Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo

Chương 210: Ba mẹ




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Cậu nói cái gì?” Hoắc Cảnh Thành nghiêng đầu nhìn về phía Lục Kiến Minh.

“Du Châu lại xảy ra động đất. May mà hai người đã trở về kịp thời, nghe nói thương vong lần này rất nặng nề…”

Hoắc Cảnh Thành nhíu chặt mày lại.

Vừa đi xuống tầng dưới, anh vừa gọi vào một dãy số.

Điện thoại bàn của Mộ gia vang lên một lúc lâu, mới được kết nối.

“A lô.” Người nhận điện thoại là Mộ phu nhân, giọng nói của bà ta khàn khàn mà lại vừa mệt mỏi, vừa nghe đã biết là một thời gian dài rồi không nghỉ ngơi.

“Dì Mộ, là cháu.” Hoắc Cảnh Thành mở miệng.

“Cảnh Thành!” Mộ phu nhân nghe thấy giọng nói của anh, bà ta không nhịn được lập tức òa khóc.”Vãn Vãn của dì… Vãn Vãn của dì chạy đi tìm cháu, đến nay cũng không có tin tức gì. Cảnh Thành, Du Châu lại động đất, cháu nói xem, nếu con bé xảy ra chuyện gì, thì dì phải sống như thế nào chú Mộ của cháu phải sống như thế nào đây, nhà dì chỉ có một đứa con gái mà thôi…”

Mộ phu nhân khóc lóc thất thanh, khiến trái tim người nghe cảm thấy chua xót.

Ánh mắt của Hoắc Cảnh Thành càng trầm xuống, anh khuyên giải ở trong điện thoại một lúc, nói mấy lời an ủi, rồi mới cúp điện thoại.

Một lúc lâu sau, anh chống tay lên thân xe, mặt nhăn chặt lại.

Lục Kiến Minh thấy sắc mặt của anh không đúng, chỉ mở cửa xe chờ, cũng không hỏi nhiều.

Hoắc Cảnh Thành nhìn về phía anh ta, một lúc lâu sau, anh mới trầm giọng phân phó: “Giúp tôi hỏi xem ở bên Du Châu có người quen hay không, nhờ họ tìm tung tích của Mộ Vãn. Nếu như có tin tức của cô ấy, thì lập tức thông báo cho tôi.”

“Sao Mộ tiểu thư cũng chạy đến Du Châu vậy?”

Hoắc Cảnh Thành không đáp lại, trong lòng lại càng cảm thấy phiền não.

Lục Kiến Minh hơi trầm ngâm trong giây lát, rồi mới sáng tỏ: “Không biết có phải Mộ tiểu thư đi Du Châu tìm Hoắc tổng hay không?”

“Đừng hỏi nhiều như vậy, cậu mau gọi điện thoại đi!” Hoắc Cảnh Thành ngồi vào trong xe.

Đây là chuyện liên quan đến sống chết của một người, hơn nữa tình huống của Du Châu bây giờ rất tồi tệ, số người thương vong rất lớn, Lục Kiến Minh không dám thờ ơ, nhanh chóng đi gọi điện thoại.

Một lát sau, anh ta ngồi lên xe, khởi động xe.

Hoắc Cảnh Thành hỏi: “Có tin tức gì không?”

“Còn không có, tôi đã gửi hồ sơ và ảnh của Mộ tiểu thư cho bên đó rồi. Người ta nói là nếu có tin tức sẽ lập tức thông báo cho chúng ta.”

Hoắc Cảnh Thành mím chặt môi mỏng: “Đi bệnh viện trước đã, rồi mới đến công ty.”

“Được, Hoắc tổng.”

…………………………………

Bên này.

Cảnh Phạm đến Cảnh gia, tiểu Chanh tử thấy cô về, bé rất vui vẻ, cứ luôn đi loanh quanh vòng quanh người cô.

Cảnh Phạm tự mình đút bữa sáng cho tiểu Chanh tử, lại muốn đưa bé đến trường học.

Cảnh Uyên đề nghị: “Hôm nay là một ngày đặc biệt, em đừng đi thì hơn.”

“Ngày đặc biệt gì? “

“Hôm nay có ngôi sao đến làm hoạt động công ích ở vườn trẻ. Bên ngoài đều là truyền thông. Tin tức lần trước của em còn chưa lắng xuống, nếu tiểu Chanh tử bị chụp ảnh, anh sợ là tình huống sẽ mất khống chế.”

Quả thật, Cảnh Phạm hơi sợ hãi.

Không thể để thân thế còn đứa bé bị phơi bày ra ngoài ánh sáng được.

Cuối cùng, vẫn là Cảnh Uyên đưa bé đến vườn trẻ.

Cảnh Phạm ôm tiểu Chanh tử ngồi lên ghế an toàn dành cho trẻ em, lại thắt đai an toàn cho bé. Tiểu Chanh tử hơi tiếc nuối nói: “Dì ơi, hôm nay dì thật sự không thể đi sao? Cô giáo trong trường học yêu cầu ba mẹ cùng đến. Thế nhưng tiểu Chanh tử chỉ có ba Cảnh Uyên.”

Nghe những lời khần cầu của tiểu Chanh tử, Cảnh Phạm cảm thấy trong lòng cực kỳ chua xót.

“Lần sau, lần sau dì nhất định sẽ đi cùng con, có được hay không?” cô nựng gương mặt của bé, vừa xin lỗi lại vừa áy náy trưng cầu ý kiến.

Tiểu Chanh tử hiểu chuyện, bé cũng không cưỡng cầu. Bé chỉ mở to hai mắt nhìn một người khác: “Ba Cảnh Uyên, hôm nay ba sẽ là ba của tiểu Chanh tử ở trước mặt các bạn học à nha, ba không thể bỏ mặt tiểu Chanh tử được!”

Cảnh Uyên xoa xoa đầu nhỏ của bé: “Được, hôm nay ba sẽ là ba của tiểu Chanh tử. Ba Cảnh Uyên làm ba của tiểu Chanh tử cả đời cũng cảm thấy vui vẻ.”

Tiểu chanh tử cười cong cong khóe mắt, ngọt ngào, lanh lợi gọi ‘Ba’.

Âm thanh non nớt mà ngọt ngào kia, khiến cho trái tim Cảnh Uyên cảm thấy hỗn loạn, anh vô thức nhìn sang Cảnh Phạm bên cạnh, ánh mắt tràn đầy tình cảm phức tạp.