Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo

Chương 230: Tuyệt đối không dây dưa




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Tình nhân?

Hai chữ này đột nhiên nhảy ra từ trong đầu, khiến trong lòng anh chấn động.

Anh lại nhìn vào khuôn mặt cô, ánh mắt càng trở nên phức tạp, mâu thuẫn…

Nếu như…

Nếu như không có sự kiện năm năm trước kia, nếu như giữa bọn họ không có những thứ thù và hận không thể hóa giải được này, anh nghĩ, bọn họ sẽ là một đôi tình nhân rất ân ái.

Có lẽ bọn họ sẽ yêu nhau, sẽ kết hôn, đoạn đường mà hai người bọn họ cùng đi sẽ có thể dài hơn xa hơn… Nếu như, anh có thể bình an sống tiếp.

“Tôi gọi xong rồi, nhưng phải nửa giờ nữa mới được đưa đến.” Cảnh Phạm ngẩng đầu lên, nghiêng đầu nhìn, lúc ánh mắt của cô chăm vào mắt anh. Cô giật mình, kỳ quái nhìn anh: “Sao lại nhìn tôi như vậy?”

Anh hơi cụp mi mắt xuống, rồi đột nhiên để máy vi tính trên đùi qua một bên, ôm lấy cô.

Không đợi Cảnh Phạm kịp phản ứng, anh đã đặt lên môi cô nụ hôn thật sâu.

Hôn rất sâu.

Hơi cuồng dã, thô bạo.

Anh mút môi của cô, giống như là muốn cắn nuốt cả người cô vậy, rồi anh mới chậm rãi tách môi ra khỏi môi cô. Tỳ trán lên trán của cô, ánh mắt đối diện với đầy mê ly của cô.

“Sao vậy?” Cảnh Phạm phát giác ra anh có cái gì đó không đúng: “Anh đang suy nghĩ gì vậy?”

“Muốn nghe nói thật?”

“Ừ.” Cảnh Phạm gật đầu.

“Đang suy nghĩ… lúc nào quan hệ của chúng ta… sẽ kết thúc.” trong giọng nói trầm thấp của anh, lộ ra vè chán nản và ẩn nhẫn.

Tay của Cảnh Phạm đang đặt trên bả vai anh, chợt run lên. Mê ly trong mắt, tản đi trong giây lát, nỗi buồn dần bao phủ hết mọi cảm xúc trong lòng cô.

Kết thúc chung quy cũng là con đường cuối cùng mà bọn họ phải đi, nhưng mà, bây giờ nghe anh nói ra như vậy, cô lại cảm thấy trái tim đang bị ai đó dùng dao xẻo từng miếng một, đau đến nỗi cô không thể thốt ra được lời nào.

Một lúc lâu sau, cô mới mấp máy khóe môi: “Nếu thật sự đến ngày kết thúc đó, thì chúng ta phải thật dứt khoát, kết thúc cho thật tốt.”

cô cảm thấy, nhất định là nụ cười trên mặt mình, còn khó coi hơn so với khóc.

Bởi vì, khi anh nhìn nụ cười của cô, sắc mặt của anh còn u ám hơn so với trước kia rất nhiều.

Cảnh Phạm hít thật sâu, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ bình thường. Cô giả bộ mỉm cười sao cũng được, giả bộ mở miệng nói sao cũng được: “Nếu thật sự đến ngày đó, tôi nhất định sẽ không dây dưa. Chúng ta đều không dây dưa lẫn nhau.”

Lúc ở chung với nhau, thì hãy ở bên nhau thật vui vẻ;

Lúc tách ra, cả hai đừng dây dưa với nhau nữa.

Có lẽ, mối quan hệ của bọn họ có bắt đầu thì rồi cũng phải kết thúc, nhưng mà, lúc này, nhìn nụ cười như vậy của cô, nghe lời nói dứt khoát như vậy của cô, Hoắc Cảnh Thành lại cảm thấy vô cùng chói mắt, vô cùng chói tai.

Ngực, chợt cảm thấy nhói đau.

Giống như là bị một tảng đá lớn đè xuống, khiến anh ngay cả hít thở cũng khó khăn.

Anh giữ lấy ót cô, một lần nữa đặt lên môi cô nụ hôn thật sâu. Anh biết, có lẽ với anh, cô cũng không chỉ là một thói quen, mà như một lại thuốc phiện, khiến anh nghiện… không cách nào dứt ra được!

Còn chưa bắt đầu, cũng đã khó buông bỏ được.

………………….

Nửa giờ sau, đồ ăn bên ngoài được đưa tới.

Hoắc Cảnh Thành tự mình đi xuống lấy.

Cảnh Phạm ngồi một mình ở trên ghế sa lon, đến khi bóng dáng của anh biến mất khỏi phòng làm việc, nụ cười trên mặt cô cũng dần vụt tắt.

Mình rõ ràng là một diễn viên cơ mà, không nói đến giả bộ, mà sao, để giữ được một nụ cười tươi lại gian khổ như vậy, nó gần như đã hao mòn hết tất cả sức lực của cô rồi.

Cô giật giật người, vô lực nằm xuống ở trên ghế sa lon, đôi mắt vô hồn nhìn lên trên trần nhà, ngẩn người.

Trong đầu trống rỗng.

Đến khi tiếng bước chân của người đàn ông kia vang lên lần nữa, cô mới ngồi dậy lần nữa, khóe môi lại không tình nguyện nở nụ cười.

Cô nghĩ…

Cô nhất định sẽ làm rất khá dáng vẻ bình tĩnh khi chia tay!