Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Người kia xấu hổ mỉm cười: “Thật ngại quá, tôi nhìn thấy hai người quá xinh đẹp, rất xứng đôi, tôi cứ nghĩ đó là đương nhiên rồi!”
Cảnh Phạm lắc đầu: “Tôi đến làm việc!”
“Ồ, đúng rồi! nghe nói hai người ở đoàn phim gì đó! Vậy cô là ngôi sao rồi!”
“Ngôi sao à? Cô xem thảo nào lại xinh đẹp đến thế!
“Thật sự là nhìn rất quen, cậu kia cũng là ngôi sao sao?” có người chỉ về phía Hoắc Cảnh Thành.
“Đẹp trai đến thế, chắc chắn phải rồi!”
Lập tức, tất cả mọi người ở trong lều đều vây xung quanh ngắm nhìn bọn họ.
Hoắc Cảnh Thành khó chịu liếc mắt nhìn Cảnh Phạm, rồi lại nằm xuống. Cảnh Phạm nhìn thấy ánh mắt của anh, cũng không nói gì nữa.
Tâm trạng của cả hai người đều bởi vì vẫn đề đầu tiên mà mọi người đưa ra lúc nãy làm dao động, suy nghĩ của cả hai người có lẽ cũng như thế.
“Xe buýt đến rồi! Xe buýt đến rồi, mọi người có thể về rồi!”
Mảnh rèm che của căn lều được vén lên, có người mừng rỡ điên cuồng gào thét!”
Cao Lâm cũng chạy vào: “Tổng giám đốc Hoắc, chúng ta có thể đi rồi.”
Hoắc cảnh Thành và Cảnh Phạm liếc mắt nhìn nhau, Cảnh Phạm nhìn anh cười cười, anh đứng dậy đầu tiên, chống một tay lên mặt đất. Cảnh Phảm vội vàng đưng dậy đỡ anh: “Không sao chứ?”
“Không sao!”
“Sau khi quay về, anh cũng phải đến bệnh viện chụp hình đấy!” Cảnh Phạm dặn dò.
“Ừ!”
Hai người bọn họ cùng vời nhóm người của đoàn phim đi về phía chiếc xe buýt. Tình nguyện viên đứng dưới xe buýt, đứng bên đó đón tiếp: “Để cho trẻ em, người già và phụ nữ lên trước nhé!”
Hoắc Cảnh Thành liếc mắt nhìn Cảnh Phạm đang đi ở bên cạnh mình.
Cảnh Phạm cũng đang nhìn đoàn người. Người rất đông, Cảnh Phạm sợ mình đi lên chỉ để lại một mình anh ở đây, cũng quay đầu nhìn anh.
Anh hối cô: “Lên đi!
“Đừng ngơ ngác nữa, phía sau vẫn còn có người đang đợi!” Cảnh Phạm bị tình nguyện viên nhắc nhở.
Cao Lâm vỗ vỗ bả vai của cô: “Được rồi, một lát về đến Bắc Thành, cậu còn sợ không thể ở bên cạnh tổng giám đốc Hoắc sao?”
Giọng của Cao Lâm không hề nhỏ, người ở bên cạnh đều nghe thấy hết. Mọi người đều dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn sang. Tai của Cảnh Phạm cũng đỏ bừng lên, chỉ tự lừa mình dối người mà trả lời: “Tôi không phải...”
Rõ ràng là phủ nhận, nhưng, khi nói ra lại không có sức lực nào.
Cuối cùng, cũng không nhìn anh nữa, cùng với Cao Lâm đi lên xe buýt.
Chỉ là, sau khi ngồi xuống, ánh mắt theo bản năng lại nhìn xuống phía dưới xe. Anh đang đứng trong nhóm người, vẫn vô cùng nổi bật.
“Này, cậu với tổng giám đốc Hoắc bắt đầu quen từ lúc nào thế?” Cao Lâm ở bên cạnh hỏi: “Trước kia mình cũng không hề nhìn thấy được chút manh mối nào cả. Có phải là lần tổng giám đốc Hoắc đến trước đó không?”
Cảnh Phạm quay về, lắc đầu: “Bọn mình chưa bắt đầu.”
“Hai người cũng đã hôn đến như thế rồi, còn chưa bắt đầu là sao chứ?”
Nhớ đến hai nụ hôn ban sáng, gương mặt của Cảnh Phạm lại đỏ bừng hơn, nhưng, cô ấy nói cũng đúng là sự thật.
Ở Du Châu, bên ranh giới của sự sống, hai người bọn họ có thể không lo lắng đến điều gì, coi như tất cả của quá khứ đều là ảo giác. Nhưng mất đi trí nhớ chỉ là nhất thời.
Trở về Bắc Thành, có lẽ mọi thứ đều quay trở về vị trí ban đầu.
Cô biết, anh không thể nào vứt bỏ được quá khứ.
Cảnh Phạm lại nhìn xuống phía dưới xe, anh đã lên xe với nhóm người cuối cùng rồi. Cao Lâm muốn ngồi, nhưng không biết làm thế nào vì trong xe quá nhiều người, vẫn không thể nào chen lấn để đến được.
Máy bay, bay đến Bắc Thành.
Người của đoàn phim không thể nào kiềm chế được sự vui mừng, vui vẻ đến mức muốn khoa chân múa tay.
An toàn của mạng sống đã được làm dịu, Hoắc Cảnh Thành vừa xuống máy bay, đã dặn dò công việc tiếp theo cho đạo diễn và nhà sản xuất.
Lần tổn thất này, cùng với dự toán kế tiếp đều phải tham khảo và nghiên cứu lại, nhóm người bàn bạc vô cùng sôi nổi.
Cảnh Phạm đi ở phía sau, say mê ngắm nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh, người đàn ông lại chìm đắm trong công việc, chưa từng quay đầu lại.