Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hoắc Cảnh Thành ngẩng đầu một cái, liếc nhìn đã cảm thấy rung động.
Mộ phu nhân uống một ngụm thuốc, như cảm thấy ánh mắt anh có chút khác thường, ngẩng đầu lên, hỏi: “Sao nhìn dì như vậy?”
“Dì Mộ, kẹp tóc trên đầu dì...”
Lắng nghe, giọng nói của anh có chút kích động mà run rẩy.
“Sao vậy?” Mộ phu nhân có chút nghi ngờ hỏi.
“Có thể cho con mượn xem một chút không?”
“Dĩ nhiên là không thành vấn đề!” Mộ phu nhân tháo kẹp tóc xuống đưa cho anh.
Hoắc Cảnh Thành cầm kẹp tóc, cẩn thận xem xét.
Đúng như dự đoán, chiếc kẹp tóc này giống hệt với chiếc kẹp mà anh nhặt được phòng VIP của KTV năm năm trước kia.
Chiếc kẹp tóc trong tay anh có khắc chữ ‘J’. Mà cái này thì lại là ‘Forever’.
Hoắc Cảnh Thành vuốt ve mấy ký tự tiếng Anh kia. Lần đầu tiên anh có cảm giác khẩn trương, phảng phất như sắp chạm tới chân tướng.
“Sao vậy? Sao dì thấy sắc mặt con hơi tệ!” Mộ phu nhân nghiêng đầu hỏi.
Anh hoàn hồn: “Dì Mộ à, chiếc kẹp tóc này có một đôi hay chỉ một chiếc thôi?”
“Một đôi! Cái này do mấy năm trước dì đưa cho Vãn Vãn!”
“Đây là của Mộ Vãn sao?” Hoắc Cảnh Thành nắm chặt chiếc kẹp tóc!
“Ừ, nó vẫn cầm! Vừa rồi chỉ là dì tiện tay kẹp lên tóc thôi. Dì từng tuổi này rồi, không hợp đeo những thứ sắc sỡ như vậy!”
“Nếu có một đôi vậy thì chiếc còn lại đâu?”
“Cái còn lại sao? Vãn Vãn nói, năm năm trước đã không thấy đâu. Chính bản thân con bé không biết ở đâu rồi!”
Năm năm trước...
Mất đúng vào dịp năm năm trước...
Hơi thở của Hoắc Cảnh Thành có chút căng thẳng, nhưng vẫn không muốn tin.
Giống như vẫn cố giãy giụa, hỏi: “Vậy chữ ở trên chiếc kẹp tóc này là có ý nghĩa gì?”
“Chữ trên kẹp tóc sao? Là sau này Vãn Vãn mới khắc lên. Dì cũng hỏi nó!” Mộ phu nhân nhìn anh, thở dài: “Trên chiếc kẹp này khắc Forever. Còn cái bị đánh mất, khắc chữ J.”
“J...”
Cho dù ý niệm này đã xuất hiện trong đầu nhưng đột nhiên nghe thấy Mộ phu nhân khẳng định, anh lại rung động.
Kẹp tóc của một người khác, có khắc J. Anh quá quen thuộc.
Đôi môi mấp máy, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Tại sao lại là J? Tại sao lại là Forever?”
“Con thật sự không hiểu sao?” Mắt Mộ phu nhân hồng hồng. “Chữ J này chính là chữ ‘Cảnh’ trong Hoắc Cảnh Thành con. Còn forever thì dì không cần giải thích nhiều với con nữa! Con bé vẫn luôn thâm tình với con như vậy, dĩ nhiên hi vọng cả đời ở bên cạnh con. Dì thật không ngờ bây giờ lại biến thành như vậy...!”
Mộ phu nhân nói được một nửa, người đàn ông đối diện đã đứng dậy, sải bước đi vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, Mộ Vãn vẫn yên lặng nằm đó, giống như vẫn còn tức giận. Thấy anh đi vào, cô ta khổ sở quay mặt đi chỗ khác, không chịu nhìn anh.
Nhưng nước mắt chảy từ hốc mắt xuống, làm ướt cả gối.
Hoắc Cảnh Thành ra hiệu tất cả mọi người ra ngoài, anh kéo ghế ngồi xuống mép giường.
Một lúc lâu sau, anh cũng không lên tiếng, chỉ nắm chặt kẹp tóc trong tay, mặt vùi vào lòng bàn tay.
Mộ Vãn chậm rãi xoay người trở lại, thấy anh như vậy, mở miệng trước: “Sao vậy? Mẹ em nói gì với anh? Có phải bà lại ép anh cưới em hay không?”
Nói đến chỗ này, giọng nói của cô ta trở nên nghẹn ngào: “Cảnh Thành, quả thật em rất yêu anh, yêu anh hơn bất cứ ai. Cái chân này cũng vì anh...Nhưng mà...cho tới bây giờ em chưa từng hối hận. Nếu như anh không yêu em, ghét em như vậy thì em cũng không ép buộc anh nữa. Cứ coi như em hèn hạ, tình nguyện vì anh....”
“”