Lúc đến Du Châu đã hơn 3 giờ sáng.
Hoắc Cảnh Thành sai Lục Kiến Minh lên mạng đặt cho anh một chiếc xe, tài xế nghe anh muốn đi Dân Phách thế nào cũng không chịu chở. Anh đưa một tấm chi phiếu dứt khoát mua chiếc xe kia. Lái xe suốt đêm chạy đến Dân Phách.
Chạy 4 tiếng trên đường, lúc tới Dân Phách trời cũng đã sáng. Tình hình giao thông ngày càng tệ, những tảng đá trên núi lăn xuống đường, đập nát vỡ cửa sổ xe, đập lên cánh tay anh.
Anh cũng không cảm thấy đau, vẫn tiếp tục lái, chạy đến lúc gặp đội cứu viện đang chắn lại đường đi.
“Tiên sinh, đường phía trước không thể đi. Ở bên này bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chấn động, rất nguy hiểm”
Hoắc Cảnh Thành nhìn vào bên trong thăm dò: “Bạn của tôi đang bị kẹt ở bên trong, bây giờ tôi phải vào”
“Suốt đêm qua chúng tôi vừa giải cứu được mấy chục người, anh cũng có thể đến lều vải thử tìm xem. Biết đâu bạn của anh đang ở bên đó” Đối phương vừa nói vừa chỉ đường cho anh.
Hoắc Cảnh Thành nhìn thoáng qua hướng bên kia, liên tục nói cám ơn rồi nhanh chóng lái xe về hướng đó.
Khu An Trí, dựng mười mấy cái lều vải màu xanh da trời.
Đối mặt với quê hương bị phá hủy, mất đi người nhà, một đám người tị nạn trong lều vải sắc mặt tiều tụy.
Đội cứu chữa người, chạy qua chạy lại, vừa vội vừa nhanh.
Toàn bộ khu An Trí bị bao phủ bởi không khí thê nương và bi thương nặng nề.
Hoắc Cảnh Thành nhìn qua một đám thương binh trên xe cứu thương, nghe thấy tiếng khóc bi thương, đáy lòng như sợi dây cung, càng níu càng chặt.
Anh chạy vào một cái lều vải, lại chạy vào một cái lều vải khác.
Mỗi một lần như vậy, đều khiến anh thất vọng.
“Cái lều vải bên cạnh kia có một người vừa qua đời. Nghe nói là người của đoàn kịch tới quay phim. Không có ai ở đó, không cứu kịp. Là một nữ diễn viên trẻ tuổi, thật đáng tiếc”
Một giọng nói truyền vào tai anh.
Sắc mặt Hoắc Cảnh Thành trắng bệch, thân thể cao lớn chấn động thật mạnh.
Nữ diễn viên trẻ tuổi?
Không. Không thể nào là cô được.
Anh giữ chặt lấy cánh tay của đối phương, dùng sức quay người kia lại: “Anh nói lều vải nào?”
“Cái... cái gì? Đối phương bị vẻ mặt khắc nghiệt của anh dọa sợ kêu to.
“Anh vừa nói nữ diễn viên kia ở lều vải nào?” Hoắc Cảnh Thành gầm nhẹ. Giọng nói run rẩy, hai mắt nổi lên tơ máu, hốc mắt đỏ lên, bộ dáng có chút dữ tợn.
Người nọ nơm nớp lo sợ duỗi ngón tay chỉ hướng: “Ở... ở bên kia”
Anh không nói gì, nhấc chân bước về phía lều vải kia.
Anh đi rất nhanh, nhưng càng tới gần bước chân càng ngày càng nặng, giống như chân bị đeo chì.
Cuối cùng đi đến phía trước lều vải, sức lực trên cơ thể anh cũng từng chút từng chút trôi qua. Đến cuối cùng, ngay cả sức lực để vén rèm lều vải lên cũng không có.
Không biết đã qua bao lâu, dường như anh lấy hết dũng khí, đưa tay lên...
“Hoắc tổng”
Bỗng nhiên giọng nói quen thuộc vang lên phía sau anh.
Anh chấn động tại chỗ, cứ nghĩ là ảo giác.
Rồi sau đó lại có một giọng nói khác vang lên: “Đúng là Hoắc tổng rồi. Hoắc tổng sao anh tại tới đây?”
Đây là giọng nói của Cao Lâm.
Cô nói chuyện, chạy chậm về phía anh, bên cạnh còn có mấy người khác.
Hoắc Cảnh Thành chậm rãi xoay người, nhìn thấy được bóng dáng không thể quen thuộc hơn. Cô cách anh khoảng 4 - 5m. Trên người bẩn thỉu, ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn cũng đều dính tro bụi.
Dường như cô cũng rất kinh ngạc khi nhìn thấy anh ở đây, ngơ ngác đứng ở đó không hề cử động.
Hai người cứ như vậy không cử động.
Giờ khắc này, giống như thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ. Tất cả mọi người xung quanh đều không hề tồn tại. Tất cả âm thanh đều biến mất.
Bọn họ có thể nhìn thấy, chỉ có đối phương. Có thể nghe được, cũng chỉ nghe được giọng nói của đối phương.