HE Với Mẹ Của Nữ Chính - Hề Mộc Tiêu Tiêu

Chương 45




Người mà Tô Minh thích là cô?

Tô Minh tại sao lại thích cô?

Tô Minh thích cô từ khi nào?

Trong lòng Cố Trản Từ ngổn ngang trăm mối, cô nhớ lại những lần tiếp xúc với Tô Minh. Từ lần đầu gặp nhau ở quán bar, Tô Minh đã lấy cớ muốn lấy lòng mẹ chồng tương lai để tiếp cận cô.

Từ đó, hai người bắt đầu có sự qua lại.

Sau đó, Tô Minh nhiều lần xông vào cuộc sống của cô.

Cô coi Tô Minh như người em nhỏ.

Không kìm được mà quan tâm, lo lắng cho em ấy.

Rồi sau này, Tô Minh nhiều lần nhấn mạnh với cô: em ấy đã trưởng thành, em ấy không còn là đứa trẻ nữa.

Thực ra mọi thứ đều có dấu vết, Tô Minh thật sự thích cô, chỉ là cô không nhận ra.

Cố Trản Từ lại cảm thấy đau đầu.

Cô trước giờ không thấy có vấn đề gì với việc người theo đuổi mình có thể là nam hay nữ, trẻ hay già, nhưng khi biết rằng Tô Minh cũng thích mình, cô chỉ cảm thấy hoảng loạn.

Cô không biết phải xử lý Tô Minh thế nào.

Hơn nữa, hai lần hôn môi cũng trở nên kỳ lạ lên, hóa ra đó hoàn toàn không phải là tò mò, cũng không phải là trừng phạt.

Cố Trản Từ đột nhiên có cảm giác bị xúc phạm và lừa dối.

Cố Trản Từ lên lầu về phòng ngủ bù, trên giường dường như vẫn còn thoang thoảng mùi của Tô Minh, những lời Tô Minh vừa nói với cô vẫn vang vọng bên tai: Tô Minh muốn hôn lưỡi kéo chỉ bạc với cô.

Cố Trản Từ hiếm khi cảm thấy phiền muộn buẹc bội lên.

Đúng lúc này, cô lại nhận được cuộc gọi từ Cố Hoài Tín.

Cô lạnh lùng nói: "Tối nay tôi sẽ qua."

Cố Trản Từ nằm trên giường, cả đêm qua không ngủ ngon, cơn buồn ngủ không ngừng ập đến, nhưng vì trong lòng có chuyện, nhớ đến việc Tô Minh thích mình, cô thực sự không thể đi vào giấc ngủ.

Khi cô đến chỗ Cố Hoài Tín, suốt cả buổi là vẻ mặt lạnh như băng.

Ninh Minh cũng có mặt, khi nhìn thấy cô, ánh mắt sáng lên, nhưng Cố Trản Từ vẫn giữ vẻ lạnh lùng. Tại sao cô có thể dễ dàng nhận ra Ninh Minh thích mình, nhưng lại không nhận ra tình cảm của Tô Minh?

Cố Trản Từ không thể hiểu nổi, kỹ thuật che giấu của Tô Minh tốt đến vậy sao? Rõ ràng họ đã từng hôn nhau, từng ngủ chung giường, cô còn từng thấy thân thể trần trụi của Tô Minh.

Cuối cùng, tất cả cũng chỉ vì cô quá tin tưởng Tô Minh, nếu đổi lại là bất kỳ ai khác làm điều này, cô đã sớm tránh xa rồi.

"Nghe nói cô đưa kẻ điên kia về nhà ăn Tết? Cô không bị mất tay hay chân chứ?" Cố Hoài Tín mỉa mai.

Không có mối quan hệ cha con nào giống như họ, chỉ mong đối phương sớm chết đi, điều duy nhất gắn kết họ là lợi ích của công ty.

Cố Trản Từ không nhúc nhích dù chỉ một chút chân mày, cô không muốn nghe từ miệng ông ta bất kỳ lời xúc phạm nào về mẹ mình, trong ánh mắt dường như ẩn chứa băng giá của mùa đông, lạnh lùng nhìn ông ta: "Ông tìm tôi có việc gì?"

Cố Hoài Tín đổi sang một chiếc ống hút nước mạ vàng, mùi thuốc lá nồng nặc hòa quyện với mùi ông già trên người ông ta khiến Cố Trản Từ nhăn mặt, ở bên Cố Hoài Tín thêm một giây cũng làm cô thấy khó chịu.

"Có việc mới có thể tìm cô sao? Tôi vẫn chưa chết, Tết cô cũng không đến, trong lòng cô còn coi tôi là cha, là Chủ tịch của công ty này không?" Cố Hoài Tín châm chọc.

Đối xử với cô và mẹ cô như vậy.

Mà vẫn mong cha hiền con thảo?

Cố Trản Từ cười nhạt: "Không có."

Hai từ "không có" như một hòn đá phá vỡ bề mặt bình tĩnh của Cố Hoài Tín, ông ta tức giận nói: "Cố Trản Từ, cô cánh cứng rồi, tôi có thể cách chức cô bất cứ lúc nào, cô nghĩ rằng mình thật sự là người nắm quyền của công ty, có thể muốn làm gì thì làm sao?"

Cố Trản Từ thản nhiên đáp: "Các cổ đông chỉ muốn có thêm lợi nhuận, và tôi có thể tạo ra giá trị. Ông nghĩ rằng bao nhiêu năm qua, tôi thực sự chỉ là một kẻ ăn chay sao?"

Ban đầu, cô thực sự chỉ là một công cụ, một người làm thuê không có quyền thừa kế, một con rối vẻ ngoài hào nhoáng nhưng thực chất không có tự do.

Nhưng với những năm tháng xây dựng và điều hành, ngay cả khi rời khỏi công ty, cô vẫn có thể tự mình đứng vững.

Cố Hoài Tín tức giận đến mức mặt mũi run rẩy, hai tay run lẩy bẩy. Ông ta thưởng thức khả năng của Cố Trản Từ, lợi dụng Cố Trản Từ, nhưng tiếc là giờ ông đã già, dù sao công ty vẫn nằm trong tay người nhà họ Cố, và ông không thấy vấn đề gì, miễn là cuối cùng nó thuộc về Cố Thời Nguyệt.

Ông ta cúi đầu hít một hơi thuốc, cổ họng như bị nghẹn lại bởi một cục đờm: "Mẹ mày là kẻ điên, mày cũng là kẻ điên."

"Đúng vậy, cả nhà chúng ta đều là kẻ điên, chỉ có mình ông là người bình thường." Cố Trản Từ mỉm cười, "Quên chưa nói với ông, tôi với mẹ kế của mình cũng có quan hệ đấy, học từ ông mà, cha thân yêu."

Cố Hoài Tín: "......"

Ông ta lập tức nhìn sang Ninh Minh đang đứng bên cạnh.

Ninh Minh nghe xong lời Cố Trản Từ thì mặt đỏ bừng.

Chả trách Ninh Minh luôn đỏ mặt, hóa ra hai người họ...

Cố Hoài Tín mạnh tay ném ống hút nước xuống, nước trong ống văng tung tóe khắp nơi, có vài giọt văng lên ống quần của Cố Trản Từ.

Ông ta chửi: "Cố Trản Từ, đồ bất hiếu."

Cố Trản Từ cầm khăn giấy lau quần: "Tôi chỉ học theo ông thôi, lén trèo lên giường của mẹ kế, lén sinh một đứa con rơi, sau đó yên tâm chờ cha chết, kết quả là cha vừa chết, đứa con trai duy nhất có thể chứng minh ông vẫn còn khả năng sinh lý cũng chết theo, có phải rất giống không?"

Cố Hoài Tín run rẩy dữ dội, hơi thở dồn dập, đôi mắt trừng trừng nhìn Cố Trản Từ.

Cố Trản Từ thản nhiên nói: "Ông đã tìm cho tôi bao nhiêu mẹ kế, ông đoán xem tôi đã chạm đến bao nhiêu người trong số họ?"

Mắt Cố Hoài Tín trợn tròn, điều ông ta kiêng kị nhất là bị cắm sừng, lúc này huyết áp tăng vọt, giận dữ quát: "Cút! Cút ra ngoài!"

"Không cần tiễn." Cố Trản Từ bỗng cảm thấy sảng khoái.

Ninh Minh đi theo sau cô: "Trản Từ, hôm nay cô..."

Rất nóng nảy, hoàn toàn khác với mọi khi. Trước đây, Cố Trản Từ cũng có lúc tức giận, nhưng vẫn giữ chừng mực trong lời nói, không nói năng bừa bãi như hôm nay.

Cố Trản Từ thản nhiên nói: "Tôi không sao."

Ninh Minh có chút lo lắng: "Ông ta có xảy ra chuyện gì không?"

Cố Trản Từ cười lạnh: "Ông ta ngoài chuyện không cương được, còn vấn đề nào khác sao? Chỉ trong chốc lát không thể tức mà chết được đâu, kẻ hại người sống lâu lắm, ông ta còn sống dai."

Cô vẫn đang chờ để đưa Cố Hoài Tín vào bệnh viện tâm thần.

Cố Trản Từ nói thẳng về chuyện cương không cương khiến mặt Ninh Minh đỏ bừng, cô nói: "Đúng vậy, chúng tôi đã chia tay rồi, ông ta không thích tôi đỏ mặt, tôi chỉ đến để thu dọn đồ đạc thôi."

Cố Trản Từ xin lỗi: "Xin lỗi, vừa rồi kéo cô vào chuyện này, tôi không có ý đó."

Ninh Minh lắc đầu: "Không sao, tôi cũng không thích ông ta, không thích mùi trên người ông ta, cũng không thích ông ta lại gần tôi."

Cố Trản Từ cau mày: "Ông ta đã động đến cô sao?"

Ninh Minh vội vàng xua tay: "Không, không, trước khi chúng tôi ở bên nhau đã ký hợp đồng rồi, nhưng ông ta thường ôm tôi trước mặt người khác, trên người có mùi rất khó chịu."

Cố Hoài Tín thích hút thuốc, còn lâu năm dùng thuốc bổ cho một số vấn đề nào đó, mùi trên người ông ta còn nặng hơn người già bình thường.

Cố Trản Từ thực sự muốn hỏi, lúc khó khăn tại sao không chọn nói với cô, rõ ràng biết cô rất ghét sự tồn tại của những người mẹ kế, nhưng Ninh Minh lại đột ngột trở thành mẹ kế của cô.

Cuối cùng cô vẫn không hỏi.

Cô nói: "Cô không cần phải sợ ông ta, ông ta không thể làm gì cô đâu."

Ninh Minh cúi đầu: "Ừ."

Cố Trản Từ và Ninh Ninh tách ra, không để lại chút lưu luyến nào, nhưng trong đầu cô lại thắc mắc, rốt cuộc Tô Minh thích cô từ khi nào?

Cô biết tại sao Ninh Minh lại thích mình. Họ là bạn cùng lớp đại học, ban đầu không có bất kỳ sự tiếp xúc nào. Ninh Minh có tính cách luôn mềm yếu, khi bị bắt nạt chỉ lặng lẽ chịu đựng. Một lần, Cố Trản Từ thấy không thể bỏ qua, liền giúp đỡ cô ấy, từ đó Ninh Minh như một cô em nhỏ, luôn theo sát bên cạnh cô.

Còn về Tô Minh... cô hoàn toàn không biết Tô Minh thích mình từ khi nào.

Thực tế, nếu không phải hôm nay Tô Minh cắn tai cô, nói muốn hôn kiểu Pháp với cô, thì cô hoàn toàn không thể tin rằng Tô Minh lại thích mình. Cố Trản Từ lại đưa tay lên xoa xoa tai.

Tối đó, Lộ Lộ đưa Teddy về, thấy Cố Trản Từ trông không được ổn, bộ dạng mệt mỏi, bèn trêu chọc một cách vô tư: "Sao trông cậu như thế này? Có phải kiệt sức vì túng dục quá độ không?"

Cố Trản Từ: "......"

Cô cân nhắc rồi nói: "Cậu có thấy Tô Minh rất kỳ lạ không?"

Người trong cuộc thường mơ hồ, người ngoài cuộc lại nhìn rõ ràng hơn.

Lộ Lộ chắc hẳn hiểu rõ tình hình hơn cô.

Lộ Lộ nói: "Có chứ, mình đã nói rồi mà, "Ông say đâu phải vì rượu, say vì nước thẳm non cao tuyệt vời", rõ ràng người ta có ý đồ với cậu đó."

Cố Trản Từ hỏi: "Cậu chỉ biết mỗi hai câu thơ này thôi à?"

Lộ Lộ trợn mắt: "Ai bảo mình tốt nghiệp sớm làm chi, trình độ ngữ văn không cao, chỉ nhớ mỗi hai câu này thôi. Sao thế, em ấy đã ra tay với cậu rồi à? Thế thì cậu chuẩn bị tinh thần để "ngủ" nhanh đi."

Cố Trản Từ đáp: "Không, em ấy có người mình thích rồi."

Lộ Lộ nhướng mày: "Người đó không phải là cậu à?"

Cố Trản Từ lảng tránh ánh mắt, giọng nghiêm túc: "Đừng đùa như thế."

Lộ Lộ cũng biết chuyện này sao? Chỉ có mỗi cô là không biết.

Cố Trản Từ càng lúc càng cảm thấy mình giống như một kẻ ngốc.

Lộ Lộ giơ tay đầu hàng: "Được rồi, được rồi, thế cậu thấy em ấy kỳ lạ ở chỗ nào? Ngực nhỏ hay dáng người đẹp?"

Theo kinh nghiệm của cô, khi thấy một người kỳ lạ và tò mò về người đó, thì đó là dấu hiệu của việc thích người ta. Phải chăng cặp đôi mẹ chồng - nàng dâu sắp thành công rồi? Vườn dưa nhà Cố Trản Từ sắp ra hoa kết trái rồi sao?

*Vườn dưa được chơi chữ từ ăn dưa - hóng drama. Như chương trước mình đã giải thích

Cố Trản Từ nhíu mày: "Mình cũng không biết giải thích như nào, hôm nay em ấy nói chuyện với mẹ của mình, tự nhiên khiến mình cảm thấy em ấy không có thật, như thể người đứng trước mặt mình không phải là em ấy."

Dù biết rõ đó là chuyện bịa để nói chuyện với Ôn Tĩnh, nhưng có lúc cô lại cảm thấy Tô Minh thực sự là một bác sĩ.

Nhưng năm nay Tô Minh mới 19 tuổi.

Làm sao có thể?

Lộ Lộ không ngờ chuyện lại là thế, thất vọng nói: "Xin lỗi nhé, nói thật lòng thì mẹ cậu là một bệnh nhân tâm thần, cuộc trò chuyện giữa em ấy và mẹ cậu chắc chắn chỉ là tán phét. Cậu chơi trò giả nấm với mẹ mình, chẳng lẽ cậu thật sự là một cây nấm à?"

Cố Trản Từ nói: "Mình hiểu, chỉ là thấy có chút kỳ lạ thôi."

Lộ Lộ trợn tròn mắt.

Cố Trản Từ do dự mãi một lúc mới hỏi: "Nếu có ai đó nói muốn dính lấy cậu thì có nghĩa là gì? Có phải là một kiểu nói lóng chuyện người lớn không?"

Cô đã từng lên mạng tra cứu, biết rằng câu đó nghĩa là ý muốn gần gũi thân cận, nhưng vì Tô Minh đã nhắc đến rất nhiều lần khiến cô bắt đầu cảm thấy không ổn.

Lộ Lộ tỏ ra hứng thú: "Tô Minh muốn dính lấy cậu à?"

Cố Trản Từ gật đầu: "Ừ."

Thực tế là họ đã "dính" một lần rồi.

Chỉ là lúc đó cô có vẻ như đã dính không đúng chỗ.

Lộ Lộ hứng khởi nói: "Chúc mừng chúc mừng."

Cố Trản Từ: "......"

Cố Trản Từ hỏi: "Có ý nghĩa gì?"

Lộ Lộ nói: "Em ấy muốn lên giường với cậu."

Cố Trản Từ: "......"

Thì ra là ý nghĩa này?

Tô Minh lúc đó đã muốn lên giường với cô.

Khi đó cô còn tưởng rằng Tô Minh thất tình.

Lộ Lộ xúi giục: "Biểu cảm cậu vậy nghĩa là sao? Lên giường thì lên giường, cậu nằm im cũng được mà, tới lên giường mà người ta cũng thẳng thắn với cậu luôn rồi, Cố Trản Từ, không phải cậu "bất lực" đấy chứ?"

Cố Trản Từ từ chối thảo luận vấn đề này: "Mình không thể đáp lại em ấy, sao cậu biết em ấy thích mình?"

Họ hoàn toàn không hợp nhau.

Và cô không thích Tô Minh.

Lộ Lộ thở dài: "Người sáng suốt đều có thể thấy được, mình đoán cả Cố Thời Nguyệt cũng nhận ra, chỉ có mỗi cậu là tự cho mình có tình cảm trong sáng giữa mẹ chồng và nàng dâu."

Cố Trản Từ: "......"

Cô đau đầu nói: "Tối nay đi uống rượu với mình."

Lộ Lộ ôm bụng cười ha hả: "Mình không hiểu, nếu Tô Minh thích cậu mà cậu không thích thì từ chối là xong, sao cậu lại phải mượn rượu tiêu sầu, người không biết còn tưởng cậu thất tình."

Cố Trản Từ: "......"

Cô đang bối rối không biết làm thế nào để từ chối Tô Minh.

Hai người đến quán bar gọi là Nhất Linh kia..

Lộ Lộ vừa đến đã hỏi Văn Việt: "Chị chủ quán, người trong quán bar của chị rốt cuộc là 1 hay là 0 vậy? Tên quán bar thật là không ổn, tôi là đại tổng công mà."

*Quán Bar tên Nhất Linh là 01. 1 là công, 0 là thụ.

Văn Việt nhướng mày: "Trên giường mới biết."

Lộ Lộ cười đầy vẻ khiêu khích: "Vậy thì thử xem?"

Cố Trản Từ không muốn trò chuyện với Lộ Lộ, nhìn đi nhìn lại, giờ chỉ còn Văn Việt là người đáng tin cậy nhất.

Cô có chút khó mở miệng,, vì trước đây chưa từng hỏi về vấn đề này: "Văn tiểu thư, nếu cô không thích một người, thì làm thế nào để từ chối một cách lịch sự và thân thiện mà không làm người ta cảm thấy tổn thương?"

Văn Việt tỏ ra tò mò: "Nếu đã từ chối thì nên dứt khoát, không để lại chút hy vọng nào, không thể không làm người ta đau lòng, trừ khi cô muốn giữ họ như một phương án dự phòng."

Cố Trản Từ không muốn làm Tô Minh buồn, cô nhìn Tô Minh khóc còn không đành lòng, làm sao có thể làm tổn thương em ấy.

Lộ Lộ chen vào: "Theo mình, cậu nên kiếm đại ai đó làm bạn gái, để em ấy biết khó mà lùi."

Cố Trản Từ từ chối: "Mình không phải là người dễ dãi như vậy."

Lộ Lộ cười lớn: "Cậu mà dễ dãi lên thì đâu có bình thường như người ta, bị hôn rồi mà còn to mồm."

Cố Trản Từ: "......"

Văn Việt mắt chữ a mồm chữ o nghe drama.

Lộ Lộ không tiếc lời châm biếm: "Em ấy từng thích con gái của cậu, chứng tỏ trăm phần trăm là gei, lại vì tò mò mà hôn cậu, các cậu còn quen thuộc như thế, cậu nói xem em ấy không thích cậu thì thích ai? Nội chuyện này mà cậu còn không nhìn ra, vậy mà còn đòi tránh xa mấy người tỏ tình với cậu."

Mấy người tỏ tình kia chắc đều là tự chọn cách rời xa Cố Trản Từ đi, vì yêu Cố Trản Từ nhưng cơ bản Cố Trản Từ đều không nhận ra, lâu dần, dù trái tim có nóng bỏng đến đâu cũng sẽ trở nên nguội lạnh.

Cố Trản Từ: "......"

Chính vì Tô Minh từng là fan cuồng của Cố Thời Nguyệt, và cách họ ở bên nhau luôn không nghiêm túc, nên cô mới không nhận ra Tô Minh thích mình.

Lúc Cố Trản Từ không biết người mà Tô Minh thích là ai, tâm trạng cô đã rối bời, nhưng khi biết người đó là ai rồi, lòng cô lại càng rối loạn hơn.

Sự tò mò thực sự có thể hại chết mèo.

Cô không nên tò mò.

Mãi cho đến lúc đi làm, Cố Trản Từ vẫn cảm thấy mệt mỏi và tinh thần không ổn định, trạng thái không tốt, vấn đề với Tô Minh giống như một viên đá tảng, nặng nề nằm trong lòng cô, không lên không xuống, nhưng lại có trọng lượng.

"Cố tổng, có người gửi hoa, không phải hoa hồng, mà là hoa bách hợp." Thư ký đoán có thể là cô gái nhỏ đã gửi hoa bách hợp trước đó lại tiếp tục gửi.

Cố Trản Từ cũng ngay lập tức nghĩ đến Tô Minh, không tìm gặp cô trực tiếp, mà lại cố gắng dùng hoa hoa cỏ cỏ để mua chuộc cô?

"Không cần, đây đâu phải bãi rác thành phố? Hoa gì cũng gửi đến đây, sau này đừng hỏi về những vấn đề như vậy nữa."

Thư ký: "......"

Cố Trản Từ nghĩ nghĩ, lại yêu cầu thư ký mang hoa đến. Cô mang đầy cõi lòng chờ mong mở ra, không phải là hoa do Tô Minh gửi, chữ viết sến lụa, nhìn một cái là biết là của Cát Lệ.

"Gửi người yêu quý, mặc dù rượu chẳng thể cạn, chỉ sợ phong hoa bay tán, tình cảm của tôi dành cho em giống như câu thơ này, chứa đựng tên em, chứa đựng tình cảm của tôi..."

Cố Trản Từ: "......"

Cô tên là Cố Trản Từ.

Đâu phải Cố Trản Rượu.

Ngay cả việc chọn thơ cũng chẳng có một tí tinh tế nào.

Cố Trản Từ gọi người vứt hoa đi.

Cố Trản Từ vốn tưởng rằng Tô Minh sẽ tiếp tục quấn quýt lấy mình; những người thích cô thường đều lì lợm không bỏ cuộc, nhưng không ngờ tới, cô đã đi làm một tuần rồi mà Tô Minh cũng không đến tìm cô.

Cuộc trò chuyện của họ dừng lại ở mấy cái sticker và phát lì xì vào đêm giao thừa.

Từ hôm đó, Tô Minh không chủ động liên hệ với cô nữa.

Có lẽ là biết cô sẽ từ chối, nên cảm thấy buồn bã đau lòng?

Từ nhỏ đến lớn, có rất nhiều người thích cô, Cố Trản Từ chưa bao giờ gặp khó khăn trong việc từ chối người khác, nhưng Tô Minh là một ngoại lệ. Cô lo sợ nếu từ chối quá mạnh mẽ sẽ làm tổn thương Tô Minh, còn nếu từ chối quá nhẹ nhàng, Tô Minh lại có thể vẫn còn hy vọng.

Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng.

Do dự không quyết.

Những từ ngữ đó trước nay chưa bao giờ liên quan đến cô.

Cố Trản Từ đã quen với cách làm việc quyết đoán, nhưng lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác này, cô có một ảo giác như không phải là chính mình.

Việc hợp tác với công ty của Tô Hào vẫn đang tiếp tục, khi Tô Hào vừa thấy cô đã nói: "Cảm ơn Cố tổng vì đã khẳng khái giúp đỡ."

Cố Trản Từ đáp: "Chỉ là hợp tác đôi bên cùng có lợi mà thôi."

Cô do dự nói: "Em gái của cô..."

Tô Hào hỏi: "Cục cưng của tôi đã làm gì cô sao?"

Cố Trản Từ và Tô Hào là đối thủ không đội trời chung, biết rõ Tô Hào tuyệt đối không chấp nhận việc Tô Minh thích cô, nên không nói thêm gì, cô không thích tiết lộ chuyện riêng của người khác.

Cô lắc đầu: "Không có gì."

Tô Hào: "......" Cô đang giỡn tôi đấy à?

Cố Trản Từ lại nói: "Ninh Minh được tự do rồi."

Tô Hào mới cười nói: "Cố tổng, cô thật là người tốt."

Cố Trản Từ: "......"

Nếu Tô Hào biết Tô Minh thích cô, phỏng chừng sẽ ngay tại đây chỉ trích cô là kẻ đồi bại.

Xử lý xong công việc, Cố Trản Từ về nhà chơi với mèo, Teddy đã quen thuộc với cô, thậm chí muốn nhảy lên đùi cô. Cố Trản Từ mở WeChat và lướt qua vòng bạn bè của Tô Minh.

Trên giao diện là bức ảnh Tô Minh và Quả Quả cùng đi ăn tối. Tô Minh làm động tác chữ V, trông có vẻ rất vui vẻ, không có chút dấu hiệu nào của sự thất tình.

Tự nhiên Cố Trản Từ cảm thấy tức giận.

Sau khi biết Tô Minh thích mình, ngay cả ngủ cô cũng ngủ không ngon, nhưng Tô Minh vẫn như cũ ăn uống vui vẻ, hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì. Cô muốn chủ động nói rõ với Tô Minh, nhưng lại cảm thấy mình đang làm quá lên.

Ngày 13/2, cuối cùng Tô Minh cũng gửi tin nhắn cho cô.

Tô Minh: "Meo meo rình coi.gif"

Tô Minh: "Chị ơi chị à chị chị chị chị, tụi em lại bắt đầu nhập học rồi, cuộc sống khổ sở lại bắt đầu."

Cố Trản Từ: "......"

Tô Minh sao lại không có chút phản ứng nào? Không nhận được câu trả lời của cô, sao không thấy đau lòng? Tại sao Tô Minh lại như thể không có chuyện gì xảy ra?

Cô mất một lúc mới trả lời: "Ừ."

Một chữ đủ để thể hiện sự lạnh lùng của cô.

Tô Minh chắc hẳn có thể nhận ra tâm trạng của cô không tốt.

Tô Minh thấy bên kia luôn hiển thị "đang nhập", đợi lâu mà chỉ nhận được một chữ "ừ".

Tô Minh giả vờ không thấy: "Chị ơi, ngày mai chị có đến trường thăm em không? Ngày mai là lễ tình nhân đấy, em muốn mời chị ăn cơm."

Cuối cùng cũng đến lúc chính sự, Cố Trản Từ vẫn không trả lời ngay lập tức, cố tình kéo dài thời gian, đại khái năm phút sau.

Cố Trản Từ: "Được."

Cố Trản Từ đã nghĩ cả đêm về cách từ chối Tô Minh sao cho ít tổn thương nhất và tránh xa Tô Minh.

Trước khi gặp Tô Minh, Cố Trản Từ đã chuẩn bị tinh thần thật tốt, nhưng Tô Minh vẫn như trước, không có dấu hiệu gì của sự bối rối, dường như chưa từng thích cô.

Tô Minh mặc một chiếc áo len trắng rộng thùng thình, quần jean xám, không có dấu vết trang điểm nào.

Cố Trản Từ còn nghĩ rằng hôm nay Tô Minh sẽ ăn mặc đẹp hơn một chút, dù sao đây là lần đầu tiên gặp nhau sau khi họ đã ngả bài.

Cô vào thẳng vấn đề: "Tô Minh, em biết đấy, chị sẽ tránh xa tất cả những người tỏ tình với chị."

Tô Minh gật đầu: "Biết mà."

Thấy tâm trạng của Tô Minh bình thường và không có dấu hiệu của việc sắp khóc, Cố Trản Từ quyết tâm nói: "Vậy chúng ta đừng liên lạc nữa."

Không biết tại sao,

cô lại cảm thấy có chút tiếc nuối.

Tô Minh kinh ngạc: "Tại sao?"

Cố Trản Từ không biết Tô Minh đang giả vờ ngớ ngẩn hay thật sự không hiểu, cô bèn thẳng thắn dứt khoát: "Vì em thích chị, đối mặt với người thích mình, chị chọn cách tránh xa. Xin lỗi."

Nếu không làm vậy, cô cũng không biết phải xử lý như thế nào.

Tô Minh càng thêm kinh ngạc: "Em thích chị? Sao em không biết? Đó là khi nào?"

Cố Trản Từ: "......"

Cố Trản Từ: "Không phải em đã nói hôm đó sao?"

Cô không phải là người ngốc, không thể đoán ra điều này.

Tô Minh giả vờ thở phào: "Hôm đó em chỉ nhắc chị, chị đã đoán sai người rồi, thực ra em chỉ muốn dính lấy chị, muốn hôn kéo chỉ bạc với chị, em có nói là em thích chị bao giờ đâu?"

Muốn cô chủ động làm người tỏ tình à?

Còn lâu.

Cô không phải là Ninh Minh, cũng không phải là giám đốc Vương.

Cố Trản Từ: "......"

Muốn ngủ với cô, muôn hôn kiểu Pháp với cô là đủ nói lên rồi mà.

Tô Minh vô tội chớp chớp mắt: "Chị ơi, việc muốn hôn kéo chỉ với chị cũng là có tội sao?"

Cố Trản Từ: "......"