Heart Aflame

Chương 7




Kristen chầm chậm mở mắt với nhận thức chiếc búa vĩ đại của thần Thor đang gõ trên đầu nàng. Cầu chúa giúp nàng, giờ nàng đang có những tưởng tượng quái lạ, đây là cơn đau đầu tệ nhất trong đời nàng. Và những lo lắng khác trở nên rõ rệt, và nàng nhớ lại.

Nàng nhanh chóng bật dậy và một cơn choáng khác quét qua làm nàng ngã xuống với một tiếng rên bàng hoàng. Hai cánh tay đón được nàng, và tiếng lách cách kèm theo của một chuổi xích làm nàng tròn mắt giật mình. Nàng nhìn Thorolf, anh cũng đang nhìn nàng, rồi quay lại nhìn người đang giữ nàng trong tay, đó là Irvarr, bạn của Selig.

Mắt nàng gặp đôi mắt xanh của Thorolf lần nữa, nài nỉ. “Selig đâu?”

Anh lắc đầu và nàng thét lên. Ivarr ngay lập tức bụm miệng nàng lại và Thorolf chồm tới gần nàng.

“Họ không biết em là con gái!” anh rít lên. “Em muốn làm bọn anh phải ngồi đây và nhìn bọn họ kéo em ra và cưỡng bức hả? Cẩn thận đó, Kristen. Đừng để bị phát hiện vì tiếng hét của em.”

Nàng chớp mắt tỏ ý đã hiểu, và Thorolf gật đầu với Ivarr để thả nàng ra. Nàng lấy lại hơi thở, rồi gập người lại, trôi theo nổi đau mất mát. Nàng muốn hét lên, cần phải vậy, để cơn đau bay đi. Không được giải thoát theo cách đó nên nó lớn dần, lớn dần cho đến khi nàng không chịu đựng được nữa. Những tiếng rên rỉ đau đớn cứ thoát ra khỏi miệng nàng cho đến khi có một cú đấm vào hàm làm nàng ngã vào hai cánh tay đợi sẳn.

Khi Kristen tỉnh lại lần nữa, mặt trời bắt đầu lặn dần. Nàng bắt đầu kêu khóc, rồi kiềm mình lại, chậm chạp ngồi dậy, nhìn vào Thorolf một cách buộc tội.

“Anh đánh em.” Nàng không phải đang hỏi.

“Phải.”

“Anh cho rằng em nên cảm ơn đấy.”

“Chết tiệt.”

Anh có lẽ sẽ cười vào cái cách chửi thề dịu dàng của nàng nếu anh có thể cười. Anh không làm vậy. Lúc đầu họ đã bị bỏ lại mà không có người canh gác trong khi bọn người kia đang xem xét vết thương của chúng, nhưng giờ có 2 người ở gần chổ họ.

“Sẽ có lúc cho em đau buồn, sau này, Kristen.” Thorolf nói nhẹ nhàng.

“Em biết.”

Nàng duổi thẳng mắt cá chân với cái vòng sắt nặng nệ quanh nó. Cái mũ bạc mượn của Ohthere mất rồi, cả con dao găm và thắt lưng nữa. Thậm chí đôi boot cũng bị tuột khỏi chân nàng.

“Họ lấy tất cả những gì có giá trị sao ?” nàng hỏi.

“Phải. Họ lẽ ra lấy luôn bộ vest của em kia, nếu nó không phải là cái lông bờm xờm cũ kỷ.”

“Và bị nhuốm máu rồi,” nàng thêm vào, nhìn xuống những vệt đen khắp thân thể, vì máu của người đàn ông cao to bị nàng giết văng ra khi nàng rút kiếm. Nàng cảm thấy cục sưng trên đầu, cái đó làm cho nàng choáng, và rồi nhận ra, “Tóc của em!”

Bím tóc vẫn còn nhét trong áo chẽn nhưng nó sẽ lộ ra ngay nếu bị kiểm tra. Ngay tức khắc nàng bức tóc ra khỏi bím.

“Không, Kristen.” Thorolf chộp tay nàng lại, nhận ra ý định của nàng. “Em sẽ mất cả đời để cắt nó theo kiểu đó đấy. ”

“Anh có dao sao?” nàng độp lại.

Anh làu bàu cái câu hỏi ngớ ngẩn đó, nhưng bắt đầu nhìn nàng. Không có thắt lưng, cái áo chẽn vạch thẳng một đường xuống hông, che dấu rất hiệu quả cái đường cong nơi eo nàng, cái xà cạp màu nâu đậm (xà cạp là cái chi em mù tịt) thì đồ xộ bên dưới cái nịt tất đã bị lỏng ra, che dấu những đường nét ở đó. Tay chân nàng trơ trụi rồi, không nhỏ nhắn cũng chẳng giống đàn ông. Nhưng có lẽ nhiều vết bẩn sẽ có ích, cũng như trên cánh tay trần của nàng, cái mà hầu như quá mãnh mai so với một thiếu niên.

Thorolf hài lòng rồi. “ Nếu không vì mái tóc rực rở của em, thì cũng do mỗi cái miệng thôi họ cũng đoán em là cái gì đó chứ không phải con trai. Em làm cách nào cho ngực em biến mất vậy ?”

Kristen đỏ mặt, nhìn xuống để tránh ánh mắt tò mò của anh ta. “Lẽ ra anh không nên hỏi em thế.”

“Nhưng em đã làm thế nào mới được.”

“Thorolf!”

“Nhỏ tiếng thôi chứ! Thật ra thì, em đừng nói lời nào cả. Bọn anh sẽ nói với họ em bị câm, và vấn đề sẽ được giải quyết. ”

“Nhưng tóc em thì sao?”

Anh nhíu mày, rồi đột nhiên cười toe và bắt đầu xé toạc vạt dưới của áo chẽn. Anh gọi Ivarr che khuất Kristen lại, rồi quấn bím tóc lại và vòng quanh qua đầu nàng, bọc tấm da áo lên nó và cột chặt dưới chân cổ của nàng.

“Không có vết thương nào ở đó đâu,” nàng bắt đầu chỉ ra.

“Anh không quan tâm cái chổ sưng bé tẹo đó,” anh vặn lại. “Đợi đã. Anh có một ý tưởng.” Và anh liên tục miết vào vết thương trên cánh tay cho đến khi máu nhuốm đầy trên ngón tay, rồi bôi lên cái đầu bị băng bó của nàng.

“Thorolf!”

“Im miệng đi, Kristen, hoặc là giọng nữ của em sẽ làm lãng phí nỗ lực thông minh của anh. Cậu nghĩ sao, Ivarr? Liệu nó có được coi là một cậu bé không?”

“Với cái hàm đang sưng đó, và cái đầu to, không ai nhìn đến cô ấy đến 2 lần đâu” Ivarr đáp lại với nụ cười toe toét.

“Cảm ơn nhiều,” Kristen bẽ lại xấc xược.

Thorolf lờ đi câu mỉa mai của nàng. “Aye, chỉ là có một cái đầu to hơn một chút, nhưng vì họ sẽ không tìm kiếm một cô gái nơi cô ấy, họ sẽ chỉ nghĩ đó là một miếng băng dày. Sẽ tốt thôi vì cô ấy trông bẩn thỉu và nhếch nhác thế này mà. Nhưng phải giữ cho chặt đó, Kristen. Nếu nó rơi ra, em cũng tiêu luôn.”

Nàng tặng anh cái nhìn u ám vì lời cảnh báo không cần thiết đó. “Em nghĩ đã đến lúc anh nói em biết chúng ta đang ở đâu rồi đó.”

“Lâu đài Wessex.”

“Wessex của Saxons sao?”

“Chính xác.”

Mắt nàng ngờ vực. “Anh muốn nói đội quân nhỏ bé của Saxons đánh bại anh ? ”

Thorolf đỏ bừng mặt vì cái giọng kinh ngạc của nàng. “Họ tấn công chúng ta từ trên cây, thưa cô. Một nữa bọn họ đã leo xuống trước khi chúng ta biết chúng ta bị tấn công.”

“Oh, thật không công bằng” nàng hét lên. “Họ mục kích các anh?”

“Đúng vậy, đó là cách duy nhất họ có thể chiến thắng vì quân số của họ không nhiều hơn chúng ta. Và trớ trêu thay, chúng ta không muốn gì ở họ cả. Chúng ta chỉ ghé qua đây để họ dẫn chúng ta đi tiếp. Đó là… ” anh dừng lại, trông chán nản. “đừng quan tâm.”

“Đó là cái gì?” nàng hỏi gặng.

“Không gì cả.”

“Thorolf!”

“Trời ơi! Em không nhỏ tiếng được à ?” anh cáu bẳn. “ Đó là một tu viện bọn anh định cướp.”

“Oh không, Thorolf, nói với em là không đi.”

“Đúng vậy đấy, và đó là lý do tại sao Selig không muốn em biết, vì cậu ta hiểu em sẽ cảm thấy thế nào. Nhưng đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta để chia sẽ sự giàu có của vùng đất này, Kristen. Người Đan Mạch sẽ sớm chiếm được tất cả. Bọn anh chỉ định lấy một ít trước. Sẽ chỉ có một chút, hoặc là vô hại thôi. Bọn anh chỉ muốn đống tài sản hoang đường của tu viện Jurro.”

“Làm sao anh biết phải tìm ở đâu?”

“Chị gái của Flokki đã kết hôn với một người Đan Mạch, năm ngoái về thăm nhà. Cô ấy biết nhiều việc bọn họ đang làm, và cô ấy kể về sự thất bại của người Đan Mạch năm 871, năm mà đội quân Halfdan của Wide Embrace và vua Guthorm hợp lại với nhau để tấn công Wessex. Giờ họ đang nhắm vào lâu đài của Mercia, dù những tên ngốc đó hàng năm đều trả Danegeld (cái nì là cái chi? Không bit tuốt) cho chúng để được bảo vệ họ khỏi người Viking. Và một khi chúng có Mercia dưới trướng mình, chúng sẽ quay lại đây. Nếu không phải năm nay, thì là năm tới hoặc là sau đó nữa. Em nghĩ là chúng sẽ bỏ qua vùng đất giàu có, màu mở này à? Những người Saxons nhỏ bé này sẽ không ở ngoài cuộc được đâu.”

“Họ đã cố đánh bại anh,” nàng nhắc nhở anh.

“Vận may của Odin luôn ở bên họ.”

“Không phải tất cả bọn họ đều nhỏ bé đâu, Thorlolf. Người mà em đã giết to lớn như anh vậy.”

“Đúng vậy, anh đã thấy anh ta khi bọn họ mang cáng chuyển tất cả những người bị thương ở đây. Nhưng em không giết anh ta, Kristen. Ít nhất thì anh ta chưa chết.”

Nàng rên rỉ, lời của anh làm nàng thấy tiếc. “Anh muốn nói là em thậm chí đã không thể trả thù cho anh trai em hả?”

Bàn tay anh xoa lên má nàng an ủi, rồi nhanh chóng bỏ xuống vì sợ rằng có thể bị tên canh gác nhìn thấy. “Hắn sẽ chết, sớm thôi. Anh chắc thế. Hắn ta bị mất nhiều máu ở bụng khi bọn họ mang hắn vào tòa nhà rộng lớn kia.”

Kristen co rúm khi nhớ lại cảnh tàn sát mà nàng đã chứng kiến trong rừng, dù nàng có tham gia trong đó. Mà vai trò của nàng đã được minh chứng rồi. Làm sao nàng có thể đối mặt với gia đình nêu nàng không cố để giết tên sát nhân đã hại anh nàng.

Nàng quay nhìn nơi Thorolf ám chỉ, không muốn nghĩ đến máu của hắn nữa. Đó là một tòa nhà 2 tầng, hầu như dựng bằng gỗ, với nhiều cửa số lớn bé để hứng ánh sáng ban ngày, nhưng không nghi ngờ gì chúng cũng đón cả cái rét mùa đông nữa. Có nhiều ngôi nhà nhỏ xung quanh nơi đó, và một hàng rào gỗ bao quanh cả khu đất, dày nhưng không cao lắm.

“Thấy không, nơi này có thể bị chiếm dể dàng.” Thorolf nhận xét.

“Nhưng họ đã chuẩn bị rất tốt vì người Đan Mạch. Anh nhìn đi” nàng chỉ vào một đống lớn những tảng đá ở phía sân xa xa. “Trông như họ lên kế hoạch xây một bức tường thành vững chắc ấy.”

“Đúng vậy, bọn anh đã thấy nhiều đá ở bên ngoài hàng rào gỗ” anh đồng ý, rồi cười khinh khỉnh. “Người Đan mạch sẽ đến đây trước khi họ làm xong nó.”

Kristen nhún vai vì nó không liên quan đến bọn nàng. Nàng không nghi ngờ việc sẽ trốn khỏi đây trước khi người Đan mạch đến.

Liếc về phía tòa nhà lần nữa, nàng hơi nhăn mài. “Cái lâu đài đủ to lớn đấy, nó chắc hẳn thuộc về một quý tộc quan trọng. Anh có nghĩ cái người cao to kia có thể là chủ nó không?”

“Không. Anh biết một chút từ những gì bọn họ nói, người chủ không ở đây. Nhưng anh nghĩ anh ta đã được nhắn đến rồi. Anh lẽ ra nên chú ý nhiều hơn khi em cố dạy anh ngôn ngữ của Alfreda.”

“Đúng, lẽ ra anh nên thế,vì anh là người duy nhất có thể phát ngôn ở đây nếu em là một con căm.”

Anh cười. “Dường như quá khó với em để giữ mồm giữ miệng khi họ ở gần nhỉ?”

Nàng có vẻ như khịt mũi ấy, để nói anh biết nàng nghĩ anh đang chọc nàng. “Em sẽ cố, bằng cách nào đi nữa.”