Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“A “
Bị đau, cô khẽ hô lên, không tự chủ được lui về sau hai bước. Bởi vì chân bị thương, cô chật vật lung lay thân thể, lảo đảo muốn ngã.
Vất vả lắm mới đứng vững gót chân, đợi đến khi nhìn thấy rõ đối phương, cô kinh ngạc trợn tròn hai mắt.
“Sao lại là anh?”
“Sao lại không thể là tôi?”
Sắc mặt của người đàn ông rất kém. Giọng điệu cũng rất khó chịu.
Cảnh Phạm chẹp chẹp miệng.
Cái thái độ gì vậy?
Thôi quên đi, không so đo với anh ta nữa. Gặp anh ta, mình nhất định sẽ không được hưởng trái ngọt gì đâu, haizz!
Không chọc nổi, chẳng lẽ cô không thể trốn thoát sao?
Cô nâng tầm mắt lên, nhìn về phía anh: “Hoắc tổng, tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”
Cô nói xong, muốn xoay người.
Nhưng vừa mới nghiêng người, trên tay chợt nhẹ đi. Cái thẻ ngân hàng mà Cảnh Uyên đưa cho mình đã không cánh mà bay trong giây lát.
“Anh làm gì vậy?” Cảnh Phạm xoay người lại.
Chỉ thấy Hoắc Cảnh Thành đang cầm chiếc thẻ kia, cẩn thận nhìn nó, vẻ mặt không rõ.
Cô đưa tay ra muốn lấy lại nó, người đàn ông đã giơ chiếc thẻ lên cao, khiến cô bị tóm hụt.
“Hoắc tổng, rốt cuộc thì anh muốn làm gì?”
Anh hừ bằng lỗ mũi, khinh miệt nhìn về phía cô: “Trước kia tôi nghe nói có rất nhiều người trong cái nghề này không có ranh giới cuối cùng, tôi còn không tin, không ngờ hôm nay lại được chứng kiến tận mắt!”
“Lời này của Hoắc tổng là có ý gì?”
“Một trăm ngàn, anh ta mua cô bao lâu?”
Mua?
Khuôn mặt của cô dần trở nên trắng bệch, thân thể yếu ớt khẽ loạng choạng.
Thì ra…
Ở trong mắt người đàn ông này, cô là loại người bẩn thỉu nhớp nhúa như vậy…
Cười nhạt.
Mở miệng lần nữa, giọng nói của cô đã lạnh hơn.
“Đó không phải là việc của anh. Còn tôi....”
Nói đến đây, bất chấp cơn đau trên chân, cô nhào người qua. Nắm lấy ống tay áo âu phục của anh, muốn kéo tay anh xuống.
Nhưng anh lại lạnh mặt, giữ chặt lấy tay cô, kéo cô đến gần.
“Không phải là việc của tôi? Cảnh Phạm, cô cũng đừng quên, bây giờ cô đang là nhân viên của tôi đấy. Công ty cũng không cho phép cô đi bán thân đâu!”
Chữ cuối cùng kia, anh nhấn rất mạnh, gần như là muốn xuyên thủng màng nhĩ của cô.
Chịu sự sỉ nhục lớn đến như vậy, hốc mắt của cô dần ửng đỏ.
Đôi mắt dần mông lung đẫm lệ, khuôn mặt của người đàn ông nào đó nhìn rất đẹp trai. Nhưng giờ phút này, khuôn mặt đó chiếu vào trong mắt cô lại cực kỳ đáng hận.
Cô đột nhiên mỉm cười, nụ cười tràn đầy quật cường, nuốt xuống tất cả đắng chat trong lòng: “Vậy Hoắc tổng nghĩ tôi là loại người nào? Tôi cũng muốn thể hiện tốt năng lực diễn xuất của mình, nhưng không phải là ngài phong sát tôi sao? Không thể làm diễn viên, thì tôi phải bán thân, cái đó thì ảnh hưởng gì tới anh?”
Trong mắt Hoắc Cảnh Thành đều là khinh miệt: “Không… biết… liêm… sỉ!”
Trái tim, giống như là bị dao cắt, từng nhát từng nhát một.
Cô rút thẻ ngân hàng từ tay của người đàn ông, quật cường hất hàm, mỉm cười nói: “Cũng đâu phải bây giờ anh mới biết tôi không biết liêm sỉ! Còn nữa, đây là chuyện riêng của tôi, không có bất kỳ quan hệ gì với công ty cả, lại càng không có quan hệ gì với anh.”
Hoắc Cảnh Thành chỉ cảm thấy người phụ nữ này cực kỳ đáng hận. Vẻ mặt của anh càng ngày càng lạnh hơn: “Cô có biết bây giờ tôi đang suy nghĩ gì hay không?”
Cảnh Phạm không đáp lại.
“Sớm biết cô còn bẩn thỉu hơn so với tưởng tượng của tôi, tối hôm qua, ngay cả một đầu ngón tay tôi cũng sẽ không đụng vào cô!”
Cô run lên. Hàng lông mi khẽ lay động. Khuôn mặt vốn đã tái nhợt của cô, trong lúc nhất thời càng không có huyết sắc.
Khoảng khắc tiếp theo, đôi môi xinh đẹp chợt mấp máy: “Vậy bây giờ Hoắc tổng còn nắm chặt tôi không thả là có ý gì? Miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo?”
Hoắc Cảnh Thành hơi sửng sốt.
Tầm mắt của anh rơi vào bàn tay đang nắm chặt lấy tay cô, sắc mặt hơi biến đổi.
Khoảng khắc tiếp theo, anh phản ứng như là bị độc rắn cắn vậy, lại vừa giống như coi cô là vi khuẩn bẩn thỉu nhất, chợt thô bạo đẩy cô ra.
Cảnh Phạm không đứng vững, lảo đảo một bước, thân thể khẽ đung đưa, rồi nặng nề ngã ngồi dưới đất.
Nhưng mà…
Cô ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của người đàn ông, không có chút thương tiếc nào, chỉ có nhạo báng.