Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Tối qua anh uống say, có nói lung tung gì với em không?” Cảnh Uyên cười hỏi.
Cảnh Phạm bị hỏi mà ngơ ra một lúc.
Rồi sau đó, đưa mắt đánh giá anh.
Sắc mặt Cảnh Uyên bình tĩnh như thường, thấy ánh mắt cô nhìn qua, anh nhướn mày: “Chẳng lẽ thật sự nói gì?”
“Không, cái gì cũng không có.” Cảnh Phạm lắc đầu, thoải mái cười: “Tối qua chúng ta cũng chỉ nói chuyện phiếm thôi.”
Cảnh Uyên cười cười, dùng cằm chỉ chỉ vào phòng bếp: “Được rồi, nhanh đi ăn bữa sáng đi! Phòng trong nhà anh đã cho người dọn rồi.”
“Cảm ơn anh hai.”
Cảnh Uyên vẫn giống như trước đây, bất đắc dĩ cười: “Khách khí với anh làm gì?”
Cảnh Phạm ngồi xuống ăn bữa sáng, nhìn thân hình đứng ngoài đại sảnh kia: “Anh, anh ăn chưa?”
“Ừm, ăn ở nhà rồi.” Cảnh Uyên vừa lật tập vở của Tiểu Chanh Tử được cô dọn ra, vừa trả lời.
Cảnh Phạm không nói gì nữa, ăn bánh bao xá xíu.
Cô nghĩ hay là tìm phòng trọ khác. Giờ về đó ở cũng chỉ là giải pháp tạm thời, đợi đến khi tìm được phòng trọ mới cô vẫn chuyển sẽ đi.
————
Đồ đạc Cảnh Phạm muốn thu dọn cũng không nhiều.
Lúc chuyển về nhà, tất cả mọi người còn đang ở nhà.
Tiểu Chanh Tử thấy cô chuyển về, vui vẻ nhào qua, ôm hai chân cô.
“Dì ơi, về sau chúng ta lại có thể ở cùng nhau rồi!”
Cảnh Phạm buông túi lớn túi nhỏ trong tay, ôm đứa nhỏ lên.
Cảnh Uyên đưa đồ trong tay cho người hầu sau đó cúi xuống mang hành lý Cảnh Phạm đặt trên đất bảo người đưa đến phòng cô.
Cảnh Thừa Hoài đứng dậy: “Về nhà ở cũng tốt.”
“Ba.” Cảnh Phạm chào hỏi.
Tô Vân Đình nói: “Chưa thấy con là cả ngày đứng ngồi không yên...”
Chữ ‘mẹ’ vốn sắp thốt ra, nhìn đứa nhỏ, cuối cùng lại rút lại.
Sửa lời nói: “Tiểu Chanh Tử là con mang về, con chuyển về là tốt. Nếu lại ngất xỉu như lần trước, dì và ba con không chịu nổi.”
Ngữ thái của bà vẫn ôn hòa như cũ, nhưng Cảnh Phạm cũng nghe ra, ít nhất bà không ngăn mình ngoài cửa, cũng hoàn toàn không có ý đuổi mình và Tiểu Chanh Tử đi.
Cảnh Phạm cong cong môi: “Trong khoảng thời gian này làm phiền mọi người rồi.”
Tô Vân Đình nhìn cô, lại nhìn đứa nhỏ ngây thơ mở to mắt nhìn mình, cuối cùng không nói gì.
Vốn cũng không thích Cảnh Phạm, vì thế cũng không thích Tiểu Chanh Tử lắm.
Nhưng chẳng hiểu sao nhìn nhóc con này, nhìn bé con dần dần lớn lên, hơn nữa nghe bé cả ngày đi theo sau ngọt ngào gọi bà nội, Tô Vân Đình không làm căng với bé được.
Sau đó, dần dần không biết từ lúc nào đã coi vật nhỏ này như cháu ruột của mình.
Lần trước đột nhiên ngất xỉu khiến bà hoảng sợ không thôi.
“Được rồi, đừng đứng ở đây nữa. Con lên thu dọn qua phòng mình đi. Tiểu Chanh Tử, ông nội bà nội mang con ra ngoài chơi!” Cảnh Thừa Hoài đỡ đứa nhỏ từ tay Cảnh Phạm.
Tiểu Chanh Tử gật gật đầu: “Dì, con đi ra ngoài với ông nội bà nội trước. Dì phải ngoan ngoãn ở yên trong nhà nhà, lát nữa chúng con với ông bà sẽ quay lại.”
Cảnh Phạm vui mừng cười: “Được, đi đi!”
Nhóc kia mặc váy, cầm theo túi xách màu hồng nhạt Tô Vân Đình mua cho bé, giống như tiểu công chúa, theo hai người ra ngoài.
Trong khoảng thời gian này, bé không vui vẻ lắm. Không, nói đúng ra, là luôn rầu rĩ không vui.
Cho nên, ông nội bà nội dùng mọi cách dỗ bé vui vẻ.
Giờ là cuối tuần, đương nhiên muốn dẫn bé ra ngoài chơi.