Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo

Chương 137: Dương dương tự đắc




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cảnh Phạm cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, nhìn anh rồi nhìn Tiểu Chanh, sắc mặt biến hóa mấy lần. Cô thật sự xúc động muốn ôm đứa bé trở lại, lập tức biến mất khỏi anh. Nhưng, cô không thể rối loạn trước.

Dùng sức đè nén nội tâm cuồng loạn và chột dạ, sửa sang tâm trạng một chút, thử dò xét: “Đây là...con gái anh sao?”

“Con gái?” Hoắc Cảnh Thành có chút buồn cười khi nghe thấy từ này. Anh cười phì một tiếng: “Đầu em chứa rơm rạ sao? Em cảm thấy tôi và ai có thể sinh ra một đứa bé lớn như vậy chứ?”

“Trên thế giới này không thiếu chuyện lạ gì cả! Biết đâu được chứ?” Cảnh Phạm lầm bầm. Cảnh Phạm lẩm bẩm, trong lòng đủ loại mùi vị lan tràn.

“Không có khả năng này!” Giọng điệu anh cực kỳ khẳng định.

Hiển nhiên, anh chưa biết gì cả.

Cho dù cảm thấy không dễ chịu nhưng tảng đá lớn trong lòng Cảnh Phạm cũng bỏ xuống, thở phào một hơi.

Tiểu Chanh đứng bên cạnh ngọt ngào mở miệng: “Dì à, chú vừa mới nhặt được con. Con tên là Tiểu Chanh, dì tên gì vậy?”

Cảnh Phạm buồn cười, đúng là một đứa bé tinh quái, thông minh hơn so với bạn cùng trang lứa. Lời dặn tối qua của cô xem ra cô bé vẫn nhớ rõ.

“Dì tên là Cảnh Phạm, con có thể gọi dì là Phạm Phạm!” Cô cũng giả vờ đây là lần đầu tiên gặp mặt cô bé.

Chẳng qua, khi thấy cô bé được Hoắc Cảnh Thành ôm vào lòng, trong lòng cô vẫn hoảng sợ.

“Chú à! Phạm Phạm thật xinh đẹp nha!” Tiểu Chanh nghiêng đầu khen.

Hoắc Cảnh Thành nheo mắt liếc nhìn Cảnh Phạm. Lực chú ý của cô lúc này đều tập trung trên người đứa bé, vẻ mặt đầy nhu tình, khóe môi vẫn nở nụ cười nhàn nhạt.

Dáng vẻ này của Cảnh Phạm có chút khác xưa. Có lẽ bản năng của phụ nữ đều có tình thương trời sinh của người mẹ. Dáng vẻ này càng khiến cô như được bao phủ một ánh sáng mềm mại.

Rất mê người. Ừ...quả thật rất xinh đẹp.

Nhưng mà, anh lại mở miệng: “Cũng tạm. Cũng tạm thôi, nhưng mà không đến mức đẹp!”

Cảnh Phạm bĩu môi. Đã sớm biết không thể nghe được lời khen từ trong miệng anh.

“Chú! Ánh mắt chú thật tệ nha!” Tiểu Chanh nghiêm giọng cảm khái, đầu nhỏ hơi lắc.

Cảnh Phạm cười ra tiếng, có chút đắc ý nhìn người đàn ông nào đó, nói với Tiểu Chanh: “Không phải ánh mắt chú ấy không tốt là mắt kém. Hoắc tổng, anh nên đi mua kính lão đi!”

Hoắc Cảnh Thành nhéo hông cô: “Em dám nói tôi già sao?”

“Vậy anh thử hỏi Tiểu Chanh xem, anh có phải ông già không?” Cảnh Phạm lập tức đẩy vấn đề cho Tiểu Chanh.

“Phạm Phạm nói như thế nào thì đúng như vậy!” Tiểu Chanh lập tức nói.

Mặt Hoắc Cảnh Thành đen kịt.

Một lớn một nhỏ này bị sao vậy? Rõ ràng mới quen vậy mà đối xử với anh vậy.

“Nhưng mà, chú ơi, chú không hề già đâu!” Tiểu Chanh lập tức đổi gió, ôm cổ anh, nghiêng đầu, nịnh nọt: “Chú rất đẹp trai, so với tất cả chú con đã gặp thì đẹp trai hơn nha!”

Hoắc Cảnh Thành luôn tự nhận mình là người đã quen nghe lời nịnh nọt. Hơn nữa, đặc biệt lời khen dáng vẻ đẹp trai nông cạn như vậy, anh đã quen rồi.

Nhưng mà, lời này xuất phát từ miệng đứa bé khiến anh cảm thấy cực kỳ lọt tai, không nông cạn chút nào, thậm chí có chút dương dương tự đắc.

Anh thay đổi sắc mặt, nhíu mày nhìn Cảnh Phạm: “Nghe thấy chưa? Cô bé khen tôi đẹp trai đó!”

Người đàn ông này...thật là trẻ con mà.

Cảnh Phạm buồn cười.

Nhưng không thể nào nói thẳng như vậy. Cô nhìn anh rồi nhìn sang Tiểu Chanh: “Chú ấy thật sự đẹp trai sao? Cũng chỉ đến vậy, bình thường mà thôi!”