Hello Cô Ma Nữ

Chương 41




Chuyển ngữ: Iris

Biên tập: Iris

“Mối tình đầu của Đường Đinh là ai?”

Đường Đinh liếc nhìn Tống Gia Diễn một cái rồi mới chậm rãi trả lời: “Là Nhiếp Phàn!”

“Lần đầu tiên bị năm nào?”

“Mười lăm tuổi, ở trường học. Chính cậu cởi áo khoác của Nhiếp Phàn xuống sau đó quấn quanh hông mình!”

“Năm tôi học đại học năm hai đã xảy ra chuyện gì?” Một loạt vấn đề Đường Đinh trả lời rất lưu loát, khiến Tô Tử Tiêu càng căng thẳng, không biết gọi là kích động hay kinh sợ.

“Cậu thôi học, bởi vì sau một lần tình một đêm mà mang thai ngoài ý muốn! Khi đó mình thường mang các thứ đến căn hộ thăm cậu, nhìn cậu sinh Tô Manh. Tô Manh sinh sớm hơn dự tính gần bảy ngày, là mình đưa cậu đến bệnh viện. Mình nhớ trên cánh tay của con bé có một vết bớt nhỏ.”

“Tiêu Tiêu…” Đường Đinh khẽ gọị biệt danh của Tô Tử Tiêu, mà Tô Tử Tiêu mở to mắt nhìn, dáng vẻ muốn nói nhưng lại không thể mở miệng.

“Có lẽ cậu không tin, nhưng quả thật tớ là Đường Đinh, mặc dù thân phận trước mắt là Diêu Song Song!”

“Vì…vì sao? Thế này không hề hợp lí! Rõ ràng ở nhà xác tôi đã thấy…” Tô Tử Tiêu cầm cái cốc trên bàn liên tiếp uống mấy ngụm nước, quan sát.Tống Gia Diễn ngồi một bên cực kỳ bình tình, sau đó lại nhìn cô gái đang cúi đầu trước mặt gọi là Đường Đinh.

“Những lời vừa rồi của cô quả thực chỉ có Đường Đinh mới biết, nếu giả mạo cậu ấy cô cũng không được ích lợi gì cả…” Đường Đinh thấy Tô Tử Tiêu kinh ngạc ngồi trên sô pha tự lẩm bẩm, hiểu được trong lòng cô ấy vẫn còn nghi ngờ. Cô mấp máy môi, đứng dậy đi vào phòng bếp

Tống Gia Diễn và Tô Tử Tiêu cùng nghiêng đầu nhìn hướng Đường Đinh đi, đồng thời lại quay đầu khôi phục tư thế ban đầu, không nói thêm lời nào.

Đột nhiên trong phòng bếp phát ra tiếng nước chảy, tiếng cắt đồ, rồi tiếng mở tủ lạnh. Không bao lâu sau đã thấy Đường Đinh bưng một bát mì ra đặt trước mặt Tô Tử Tiêu, sau đó đưa cho cô ấy một đôi đũa.

“Mình không có huyết thanh nói thật[1] như trong thế giới Harry Potter[2] để cậu có thể tin tớ. Lời nói có thể vô căn cứ nhưng hương vị thức ăn của một người không thể thay đổi trong thời gian ngắn được, cậu ăn thử xem?”

[1] Huyết thanh nói thật (Truth serum): được dùng để chỉ các loại thuốc thay đổi tâm trí, làm cho bạn không thể nói dối (hay giả thuyết nói như thế). Và đúng thế, thuốc thay đổi trạng thái tâm lý có thuật, nhưng hiệu quả của nó không hoàn toàn làm mất đi khả năng nói dối của người dùng.

-Theo tamlytoipham.com-

[2] Harry Potter: Là tác phẩm nổi tiếng của nhà văn Anh J. K. Rowling. (Xem thêm ở Wikipedia)

Tô Tử Tiêu do dự nhận lấy đôi đũa. Đây là một bát mì Dương Xuân vô cùng đơn giản nhưng cách nêm gia vị lại vô cùng giống như trong trí nhớ.

Đường Đinh đứng bên cạnh, thấy Tô Tử Tiêu sau khi ăn mấy miếng mì uống một ngụm canh thì cô ấy đột nhiên đứng lên ôm lấy cổ cô.

“Đường Đinh Đinh……” Tô Tử Tiêu nức nở, mì trong miệng còn chưa nuốt hết vẫn gọi tên cô: “Mình rất nhớ cậu! Đồ ngốc không có lương tâm này…”

***

“Nói như vậy, cậu giẫm phải chai bia nên ngã xuống tầng mà chết?” Tô Tử Tiêu nghe Đường Đinh nói nguyên nhân cái chết xong thì không khỏi run rẩy: “Đến thằng ngốc cũng phải khen cậu. Vậy sau này thì sao? Sao cậu lại biến thành Diêu Song Song?”

“Sau khi chết, mình trở thành ma, khi Phương Á Hi đến trước bia mộ mình xin lỗi không bao lâu sau thì mình liền nhập nhập vào cơ thể đã ngủ say năm năm này.”

“Nhắc tới Phương Á Hi, hôm qua mình gặp cô ta ở trên đường!”

Đường Đinh nén cười: “Cho nên?”

“Cái gì chứ?” Tô Tử Tiêu vỗ mu bàn tay Đường Đinh, nói: “Cậu cho rằng mình sẽ xông lên đánh cô ta sao?”

“Với tính cách của cô, làm ra việc đó cũng không khiến người ta kinh ngạc.” Tống Gia Diễn bóc quýt cười hì hì nói.

“Đúng là có người đánh cô ta, nhưng người đó không phải tôi!” Tô Tử Tiêu buông tay, giận dữ nói: “Nghe người phụ nữ kia nói hình như là Phương Á Hi gian díu với chồng bà ta nên bà ta thuê người đi điều tra, kết quả là người trong công ty của chồng. Chưa hết, sau khi gặp phải trên đường liền điên lên cho Phương Á Hi một cái tát. Rất nhiều người cầm di động chụp ảnh lại, náo nhiệt thôi rồi!”

“Không ngờ Phương Á Hi lại như vậy…” Đường Đinh trầm ngâm một lát, tiếp tục nói: “Nhiếp Phàn gần đây cũng xui xẻo.”

“Xem đi, đây là báo ứng! Ai bảo bọn họ trước kia đối xử với cậu như vậy?” Tô Tử Tiêu lấy một nửa quả quýt của Tống Gia Diễn bóc cho Đường Đinh: “Thực ra gần đây nhà họ Nhiếp cũng gặp vài chuyện, bác Nhiếp cũng khó giữ được khí tiết tuổi già. Gần một năm quan hệ giữa tớ và gia đình cũng dịu đi, lúc mới về còn nghe được một số tin đồn nhưng nội tình thế nào thì cũng không rõ.”

“Cái nghề luật sư này quan trọng nhất chính là danh tiếng, danh tiếng vang dội thì công việc mới thuận lợi. Ông ấy tìm người giúp đỡ chắc cũng được một chút lợi lộc. Vì thế Nhiếp Phàn nhận vụ án thuốc giả Dân Hâm mà nhiều luật sư không dám nhận. Ai biết được kết quả lại như vậy, thông minh bị thông minh hại.”

***

Tháng mười hai, thời tiết dần dần chuyển lạnh, Tống Gia Diễn mua một chiếc ô tô. Sau này Đường Đinh không cần ngồi xe buýt đi đến đường Vô Thường nữa, giờ họ muốn đi ra ngoài hay là đến nhà đối phương đều là Tống Gia Diễn lái xe đến.

Đường Đinh không có bằng lái xe, Tống Gia Diễn thi lấy bằng từ lúc học đại học. Lính mới đi trên đường vẫn nên cẩn thân, sợ đụng người đi đường.

Lễ đính hôn của hai người đã hủy bỏ, năm nay ở thành phố A không biết là do người kết hôn nhiều hay là sắp cuối năm, hay là do nguyên nhân nào khác. Dù sao đã tìm rất nhiều ngày rồi mấy khách sạn mà người lớn hai nhà dự định đều đã đặt hết. May là chưa thông báo tin đính hôn, nếu không thì tiêu rồi.

Vì thế, Tống Gia Diễn và Đường Đinh bỏ qua lễ đính hôn, tiến thẳng lên giai đonạ kết hôn, định vào ngày hai mươi tháng năm.

Lúc đi chúc mừng năm mới, Tống Gia Diễn lấy thân phận chưa chưa cưới của Đường Đinh ra mắt họ hàng nhà họ Diêu. Mà Đường Đinh, mồng bốn Tết theo ba Tống và mẹ Tống trở về thành phố C ra mắt họ hàng. Quan hệ của hai người xem như đã được đại gia đình chấp nhận.

***

Tháng ba, sắc xuân trở về, Đường Đinh và Tống Gia Diễn đi chụp ảnh cưới, Tô Tử Tiêu cũng hưng phấn bế theo con gái đến studio xem chụp ảnh.

Mặc quần áo xong, Đường Đinh thò đầu ra từ phòng thay đồ, vẻ mặt ngượng ngùng. Tô Tử Tiêu đặt con gái xuống ghế sô pha rồi đi qua hỏi: “Sao vậy? Áo cưới không vừa sao?”

Đường Đinh gật gật đầu: “Vì lúc trước Tống Tống bảo mình mập, nhẫn cưới đều không vừa nên mấy tháng này tớ đang từ từ giảm cân. Không ngờ hai tuần trước thử váy cưới đã vừa, giờ lại rộng rồi, phải làm sao đây?”

Tô Tử Tiêu nhịn cười, ho nhẹ một tiếng, nói: “Vậy đổi cái khác đi. Mình lấy giúp cậu số nhỏ nhất!”

“Ừm!”

Cuối cùng, Đường Đinh mặc một váy cưới màu trắng thắt lưng cao kiểu công chúa, trên cổ không đeo bất cứ đồ trang sức nào, mặt đã được trang điểm, tóc cũng được vấn lên hết.

“Như vậy…có được không?” Đường Đinh do dự hỏi Tô Tử Tiêu.

“Rất đẹp, rất đẹp! Đường…Song Song, ai làm cô dâu đều đẹp cả.”

Vừa dứt lời, Tống Gia Diễn từ một bên khác đi đến, anh mặc một bộ vest đen, không đeo cà vạt, cũng cởi vài cúc áo. Anh vuốt mấy sợi tóc dựng lên, nói: “Họ còn muốn làm cho anh cái nơ, nhưng anh từ chối…Ấy? Bộ này đâu phải bộ em thích?”

Đường Đinh lườm Tống Gia Diễn, khẽ than thở: “Không phải chính anh muốn em giảm béo sao, váy cưới phải sửa đi sửa lại!”

“Thôi nào. Song Song, mau đeo vòng cổ và khuyên tai vào, nhanh lên nào.” Tô Tử Tiêu cầm một hộp trang sức vừa lấy ra từ ngăn tủ trong phòng trang điểm.

Ngay khi Đường Đinh chuẩn bị nhận lấy thì Tống Gia Diễn lại xen ngang lấy mất: “Để tôi đeo cho cô ấy!”

***

Chạng vạng, mặt trời chiều ngã về tây, căn phòng nhỏ trên đường Vô Thường vang lên tiếng người trò chuyện, là tiếng thì thầm của đôi vợ chồng mới cưới.

“Chúng ta đã quen nhau mấy năm rồi?”

“Hơn bốn năm hay năm năm gì đó?”

“……”

Đường Đinh rời khỏi lồng ngực Tống Gia Diễn, hai tay giữ lấy mặt anh: “Anh không nhớ rõ à?”

“Nhớ cái đó làm gì chứ?” Tống Gia Diễn nhè nhẹ vuốt mái tóc Đường Đinh, để đầu cô dựa vào vai mình, “Thời gian của chúng ta còn rất dài, không nhất thiết phải nhớ rõ ràng như vậy!”

Tay Đường Đinh chậm rãi ôm eo Tống Tống, cô rúc vào lòng anh thủ thỉ: “Anh nói rất đúng! Chúng ta có thể đứng bên cạnh nhau, có thể kết hôn, sinh con, nếu chết đi còn có thể chôn cùng nhau.”

Bầu trời ban đêm luôn đẹp như vậy, tiếng pháo hoa nổ đồm độp, trên trời vẽ nên một màu đỏ thẳm lan rộng ra thành những cánh hoa hồng phấn, cùng với những sợi dây đầy màu sắc. Hai bên con đường nhỏ đều là người thân của cô dâu và chú rể, trên khuôn mặt không giấu được sự vui mừng. Kéo cánh tay Tống Gia Diễn, Đường Đinh nhấc váy, từng bước đi lên cầu thang đá cẩm thạch, đại sảnh trang trí xa hoa, bên phải hai cảnh cửa lớn là một tấm bảng màu hồng viền vàng viết:

Chúc mừng chú rể Tống Gia Diễn, cô dâu Diêu Song Song tân hôn hạnh phúc, trăm năm hòa hợp!

“Hiện tại tôi tuyên bố: Nghi thức chúc mừng hôn lễ anh Tống Gia Diễn và cô Diêu Song Song chính thức bắt đầu! Xin mời nhạc trưởng tấu khúc quân hành hôn lễ! Xin các quý vị nhiệt liệt vỗ tay chúc mừng cô dâu và chú rể của chúng ta!”

Đường Đinh cầm bó hoa cưới trên tay, cúi đầu đi về phía trước thật cẩn thận, bên tai là giọng nói của cô gái dẫn chương trình hôn lễ hôm nay.

Ba mẹ, hai người ở trên trời có thể nhìn thấy con không? Con gái Đường Đinh muốn kết hôn, con gả cho người con yêu, yêu người đàn ông của con, con đang rất hạnh phúc, thực sự rất hạnh phúc!

“Chúng ta gặp nhau dưới tình huống rất đặc biệt, trải qua rất nhiều việc, nhưng cuối cùng chúng ta vẫn yêu nhau, trở thành sinh mệnh quan trọng nhất của đối phương. Sau này, anh nguyện ý cùng vợ của anh sống chết có nhau, thề nguyện với nhau, cả đời nắm tay, bên nhau đến già!”

Đột nhiên Đường Đinh cảm thấy cay cay sống mũi, hai mắt đỏ lên như muốn khóc, nắm chặt tay Tống Gia Diễn, nói từng chữ rất rõ ràng.

“Tống Gia Diễn, em yêu anh, rất yêu rất yêu! Nếu sau này anh dám đối xử với em không tốt thì anh xong đời với em!”

Khẽ cười ra tiếng, Tống Gia Diễn đột ngột ôm chầm Đường Đinh: “Làm sao anh có thể không đối tốt với em chứ!”

***

Hai năm sau, Đường Đinh sinh một bé gái khỏe mạnh tại một bệnh viện của thành phố A, đặt tên là Tống Nhuế, tên ở nhà là Quỷ Quỷ.

Tháng năm, ngoại ô, trời trong xanh ít mây, thảm cỏ xanh mượt trải dài, trong không khí tràn đầy mùi hương hoa cùng không khí trong lành, Đường Đinh dựa vào vai Tống Gia Diễn nhìn mặt hồ trong vắt cách đó không xa, con gái của hai người đang ngồi trên một chiếc xe đẩy tò mò quan sát xung quanh.

Bỗng dưng, Tống Nhuế vươn cái tay ngắn nhỏ của mình kêu “A a” rất to.

Anh, anh à, vì sao không thấy chân của anh?