Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Anh cũng không tiến thêm một bước muốn cô, thậm chí, tất cả còn chưa bắt đầu đã chấm dứt.
Không nhìn tới cô, nhưng vết máu loang lổ trên sô pha vẫn đâm vào mắt anh đau đớn, khiến anh hung hăng chấn động.
Đáng chết!
Vừa rồi... anh đã làm gì với cô?
Lý trí và bình tĩnh chậm rãi trở về, như không thể đối mặt được, anh túm lấy cái thảm mỏng bên cạnh đắp lên người cô, xoay người bước đi.
Trong phòng ngủ, anh buồn bực mở vòi hoa sen, để nước lạnh từ đỉnh đầu xối xuống.
Anh cần bình tĩnh! Tất cả, đều mất khống, chế!
Anh buộc mình không được nghĩ nữa, nhưng cố tình trong đầu tất cả đều là hình ảnh cô sau khi bị ngược. Vết máu nhìn mà ghê người, rõ ràng đang lên án anh ác đi.
Cáu giận, một quyền hung hăng nện trên tường. Mu bàn tay chảy máu, cho dù không bằng vết máu trên sô pha cũng đã khiến phiếm ra máu tươi, nhưng chẳng hề gì so với nỗi đau của vết đỏ chói mắt trên sô pha kia gây ra cho anh cả.
Dưới lầu.
Cảnh Phạm nằm trên sô pha như một con rối gỗ bị rút mất linh hồn, vẫn không nhúc nhích.
Bát Giới giống như có linh tính, ngày thường thích giương nanh múa vuốt, nhưng giờ phút này từ phòng bếp chạy tới, thương hại liếm liếm tay cô. Đầu ngón tay ấm nóng khiến cô chậm rãi lấy lại tinh thần, hồi lâu, cuối cùng mới có động tĩnh.
Chậm rãi từ sô pha đứng dậy, chậm rãi giãy dụa cà vạt trói trên cổ tay mình.
Giãy dụa rất dùng sức, cổ tay hiện lên mấy vệt đỏ, ánh lên da thịt trắng như tuyết lại càng thấy ghê người.
Cô đem quần áo và tóc tai hỗn độn sửa sang lại. Cứ động một chút, thân thể đều vô cùng đau đớn.
Hơi hơi khom người, đem tài liệu trên bàn trà sắp xếp lại, sau đó để vào túi chuẩn bị đi.
“Đứng lại!”
Bỗng nhiên, một thanh âm lạnh lẽo từ trên lầu vang lên.
Cước bộ của Cảnh Phạm dừng lại một chút.
Hoắc Cảnh Thành từ trên lầu xuống dưới, liếc nhìn cô một cái: “Ở lại đây đi, tôi đi ra ngoài một chuyến.”
Cảnh Phạm không để ý tới anh, bướng bỉnh tiếp tục muốn đi ra ngoài.
Anh theo bản năng đưa tay muốn giữ cô lại, nhưng phản xạ có điều kiện, cô né tránh. Tay anh chỉ bắt vào khoảng không.
Lòng bàn tay, lạnh lẽo, trống vắng.
Trong lòng anh đột nhiên đau đớn trống rỗng.
“Không phải muốn tôi ký lên hợp đồng à? Ở đây chờ tôi trở lại!” Anh thu tay lại, lại nặng nề nhìn cô, ánh mắt dừng trên khuôn mặt không chút huyết sắc của cô, ngữ khí không tự giác hòa hoãn lại: “Nếu tôi trở về cô còn ở đây, có lẽ tôi sẽ cân nhắc ký tên.”
Dứt lời, anh mở cửa, ra khỏi biệt thự. Cảnh Phạm cuối cùng vẫn chưa từng chú ý đến vết thương trên mu bàn tay anh.
————
Hoắc Cảnh Thành ngồi trên xe, không lập tức khởi động, mà là gọi điện thoại cho Hạ Lễ Ngộ Ngộ.
“Có việc gì?” Hạ Lễ Ngộ Ngộ hỏi. Cậu ở bên kia bề bộn nhiều việc, nghe thấy tiếng bước chân vội vã.
Hoắc Cảnh Thành một tay nắm di động, một tay đặt trên tay lái, mím môi, hồi lâu cũng không hé răng.
“Này, anh có việc gì không, em cúp máy đây, bên em còn đang bận sứt đầu mẻ trán.”
“Thuốc tránh thai, hiệu nào tốt nhất?” Trước khi Hạ Lễ Ngộ Ngộ cúp máy, anh mở miệng.
“Cái gì? Anh nói thuốc gì cơ? Bên này rất ồn, em không nghe rõ.” Hạ Lễ Ngộ Ngộ cảm thấy mình nhất định nghe nhầm, đi tới một chỗ yên tĩnh, lại cẩn thận hỏi một lần.
“Thuốc tránh thai.” Ngữ khí Hoắc Cảnh Thành trầm hơn bất cứ lúc nào, lộ ra áp lực.
Hạ Lễ Ngộ Ngộ sửng sốt một lúc lâu, sau đó mới nghẹn ra một câu: “Đối phương là ai? Là Mộ Vãn? Không thể nào, bao nhiêu năm như thế anh cũng không chạm vào cô ấy, không thể nào. Chẳng có lẽ là Cảnh...”