh, cũng có thể cảm nhận rõ được anh đang nhìn chằm chằm vào mình, khiến cô cảm thấy như gai nhọn đang đâm vào lưng mình vậy.
“Anh thấy có vẻ như có ký giả vây quanh bên này, không yên tâm em, vì vậy anh tới xem thế nào. Em không sao chứ?” Cảnh Uyên vừa hỏi, vừa quan sát cô.
“Anh yên tâm, em không sao. Anh nhanh đến công ty đi.”
Cảnh Uyên tạm thời yên tâm hơn, rồi anh lại hỏi: “Lúc về có cần anh tới đón em không?”
“Hai vị, đây là công ty, không phải nơi để hai người nói chuyện yêu đương!” cuối cùng Hoắc Cảnh Thành cũng mở miệng, giọng điệu lạnh như băng vậy.
Anh lạnh lùng quét mắt nhìn khuôn mặt của hai người, cuối cùng lại nhìn chằm chằm vào Cảnh Phạm: “Dù sao tôi cũng là ông chủ của em, tốt nhất là em đừng để cho tôi thấy tin tức "Loạn luân " bay đầy trời!”
Dứt lời, anh không nhìn cô nữa, xoay người đi thẳng vào trong công ty.
Khoảng khắc anh xoay người kia, hô hấp rất nặng nề.
Ngực… đau dữ dội.
Lục Kiến Minh đuổi sát theo. Đi được hai bước, anh ta lại không nhịn được quay đầu nhìn về phía Cảnh Phạm và anh trai cô. Tình huống gì vậy? Cái gì gọi là loạn luân? Đừng nói là ngay cả anh trai, Hoắc tổng cũng ăn giấm đều ăn chứ?
Nhìn bóng lưng rời đi kia, vẻ mặt của Cảnh Phạm cũng càng ngày càng ảm đạm.
Cảnh Uyên nhìn vẻ mặt cô đơn của cô, anh đau lòng nói: “ Nếu như em sợ anh ta hiểu lầm, không bằng em hãy tìm một cơ hội để nói rõ ràng với anh ta đi.”
Cảnh Phạm hoàn hồn, cô buồn bã lắc đầu: “Không cần...”
Anh hiểu lầm cũng tốt, không lầm cũng được, cũng đều không thay đổi được kết cục cuối cùng của bọn họ.
Huống chi, cô không ngốc nghếch đến nỗi không nhận rõ vị trí của mình, chạy đến giải thích về chuyện tình cảm với "Bạn chung chăn gối " trước kia.
Nếu thật sự làm như vậy, chắc cuối cùng… cũng chỉ đổi lại sự chế giễu và xem thường của anh mà thôi.
Cảnh Phạm thu hồi suy nghĩ lại: “Anh, vậy em đi vào trước đây.”
“Đi đi.”
Cảnh Uyên gật đầu với cô, đưa mắt nhìn Cảnh Phạm vào công ty.
Ngoài cửa thang máy, đang có rất nhiều người tụ tập.
Giờ phút này, thang máy chuyên dụng của tổng tài đang được bảo trì hàng ngày, vì vậy hai người Hoắc Cảnh Thành và Lục Kiến Minh còn không có đi lên, bị vây quanh ở trong đám người.
Cảnh Phạm ngừng bước chân, đứng ở vị trí phía sau nhất.
Sự xuất hiện của cô, đã hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người. Ánh mắt của mọi người đều nhìn vào bóng lưng của Hoắc Cảnh Thành, rồi sau đó, quay lại, đồng tình nhìn về phía cô.
Cái loại đồng tình đó, khiến Cảnh Phạm cảm thấy mình thật sự giống như người bị vứt bỏ vậy.
Nhưng mà, rõ ràng là, bọn họ chưa từng có bắt đầu.
Sao lại bị vứt bỏ được?
Cô si ngốc nhìn bóng lưng kia, cười khổ.
Cuối cùng thì ngày này cũng sẽ đến, sau khi anh kết hôn, cô sẽ có thể buông bỏ được. Sau này, ánh mắt của cô, cũng sẽ không dõi theo anh nữa...
Lúc này, cửa thang máy mở ra.
Tất cả mọi người đều lục tục đi vào.
Điện thoại di động của Hoắc Cảnh Thành reo lên, anh không đi vào ngay, chỉ đứng ngoài nghe điện thoại.
Cảnh Phạm vốn định chờ chuyến sau, nhưng thấy anh không vào thang máy, cô chen lấn, nhảy vào thang máy.
Cửa thang máy, chậm rãi đóng lại.
Ngay khoảng khắc cuối cùng, lúc Cảnh Phạm đoán đoán anh chắc chắn sẽ không đi vào thang máy này được, cửa vừa đóng lại, lại đột nhiên từ từ mở ra.
Cảnh Phạm đang đứng ở phía ngoài cùng, cô kinh ngạc nâng tầm mắt lên, chạm vào ánh mắt sâu thẳm của Hoắc Cảnh Thành.
Trái tim… vặn chặt lại.
Cô không quay mặt đi, chỉ lí nhí nói: “Hoắc tổng, thang máy đã đầy người rồi.”
Hoắc Cảnh Thành cũng không nói chuyện, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô, dường như đang lắng nghe tiếng trong điện thoại.
Nhưng anh cũng cảm giác được, cái suy nghĩ không muốn đợi ở cùng một không gian với anh của cô quá mạnh mẽ, muốn giấu cũng không giấu được.