Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Hoắc tổng, bên kia có rất nhiều ký giả.” xe của Lục Kiến Minh, dừng ở vị trí cách công ty 200 mét, thì dừng lại.
Hoắc Cảnh Thành hơi chán ghét nói: “Đi cửa hông.”
Lục Kiến Minh chạy xe về phía cửa hông theo lời anh. Hoắc Cảnh Thành bất ngờ ngẩng đầu lên dời mắt khỏi tài liệu, chợt nhìn thấy bóng người đang bị các ký giả vây ở chính giữa.
Bóng dáng của cô rất gầy nhỏ.
Bị một đám đàn ông và phụ nữ hung mãnh vây ở xung quanh, nhìn giống như con thỏ nhỏ bị một đám mãnh thú bao vây vậy.
Cô muốn chạy trốn.
Thế nhưng lại cứ bị vây lại, ngay cả một bước cũng không nhúc nhích được. Chỉ có thể mặt không cảm xúc, nói từng tiếng như phát ra từ cỗ máy tự động: “Phiền các bạn để cho tôi đi!”
——
“Cảnh Phạm, cô không muốn nói gì sao? Có rất nhiều fan hâm mộ đều đang quan tâm cô!”
“Nhìn cô đã tiều tụy hơn rất nhiều, cũng gầy đi một vòng rồi, có phải là vì lần thất tình này hay không?”
“Sau này, cô còn muốn ở lại công ty Hoàn Vũ phát triển không? Hai người vẫn còn ở chung một công ty, nếu sau này gặp Hoắc tổng, cô có cảm thấy lúng túng hay không?”
Từng câu hỏi một, đều không thu lại theo sự trầm mặc của cô.
Rốt cuộc, Cảnh Phạm cũng ngẩng đầu lên, cô nhìn thẳng vào ống kính trước mặt: “Các vị, xin mọi người vui lòng đừng quan tâm đến cuộc sống riêng của tôi. Tôi và Hoắc tổng cũng không phải là giống như mọi người nghĩ. Chúng tôi... từ trước tới nay, đều không có quan hệ gì cả.”
Cô nói.
Trong đám người, đột nhiên có mấy tiếng thét chói tai kích động vang lên.
Giọng nói của cô, bị chìm nghỉm trong tiếng thét chói tai đó.
Cảnh Phạm quay đầu.
Kinh ngạc.
Hoắc Cảnh Thành bất ngờ xuất hiện giữa đám đông đang không có một kẽ hở này.
Anh đi thẳng về phía cô, mím chặt môi mỏng, không nói gì cả. Anh vươn tay ra nắm lấy eo cô, ôm cô muốn len qua đám người này.
Cánh tay của anh rất khỏe.
Bả vai rộng rãi.
Có anh chống đỡ, sự bất lực của cô đã lập tức biến mất không còn tăm hơi.
Con đường trước mặt cô cũng trở nên trống trải.
Chẳng qua là...
Bọn họ không nên có bất kỳ dây dưa dư thừa nào nữa.
Cô càng không thể rơi vào lưới tình của người đàn ông này nữa.
Nhìn một bên mặt của cô, trái tim của cô vừa đau lại vừa trướng.
Truyền thông không ngừng chụp hình.
Bảo vệ của công ty, đã chen chúc tới.
Truyền thông nhanh chóng bị giải tán.
Cảnh Phạm lập tức gỡ tay đang đặt ở bên hông mình xuống: “Cám ơn Hoắc tổng.”
Hoắc Cảnh Thành nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cô, anh chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt.
Anh bỏ tay vào túi, vẻ mặt cũng lạnh dần.
“Không cần phải cám ơn. Tin tức này cũng có liên quan đến tôi, tôi không hy vọng cô sẽ nói gì đó có liên quan đến tôi!”
Thì ra là như vậy?
Vọt vào trong đám đông như vậy, là vì sợ rằng sẽ có thêm dính dáng gì nữa?
Trong lòng Cảnh Phạm cảm thấy rất khổ sở, nhưng cô cũng quật cường đáp lại: “Anh yên tâm, tôi đã nói rất rõ rồi, giữa chúng ta, không có chút quan hệ nào.”
“Không có chút quan hệ nào?” Hoắc Cảnh Thành lặp lại mấy chữ này, ánh mắt của anh đâm vào cô giống như đinh vậy, ngữ điệu châm chọc: “Cảnh Phạm, chúng ta thật sự không có chút quan hệ nào sao?”
Sắc mặt của Cảnh Phạm trắng bệch.
Cô nâng mí mắt lên, chăm chú nhìn anh.
Anh đút một tay ở trong túi quần, bước tới gần một bước ép về phía cô. Cảnh Phạm chỉ cảm thấy cực kỳ áp lực, nhưng cô không lui về phía sau, chỉ ngửa đầu lên đối diện với anh.
Rồi cô nghe thấy anh thấp giọng nói: “Quan hệ bạn chung chăn gối, không được coi là quan hệ?”
Hô hấp của Cảnh Phạm dần cứng lại. Trái tim… đau giống như bị nứt ra vậy.
Người đàn ông này, thật sự quá độc ác!
Cho tới bây giờ, chuyện của bọn họ đã kết thúc rồi, anh cần gì phải làm cô đau lần nữa, đến nhắc nhở cô lần nữa?
“Phạm Phạm!” Vào thời khắc này, một giọng nói vang lên.
Hai người nghe thấy tiếng gọi, đều quay đầu.
Lòng của Cảnh Uyên nóng như lửa đốt, anh đi tới, lo lắng nhìn Cảnh Phạm: “Em không sao chứ?”