Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Hoắc Cảnh Thành, anh có tư cách gì chất vấn tôi?” Cảnh Phạm đột nhiên hỏi.
Anh bị cô hỏi đến sửng sốt.
Cảnh Phạm cong khóe môi.
Nụ cuời kia bi thiết, rồi lại có vài phần lạnh lẽo, thậm chí là châm chọc: “Chúng ta đâu có chấm dứt lại sẽ chẳng dây dưa, giờ anh đang làm cái gì vậy?”
Hoắc Cảnh Thành chưa bao giờ chật vật giống như lúc này, bị cô châm chọc, vậy mà anh chẳng thể nói câu nào đáp trả cô được.
“Hoắc tổng, chúng ta thoải mái một chút đi. Anh ở cùng ai tôi cũng chẳng quan tâm, trái lại, sao tôi ở cùng người khác anh lại kích động như vậy?”
Chẳng quan tâm!
Hay cho câu chẳng quan tâm!
Hoắc Cảnh Thành phát hiện, chính mình cũng hoàn toàn không nhìn rõ tâm tư của cô.
Trên phương diện tình cảm, cô thoải mái hơn mình nhiều.
Suy nghĩ này khiến ngực anh đau đớn.
Nắm cằm cô, kéo cô lại gần, như là trừng phạt, hung hăng hôn lên môi cô.
Cảnh Phạm nhớ tới những lời ngày đó Mộ Vãn nói, theo phản xạ có điều kiện giãy dụa.
“Buông!”
Hoắc Cảnh Thành không buông, ngược lại cắn môi cô, hôn càng sâu.
Hình như muốn xóa hết mùi vị của người khác trên người cô, để trên đó chỉ còn hơi thở của mình.
Môi cô bị anh cắn chảy máu. Cảnh Phạm đau đến hít một hơi, tay chống lên ngực anh dùng sức đẩy.
Nhưng càng đẩy, Hoắc Cảnh Thành càng căm tức.
Có phải Cảnh Uyên hôn cô như vậy, cô sẽ không phản kháng?
Tay đụng đến nút ấn trên ghế phó lái, ghế dựa “cạch” một tiếng hạ xuống. Cô cả người đều bị đẩy nằm lên ghế.
Anh từ trên áp chế cô xuống, trong mắt cuồng phong loạn vũ, âm trầm đáng sợ.
“Cảnh Phạm, hai người tiến triển đến bước nào rồi?” Hoắc Cảnh Thành một tay chống bên người cô, hỏi: “Ngủ chưa?”
Cảnh Phạm vừa định hé miệng nói gì đó, nhưng Hoắc Cảnh Thành mi tâm đau xót, như không thể thừa nhận đáp án của cô, cúi người gắt gao chặn môi cô lại.
Anh giống như kiệt sức, lại giống như thống khổ không chịu nổi: “Đừng nói với tôi... Dù hai người có ngủ với nhau rồi, dù hai người sớm đã bắt đầu, cũng dừng nói với tôi.”
“Nửa chữ, tôi cũng không muốn nghe...”
Anh đột nhiên nản lòng chưa từng thấy.
Chưa từng có người nào có thể tác động đến tâm tình anh như vậy. Nổi giận, oán hận, vừa cố tình vừa bất đắc dĩ như vậy.
Bất đắc dĩ là, anh không biết nên đối với cô thế nào mới được!
Cảnh Phạm nhìn người trước mặt, nhìn vẻ ủ dột trong mắt anh, ngực đau như muốn nổ tung.
“Hoắc Cảnh Thành...” Cô đột nhiên mở miệng gọi anh.
Ánh mắt u trầm của Hoắc Cảnh Thành đối diện với ánh mắt cô. Đôi môi tái nhợt của cô mấp máy, gần như phải dùng hết toàn bộ khí lực và dũng khí, mới từ yết hầu hỏi ra một câu như vậy:
“Anh... Có yêu tôi không?”