Nữa đêm, Phàn Chân Tường đang chăm chú xem sổ sách của cửa hàng. Ước tính lợi nhuận của tháng sau chắc chắn sẽ tốt đẹp hơn nữa. Việc làm ăn của bố trang càng ngày càng vững vàng thịnh vượng.
Cuộc sống mỗi ngày đều ổn định. Thỉnh thoảng cũng có quan hệ xã giao, nhưng hắn luôn tận lực ko giao tiếp ở nơi yên hoa. Tránh cho thiên hạ suy nghĩ lung tung.
Trong phòng thật yên tĩnh. Thiên hạ 8 phần là đang nằm ngủ trên giường La Hán. Phàn Chân Tường đứng dậy đem sổ sách cất vào trong tủ rồi bước vào sau bình phong, thấy cậu đang cầm trên tay 1 mảnh khăn hồng còn thêu dỡ, liền ôm người vào lòng.
Đoàn Ngọc hơi động đậy đôi mắt đã nặng trĩu. Tiềm thức mơ hồ biết được là nam nhân đang ôm cậu. Thế là liền gối đầu lên vai nam nhân, ngủ thật bình yên.
Phàn Chân Tường đặt cậu lên giường, cúi người xoa xoa vết sẹo trên mặt cậu. Hắn dịu dàng hỏi: “Đoàn nhi, tối nay ngươi có thoa thuốc ko?”
Đoàn Ngọc miễn cưỡng hé ra mắt. Cậu bực mình lẩm bẩm: “Có, ngươi đừng ồn mà….”
Phàn Chân Tường thấy vết sẹo trên mặt cậu đã nhạt đi đôi chút, liền chủ động cởi áo cậu ra, kiểm tra thử xem trên người thế nào.
Lòng bàn tay phủ qua vết sẹo, dọc theo ngực trượt dài xuống, thấy da thịt cậu bắt đầu ửng lên một màu phấn hồng. Thiên hạ dù ngủ nhưng đối với hắn vẫn có phản ứng.
Phàn Chân Tường thật hài lòng cong môi cười nhạt. Đầu ngón tay dụ dỗ với ý đồ xấu xa mà cởi hết ra y phục của thiên hạ.
“Ngươi đang làm gì?” Đoàn Ngọc cúi nhìn thấy trước ngực mình thật trống trãi. Ah,….. Nam nhân chết tiệt….
Cậu chộp ngay 1 cái gối ném về phía gương mặt đang tươi cười kia. “Ta không muốn!” lên tiếng cảnh báo. Cậu ko muốn cái tên tinh lực đang tràn đầy kia làm mình chỉ còn nửa cái mạng.
Phàn Chân Tường bắt được cái gối, hắn trêu chọc: “Ngươi càng lúc càng chủ động nga. Chúng ta còn chưa bắt đầu, ngươi đã nôn nóng đem gối kê dưới người rồi.” Hắn nhất cao thắt lưng của cậu lên, đem gối nhét xuống dưới. Thật ko biết xấu hổ gì mà.
“Ah!” Đoàn Ngọc kêu lên sợ hãi, muốn đá nam nhân xuống giường, nhưng hai chân đều bị hắn nắm chặt, mở rộng ra ko thể động đậy được. Đều lộ ra trước mắt hắn hết rồi….
Mặt nóng lên, cậu chộp lấy khăn trải giường mà cắn. Lòng bực mình, nam nhân này trên giường là ác bá, bước xuống giường thì lại dịu dàng quá đổi.
Cảnh đẹp trước mặt, thiên hạ ngoài miệng kêu rên, nhưng thân thể thì đỏ như lửa, thêu đốt lý trí của hắn.
Mắt thấy dục vọng dần thức tỉnh, Phàn Chân Tường nhịn không được mà dùng tay xoa nắn, ma sát đỉnh điểm ướt át kia. Hắn 1 tay cởi bỏ y phục trói buộc trên người mình. Phóng túng như mãnh thú, cứ thế mà ào ạt chiếm hữu.
Gốc rễ của nam nhân tiến nhập vào trong cậu. Các giác quan của cơ thể đầu bàng hoàng xen lẫn đau đớn và hạnh phúc. “Ân…” Đoàn Ngọc không tự chủ được mà tràn ra tiếng rên rĩ khàn đặc mị người, ngân nga khắp phòng.
Phàn Chân Tường tăng tốc. Dục vọng no đủ làm hắn cảm thấy sung sướng, cứ ở trong cơ thể cậu mà liên tục trừu sáp, hưởng thụ. Bên trong cứ nóng như lửa mà dẫn dắt hắn đến cực hạng.
“Ah… Chân Tường….Ah….”
“Ân.” Phàn Chân Tường cúi đầu chăm chú nhìn đôi mắt đang giăng đầy sương mù của cậu. Môi phong bế chiếc miệng thơm mùi đàn hương kia. Miệng lưỡi hai người dây dưa, lưu luyến thể hiện tâm ý của nhau.
“A…” Tách môi ra, Đoàn Ngọc thở thật gáp gáp. Nam nhân khí lực dồi dào làm cậu mê say. “Ơh… Chân Tường….Mau….” Chớp chớp đôi mắt ướt át, vô tình như câu dẫn nam nhân. Giương tay, khẽ vuốt gương mặt xinh đẹp kia. Môi mềm mại hôn lên đó. Như in lại dấu hiệu yêu thương vô cùng của hắn.
Phàn Chân Tường hai tay ôm chặt thên hình ko trọn vẹn kia. Yêu thương ko ngừng. Hắn ko khống chế được cơ thể mà va chạm. Cả người mồ hôi đầm đìa hòa cùng tiếng thở gấp gáp là 1 trận càng quét mãnh liệt lướt đến. Mạnh mẽ chạm vào chỗ sâu nhất trong cơ thể kia. Sâu thẳm và ấm áp.
“Ơh….” Cậu thở đứt quãng.
Ý thức mê đắm, thân hình mềm nhũng rơi vào cái ôm ấm áp. Mặc kệ ánh mắt nóng rực của nam nhân đang dán chặt vào người mình.
Sau khi qua đi, hắn bắt đầu kiểm tra thân thể diễm lệ kia. Đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn. Người này đã chiếm trọn tâm tư của hắn. Nhớ lại lần đầu thiên gặp gỡ cậu, hắn đã ngày đêm mong nhớ, đã giữ trọn hình ảnh kia trong lòng. Nhưng hắn sẽ ko nói ra đâu.
“Đoàn nhi, cái miệng nhỏ nhắn này của ngươi còn muốn kìa.”
“Ân… Nói bậy.” Cậu mơ màng thật buồn ngủ lắm rồi.
Ngón tay tham nhập vào, bị vây lấy rất êm ái. Bên trong vừa ẩm, vừa nóng.
“Áh!” Chớp mắt 1 cái liền tỉnh dậy ngay. Cậu chớp chớp đôi mắt ướt át. Ánh vào trong đó là vẻ mặt như cười như ko của nam nhân. “Ngươi định làm gì?” Lòng lo lắng, hoảng sợ ko thôi.
“Đoàn nhi, thành thật chút đi, ngươi có phản ứng mà.” Hắn chậm rãi chơi đùa, ý đồ khiêu khích.
“Ơh….Ngươi khốn thật đó!” Toàn thân cậu đều đỏ gay như bị nướng chín vậy.
***
Nửa đêm, có 1 tên say rượu đập cổng nhà, giận giữ ném cả bình rượu vào thường [loảng xoảng!] thoáng chốc tiếng vỡ nát vang lên.
Gã phi thường bất mãn, miệng ko ngừng mắng: “Con ngốc kia…. Bỏ trốn cùng nam nhân mấy tháng rồi. Cuối cùng lão tử cũng tìm được….Hừ….Chết tiệt!”
[Rầm rầm rầm ──] Gã say mặc kệ bây giờ là lúc nào. Giơ tay đập mạnh vào cửa lớn, làm náo động lên đòi đem con gái trả lại cho gã.
Sẳn tiện đòi thêm 1 số tiền bồi thường. Nếu ko sẽ chẳng buông tha dễ dàng như thế!
“Mở cửa ── lũ khốn trong đó mau mở cửa ra. Lão tử đến tìm nữ nhân, mau trả đứa con gái ngu xi kia lại cho ta.”
Trong nhà, vài tên gia đinh bị tiếng ồn ào ngoài cửa đánh thức. Một tên trong đó cầm đèn đến trước cổng. Càng nghe càng thấy ko lọt tai. Kia là nhằm chủ tử của mình mà mắng.
“Ngoài kia là ai đó, nữa đêm còn ồn cái gì!” Gia đinh ko dám tùy tiện để người đi vào. Trước phải dò xem đối phương là ai mơi được.
“Đem đứa con gái ngốc của ta ra ngoài này mau ──” Gã say cả người đều đập mạnh vào đại môn tạo ra tiếng [rầm rầm rầm] càng lớn hơn nữa.
Vì đêm dài người vắng, tên say cứ hung hăng ngoài cửa. Nói điên nói khùng khiến cho toàn bộ người trong nhà đều bị gã đánh thức.
“Đến gia cũng vì thế mà tỉnh dậy.”
Thanh Y cầm đèn ***g, hãy còn ngái ngủ, đợi gia đến gần, nàng nói: “Gia, ngoài cửa ko biết là ai, cứ luôn miệng hét là trả con gái cho gã còn nói cái gì là con ngốc nữa ạh….”
Phàn Chân Tường chưa kịp đi ngủ, đã bị tiếng ồn ào làm cho náo động “Mau mở cửa ra.”
Bọng gia đinh theo lời mở cửa. Gã say liền lập tức ngã vào trong. Mọi người đều soi sáng đèn nhìn chăm chú ──
“Hắn là ai vậy ah?”
“Người trong nhà của chúng ta, có ai quen với gã kia ko?”
Gã say quay mặt lên, mắt lơ mơ thấy trước mặt mình có vài bóng người đang tới lui. Gã dụi dụi mắt, tùy tiện kéo lại 1 người mà hỏi: “Con ngốc của ta đâu, mau gọi nó ra đây!”
“Hơ….” Bọn gia đinh vội kéo tay gã say ra, tay kia lại đẩy gã ra xa 1 chút. Thái độ khinh ghét: “Trong nhà của bọn ta chẳng có ai ngốc cả đâu. Mau cút đi chỗ khác đi.”
Gã say lảo đảo vài bước, đợi người ổn định lại, liền chỉ vào mọi người, thở hồng hộc mà mắng: “Các ngươi lừa ai ah. Hôm nay thấy rõ ràng là con gái của ta. Tìm cả buổi trưa mới đến được chỗ này, hừ hừ…. Con ngốc kia là ở đây mà, các ngươi mau dẫn con gái của ta ra….Đồ ko biết xấu hổ, dám lừa con gái ta bỏ trốn ah!”
Phàn Chân Tường cuối cùng cũng lơ mơ biết được. Lập tức cầm lấy đèn ***g từ tay Thanh Y soi ngay vào mặt gã say kia. Hắn liền khẳng định. “Là ngươi àh.”
Người ở chợ, lén lúc theo sau bọn họ…..
Phàn Chân Tường biến sắc, lập tức ra lệnh cho bọn người hầu: “Xem ra tên này đang say. Các ngươi nói với hắn cũng dư thừa thôi. Mau mang hắn vào phòng khách ngủ đi, sau đó phái người coi chừng, đừng để gây ra chuyện ầm ỉ nữa. Đợi người tỉnh lại rồi hỏi sau.”
Gia đã hạ lệnh, đầu bếp liền tiến đến sau lưng gã say, thừa lúc ko chú ý nhanh như chớp giơ cán dao lên. Người liền ngã xuống, hôn mê.
[Bịch!] gã say té xỉu trên mặt đất. Hai tên gia đinh liền tiến lên bắt lấy hai bên tay gã, kéo người rời khỏi.
Phàn Chân Tường trả ***g đèn lại cho Thanh Y, dặn dò: “Chuyện tối nay đừng cho Chân Nhi biết. Sáng sớm mai, ngươi và Hồng Tụ hãy dắt nó đến tiệm vải. Ko có thông báo của ta thì ko được bước về nhà.”
“Vâng ạh, con biết rồi.”
***
Hôm sau.
Đoàn Ngọc [rầm!] 1 cái đập mạnh vào bàn, nổi giận đùng đùng mắng: “Thằng cầm thú kia còn dám đến tìm Chân Nhi. Ta ko có nó dẫn Chân Nhi về đâu.”
Thấy cậu đứng dậy hùng hổ bước ra ngoài. Phàn Chân Tường liền vương tay ra, kéo cậu ngồi lại chỗ cũ.
“Uống chung trà giảm nhiệt đi.” Phàn Chân Tường đưa cho cậu 1 chung trà, vỗ về: “Ngươi đừng nổi nóng mà. Lúc ngươi về cạnh ta, chuyện Chân Nhi ta cũng biết đôi chút. Giờ cha nó đến tận cửa đòi người. Ngươi nghĩ là hai chúng ta có thể giao nó ra hay sao?”
Đoàn Ngọc trừng hắn, cảnh cáo: “Ngươi dám trả Chân Nhi về với cha nó. Ta liền ko để yên cho ngươi đâu!”
Phàn Chân Tường nhăn mày khổ sở nhìn cậu: “Đừng giận mà, ta sẽ ko để bảo bối Chân Nhi của ngươi bị dẫn đi đâu.”
“Ân.” Đoàn Ngọc cúi đầu uống trà, chờ tên cầm thú kia đến.
Một lát sau, một gã toàn thân nồng nặc mùi rượu tiến vào. Đảo mắt nhìn quanh, nhà của người giàu có bày biện thật khác hẳn nha. Gã không khỏi “Chậc chậc….” Hai tiếng, trong đầu bắt đầu tính kế vòi vĩnh của đối phương thêm càng nhiều bạc càng tốt. Này là để bồi thường tổn thất đã gây ra cho con gái gã nha.
Mắt nhìn thoáng qua, ngã say bỗng nhiên nhìn trừng trừng vào tên bị hủy dung kia mắng: “Tiểu tử chết tiệt, chính ngươ bắt cóc con gái của ta. Con bà nó, lúc đó còn dám đánh lão tử….”
[Bốp!] Đoàn Ngọc dương tay ném chung trà đến trước mặt gã trung niên kia. Cậu nói thật thối: “Căm cái miệng chó của mày lại! Còn dám nói mấy lời thối tha kia nữa, thì ông đây cam đoan là mày sẽ phải bò ra ngoài đó con!”
Gã trung nhiên lau lau nước trà trên mặt, bộ dáng ko thể nào tin được mà kêu lên. “Ngươi… Ngươi bắt cóc con gái ta còn dám hành hung lão tử….”
“Hành hung ngươi thì sao?” Đoàn Ngọc nhướng mày [Bốp!] cậu quăng mạnh thêm 1 chiếc chung nữa, mắt phẫn nộ như hai hòn lửa nhìn trừng trừng vào gã kia, tiếp tục cảnh cáo: “Nơi này là nơi nào hả? Tuyệt ko phải chỗ để mày giương nanh múa vuốt mà làm càng!”
Gã trung niên kia liền lập tức im bặt lại ngay. Đầu hãy còn ấn tượng mơ hồ là tối qua mình bị người khác đánh ngất….Hiện tại ko thể ko kiêng sợ kẻ có tiền. Nhà cao cửa rộng hẳn là người hầu cũng ko ít gì. Chủ nhân chỉ cần hạ lệnh, e rằng tính mạng gã khó toàn.
Phàn Chân Tường tùy cơ ứng biến, đợi mùi thuốc súng giảm đi đôi chút, mới cất tiếng nói: “Tiên sinh mời ngồi, về chuyện của lệnh ái. Chúng ta hãy bình tĩnh bàn bạc đi ah.”
“Vẫn là vị đại gia này biết đạo đãi khách. Mau giao con gái của ta ra đây. Ta sẽ chẳng gây sự làm gì.”
Gã trung niên đặt mông ngồi đối diện bọn họ. Thật đắc ý ko buông tha cho người có dáng vẻ bệ vệ nhưng khiêm nhường kia. Nhớ đến chuyện con gái bị bắt cóc, là cảm thấy bốc hỏa, liền nghiến răng nghiến lợi mắng: “Con ranh chết tiệt nhà ta thật dễ lừa gạt. Khiến cho lão tử đây ăn đói mặc rách, ngày nào cũng chịu khổ sở, ha ha….Ta đây một tay nuôi lớn con gái mình. Đến từng tuổi này đều có thể gã chồng được rồi. Nào ngờ bị lại bị tên tiểu tử kia đập cho 1 gậy rồi dắt đi mất. Hiện giờ, các ngươi cũng nên cho ta 1 chút công đạo chứ.”
Đoàn Ngọc hừ hừ, trực tiếp hỏi ngay trọng điểm: “Ngươi đòi tiền phải ko?”
“Đương nhiên, nếu ko ta còn có thể trông cậy vào nữ nhân ko có người muốn sao?”
Đoàn Ngọc nghe xong liền quay mặt đi. Cậu ghét phải nhìn thấy vẽ mặt tham lam của gã kia.
Phàn Chân Tường cười nói: “Lệnh ái là không ai muốn.”
“Hiểu được là tốt rồi. Con ngốc nhà ta bị người bỡn, sự trong sạch của cô nương gia đã bị hủy trên tay các ngươi. Ta thấy, nó theo bọn ngươi chẳng có lấy 1 ngày lành. Ở nhà cao cửa rộng, ăn sung mặc sướng, chậc chậc….. Lão tử cũng không nhất thiết phải dẫn nó về. Chỉ cần các ngươi có thành ý, hiểu ta muốn gì, thì con ranh chết tiệt kia xin hai tay dâng lên đại gia ngươi đó.”
Nói trực tiếp ── dễ dàng hiểu được ah. Ko cần dài dòng lôi thôi.
“Thỉnh hai vị đại gia chiếu cố, chiếu cố.”
“Việc này sắp xếp như thế là tốt nhất, bất quá….” Phàn Chân Tường dừng một lát, trực tiếp làm cho vọng tưởng của đối phương tan biến, “Ta nghĩ ngươi hẳn là biết rất rõ tại sao lệnh ái ko có ai muốn. Chuyện này nếu làm cho rõ ràng, ngươi chắc chắn sẽ ăn cơm tù đến hết kiếp ah.”
“Hở, ” gã trung niên cảm thấy hoảng sợ, hít lấy vài hơi nói: “Ngươi đặt điều bậy bạ.”
“Ta không đặt điều.” Phàn Chân Tường chậm rãi nhấp 1 ngụm trà. Mắt dừng lại trên người gã kia. Thấy mặt hắn lúc xanh lúc trắng thật khó xem.
“Ngươi đã làm chuyện gì với lệnh ái, trời biết, đất biết, ngươi biết, ta biết. Ta đã sớm chuẩn bị để báo quan phủ. Đáng tiếc, không biết kẻ hủy hoại lệnh ái ở đâu. Thế nên mới kéo dài đến hôm nay. Giờ đây ngươi đã tự mình đưa đến cửa….”
Phàn Chân Tường [Bốp!] 1 tiếng dằn mạnh chung trà xuống bàn. Hắn gầm lên: “Người đâu, mau đi báo quan phủ bắt gã này trị tội!”
Ngoài cửa có người hô lớn: “Gia, sáng sớm nay Thẩm Tứ đã đến quan phủ giống trống kêu oan rồi. Chút nữa đây, sẽ có nha sai đến bắt người ngay ạh.”
Hả! Gã sập bẫy rồi!
Gã trung niên sợ đến mức hồn bay phách lạc. Cái gì mà kiếm 1 số tiền, cái gì mà mang con ngốc về đều đã quên hết sạch. Giờ trong đầu chỉ còn lại cảnh quan sai đến bắt gã vào tù. Thì ra con ranh chết tiệt kia đã sớm tiết lộ chuyện tốt của lão tử….
Trong đại sảnh nhất thời [binh binh cách cách] Gã trung niên đứng dậy, vấp vào chân ghế. Gã hoảng hồn bò lên, lập tức sợ hãi tông cửa mà chạy.
Đoàn Ngọc ngạc nhiên chỉ ra cửa hỏi: “Nó ….gặp quỷ hả?”
Phàn Chân Tường cười cười, nói: “Từ nay về sau, gã sẽ ko dám quấy rầy chúng ta nữa đâu.”
Hắn chính là giăng bẫy dọa cho gã kia sợ hãi chạy mất. “Báo quan là giả thôi. Thẩm Tứ vẫn còn đang ở tiệm vải mà. Hai nha hoàn cùng Chân Nhi cũng đang ở đó ah.”
“Ra là thế.” Đoàn Ngọc liếc mắt nhìn hắn 1 cái, sẳng giọng: “Lúc sáng sao ngươi ko nói rõ với ta?” Hại ta gấp gần chết. Chỉ sợ Chân Nhi bị tên cầm thú kia mang đi.”
Phàn Chân Tường giải thích: “Nếu ta nói với ngươi thì tuồng này sao có thể diễn hay thế kia.” Thiên hạ một khi xấu tính, thì trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn. Nếu trước đó biết hắn bày trò, thì sao có thể hừng hực khí thế mà uy hiếp đối phương.
Giây lát, gia đinh tiến vào bẩm báo: “Gia, gã say rượu kia chạy mất rồi. Chúng tôi còn nghe theo lời dặn của ngài, giả vờ làm ra bộ dáng dọa người 1 chút, thấy gã chạy mất tăm luôn ạh.”
“Àh, gã chạy như thế cũng coi như xong việc. Các ngươi sau này chú ý bên ngoài 1 chút. Nếu sau này gã kia còn tìm đến cửa như thế thì đừng tùy tiện cho vào nhà. Còn nữa, phái người đến tiệm vải đón Chân Nhi về.”
“Vâng ạh.” Bọn người làm lập tức nghe lời mà đi.
Giờ đây ở đại sảnh chỉ còn cậu và nam nhân. Đoàn Ngọc vô cùng thân thiết tựa vào vai nam nhân, cậu nhỏ giọng nói: “Chân Tường, ngươi thật tốt.”
“Đương nhiên.” Phàn Chân Tường hôn lên trán cậu. Vương tay ôm người vào lòng, Hắn dùng nhân cách của mình ra để cam đoan: “Ta sẽ đối tốt với ngươi và Chân Nhi cả đời, hiểu chưa?”
“Ân.” Đoàn Ngọc gật gật đầu, dựa hẳn người vào nam nhân, môi mỉm cười. Cậu lén sờ đến ngực mình, bên trong vạt áo chính là tình ý nam nhân đã tặng cho cậu. Hai người sẽ mãi cùng nhau, bền chặt suốt đời.
Nếu hai người bọn họ còn có kiếp sau. Cậu vẫn như cũ nguyện ý cùng bên nhau mãi mãi với nam nhân….Thật lâu, thật dài.
Trong đại sảnh ko hề có tiếng động, chỉ có hai người đang dựa sát vào nhau. Lòng đang tràn đầy tư vị hạnh phúc, khiến cho bọn gia đinh dù có vô tình đi ngang mà nhìn thấy thì trên mặt ai nấy đều nở nụ cười thấu hiểu.