Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trong lòng Cảnh Uyên cực kỳ đau đớn.
Nhát thời, anh cũng không hiểu mình đau lòng cho cô hay đau lòng cho mình nhiều hơn.
“Yêu một người chính là đã mạo hiểm. Đây giống như một phép thử. Em biết rõ có thể không có kết quả nhưng em vẫn hãm sâu vào trong đó, không thể tự kiềm chế.” Cảnh Uyên siết chặt nắm tay, giương mắt nhìn cô.
Ánh mắt anh sáng rực lại khẩn thiết như vậy: “Phạm Phạm, nếu biết rõ sẽ thua, không bằng từ bỏ đi. Có lẽ, em thiếu ngời khuyên em hãy từ bỏ đi.
Cảnh Phạm cúi đầu.
Ánh mắt Cảnh Uyên vẫn cực kỳ dịu dàng, đầy bao dung, giống như gió xuân ấm áp, tựa như có thể xoa dịu nỗi đau trong lòng cô.
Đột nhiên Cảnh Phạm lại khóc lên. Cô đứng trên lan can mà khóc lớn, giống như một đứa trẻ khổ sở.
Từ lúc biết anh sắp kết hôn cho tới bây giờ, đây là lần đầu tiên cô mất khống chế như vậy.
Trái tim Cảnh Uyên cũng đau đớn, ôm cô từ trên lan can xi măng xuống.
Sức lực to lớn để cô nhào vào lồng ngực anh. Cô nắm chặt áo sơ mi của anh, khóc đến mức muốn ngất xỉu, cả người co quắp.
“Anh, em không thể từ bỏ nữa...” Cô thút thít, giọng nói cực kỳ đau lòng.
Lần đánh cuộc này, cô đã thua rồi! Cô đánh cuộc tất cả bản thân mình rồi.
Từ đây, cô không còn sức lực để yêu người khác nữa.
Cảnh Uyên ôm lấy cô, cảm nhận được sự run rẩy, thống khổ của cô. Đột nhiên một ý niệm không ngừng bành trướng trong đầu và trái tim!
Ôm lấy cô!
Nhân lúc này hay ôm chặt lấy cô, vĩnh viễn đừng buông tay!
Không muốn cô dễ dàng bị người khác làm tổn thương, không muốn bỏ mặc cô tự làm tổn thương tới bản thân.
Có chút buồn rầu, giống như một con mãnh thú đang cuồng loạn, vẫn khổ sở đè nén, kiếm chế, thật muốn bùng nổ tất cả.
Từ trước đến giờ Cảnh Uyên luôn là người tỉnh táo nhưng lúc này đây, anh lại không hề bình tĩnh.
“Phạm Phạm, mở mắt nhìn anh một chút!” Anh giữ mặt cô, để cô nhìn anh.
Trong khóe mắt Cảnh Phạm có chút lệ, mê man nhìn người đàn ông trước mặt.
Dưới ánh sáng bên bờ sông, khuôn mặt của Cảnh Uyên vẫn dễ nhìn, dịu dàng như vậy.
Chẳng qua là, trong lúc mơ hồ lại cảm thấy lúc này thật không giống nhau.
Chưa bao giờ anh thể hiện sự kiên định đó ở trước mặt cô.
“Phạm Phạm! Anh thích em!” Cảnh Uyên mở miệng.
Từng chữ rất khí phách, cả ngời Cảnh Phạm chấn động một cái. Nước mắt vẫn còn vương trên lông mi.
Chớp chơp, nước mắt lại nhẹ nhàng rơi xuống.
Bây giờ, cô đã khẳng định bản thân uống say, hơn nữa còn quá say.
Cô không khóc nữa, nắm tay áo anh cười ngây ngô: “Anh hai, anh thích em! Em biết chứ, em cũng thích anh nha!”
Ánh mắt Cảnh Uyên bình tĩnh, nóng bỏng nhìn cô.
Anh mắt cô hoảng hốt, cố gắng che giấu nỗi khiếp sợ trong lòng: “Em là em gái anh, anh không thích em thì còn có thể thích anh chứ? A, không...sau này chờ anh có người yêu, có vợ. Anh còn sẽ thích chị dâu nữa!”
Bạn gái? Vợ? Chị dâu? Thật ra thì cô cũng rất tàn nhẫn.
Cảnh Uyên biết cô đang trốn tránh, không muốn để cô trốn tránh nữa. Hai tay anh cố chấp giữ mặt cô, ngón tay cái nhẹ nhàng mân mê ở cánh môi cô: “Cảnh Phạm, anh yêu em!”
Lần này, cả người Cảnh Phạm chấn động đến mức hồn phi phách tán.
Thích, cô còn có thể tự an ủi bản thân.
Nhưng mà ‘Yêu’ thì lại khác. Cô không thể tự lừa mình dối người được nữa.
“Không phải anh thích em như tình cảm của một người anh trai đối với em gái mà là yêu! Là tình cảm của một người đàn ông với một người phụ nữ! Cảnh Phạm, em biết chưa?”