Một câu này khiến vẻ Cố Triều trong lòng tỏ vẻ âm trầm.
Thu Trì thấy hắn im lặng, rụt rè vân vê ngón tay, nói: "Em nói thật đó."
Cố Triều lúc này mới chớp mắt mấy cái, lập tức thoát khỏi dòng suy nghĩ kia, đưa tay xoa đầu cậu dịu dàng nói: "Anh tin em, anh chỉ là đang suy nghĩ một chút chuyện mà thôi."
Cục cưng đúng là đã kể cho hắn, nhưng không hề kể toàn bộ, vẫn còn rất nhiều điểm hắn không thể liên kết được.
Hắn hiện tại có thể hiểu vì sao tính cách của cục cưng so với những gì điều tra được khác nhau hoàn toàn, nhưng những thứ vẫn chưa sáng tỏ cũng rất nhiều, ví dụ như đứa nhỏ Tiểu Thất kia, nó là ai?
Cố Triều vô cùng chắc chắn Thu Trì đã không còn bất cứ mối quan hệ họ hàng nào, hơn nữa cậu cũng chỉ mới gặp Tiểu Thất một lần ở bữa tiệc đó.
Chỉ một lần.
Hơn nữa thời gian còn rất ngắn, chỉ nhiêu đó thì chưa thể khiến một đứa trẻ con bình thường yêu thích đế mức phải trốn cả lên xe theo về đến nhà.
Bây giờ Thu Trì chấp nhận nói cho hắn biết, bởi vì chuyện sắp tới cậu không có khả năng giải quyết.
Cũng phải thôi, người xuyên không thì đã sao? Cũng chỉ là một cái mác mà thôi, không phải ai cũng có thể trở thành siêu nhân.
Hắn lại càng không muốn, hắn chỉ mười Thu Trì sẽ luôn vui vẻ mà thôi.
Hắn không có hứng thú với tiểu thuyết nhưng ít nhiều vẫn biết nam chính là gì, như cậu đã nói, hắn là nam chính trong một cuốn tiểu thuyết, nếu là nam chính vậy dù cho thêm mười tên sát thủ cũng chỉ khiến hắn chật vật bị thương chứ không thể nào chết được.
Nếu cậu nói ra, vậy chỉ có một khả năng, sẽ có một người chết thay hắn, và cậu biết người này, và muốn hắn cứu người đó.
"Nếu anh là nam chính, vậy sẽ không chết đâu đúng không?" Cố Triều hỏi: "Vậy người chết thay anh vào lúc đó là ai?"
Thấy Cố Triều chỉ trong chốc lát là đã có thể suy luận ra, Thu Trì không khỏi phán phục, cậu quay nhìn ra ngoài cửa, nói: "Là thư ký Trần."
Thu Trì nói: "Trong nguyên tác, thật ra Diệp Tu và anh sau này sẽ vì Lâm Đặng mà đấu đá tranh giành." Nói đến đây cậu vội xua tay, "Đó đó chỉ là nguyên tác thôi.
còn bây giờ em thấy Lâm Đặng có vẻ không hề có tình cảm gì với anh."
Cố Triều cũng lập tức nói: "Anh cũng không có tình cảm gì với cô ta."
Thu Trì hơi kinh ngạc sau đó bật cười hôn một cái lên má hắn, "Em biết mà."
Cố Triều cúi đầu cũng hôn lại hắn, nhìn cậu cười vui vẻ trong vòng tay mình, tim Cố Triều rộn lên, vừa hôn vừa cảm thấy mừng, mừng vì cậu đã đến đây.
Nếu là bản thân ngày trước, hắn cứ nghĩ bản thân ở một mình đến chết cũng không sao, nhưng hiện tại hắn lại không dám tưởng tượng ra một tương lai không có cậu bên cạnh, chứ đừng nói đến người bên cạnh hắn sau này là một người khác.
Tâm trí hắn nói rằng không phải là Thu Trì thì không được.
"Đừng hôn nữa." Thu Trì cười đến thở không ra hơi, cậu lấy tay chăn gương mặt Cố Triều lại, sau đó nhéo má hắn, "Chúng ta đang nói chính sự."
"Được." Cố Triều vòng tay ôm lấy eo cậu: "Em nói tiếp đi."
Thu Trì vuốt ngực sau đó hắng giọng một cái, nói tiếp: "Sau này thì khoan hẵng nói, hiện tại em thấy Diệp Tu rất thích thư ký Trần, cho nên em nghĩ nếu để thư ký Trần cho Diệp Tu bảo vệ vậy có thể thay đổi số mệnh của ảnh."
Cố Triều thấy đây cũng là một phương án tốt, thư ký Trần theo anh cũng đã hơn ba năm, trong suốt những thư ký làm việc cho hắn, Trần Dụ coi như là giỏi nhất, mất đi một người giỏi như vậy, Cố Triều thật sự thấy tiếc nhưng hắn càng không muốn một người tài như vậy phải chết.
"Vây nghe theo em đi." Cố Triều nói: "Em cũng không cần lo về việc gã thay lòng đổi dạ, nếu gã dám làm vậy anh nhất định sẽ thiến gã, rồi đem nó đi tạ lỗi với thư ký Trần."
Diệp Tu ở bên ngoài đột nhiên cảm thấy lạnh sóng lưng.
Thu Trì: "..."
Tuy rằng tàn nhẫn nhưng cậu thấy như vậy rất xứng đáng, nhưng dù sao cũng cùng là đàn ông, điều này vẫn khiến cậu hơi sợ chút, cho nên khi Cố Triều nói ra cậu vô thức kẹp chặt chân lại.
Bây giờ đã hơn năm giờ, Cố Triều tắt nguồn máy tính, rồi nhìn Thu Trì nói: "Cục cưng đói chưa, chúng ta về nhà ăn cơm nhé? Sau đó lên giường lại nói tiếp."
Thu Trì: "..." Tại sao lại phải lên giường mới có thể nói tiếp?
Cố Triều hỏi lại: "Em có muốn ăn gì không? Anh nấu cho em."
"Trưa ăn hơi nhiều." Thu Trì nghe Cố Triều sẽ nấu cơm liền nuốt nước miếng, nhưng nhớ ra trưa đã quá nhiều liền nói, "Vẫn chưa đói."
"Phải vậy không?" Cố Triều không tin, nhéo mũi cậu, nói: "Heo con."
"Anh mới là heo." Thu Trì phẫn nộ.
"Ừ, anh là heo." Cố Triều rất vui vẻ mà dỗ dành.
"Ngoan, chúng ta về nhà.
Muốn ăn gì nào?"
Thu Trì nói: "Em muốn ăn thịt kho tàu."
Cố Triều cười đáp: "Được."
"Còn có thịt bò xào hành tây."
"Được, anh làm cho em."
Được nuông chiều thế này Thu Trì thật sự rất phấn khích, từ nhỏ đến lớn chưa ai nuông chiều cậu như vậy đâu.
Cứ như sự dung túng của Cố Triều dành cho cậu là không có giới hạn vậy.
Cậu hôn lên má Cố Triều một cái: "Anh tốt nhất."
Cố Triều hưởng thụ, nói: "Tất nhiên rồi."
"Phải rồi, quên nói với em." Cố Triều nắm tay Thu Trì cùng đi xuống tầng hầm, ở trong tháng máy, hắn nói: "Thủ tục nhận nuôi đã hoàn tất, tên người giám hộ còn có thêm một người là em, cho nên em được làm ba nhỏ rồi."
"Ba nhỏ?" Nghĩ đến cảnh tượng Tiểu Thất gọi mình là ba nhỏ, Thu Trì cảm thấy không quen, vẫn là thân ái nghe quen hơn.
"Nhưng mà, sao nhanh vậy?" Thu Trì ngẩn đầu nhìn hắn, "Em cứ tưởng ít cũng phải hai ba ngày."
Cố Triều thấp giọng cười, cúi đầu nói nhỏ: "Anh chỉ cần nửa giờ là làm xong hết thủ tục rồi, cục cưng, em thấy anh có giỏi không?"
Thu Trì tặng hắn một like, "Siêu lợi hại."
Tiểu Thất chính là sự bù đắp cho đứa con trai trong nguyên tác của hắn, việc này Thu Trì đã không còn quá bận lòng đến nó nữa.
Hiện tại Cố Triều đã có một đứa con gái hơn mình mấy ngàn tuổi.
Há há há...
Cố Triều mà biết liệu có sốc ba ngày ba đêm không nhỉ?
Cố Triều thấy cậu đột nhiên im lặng liền xòe một bàn tay ra, hỏi: "Phần thưởng đâu?"
Thu Trì lập tức dừng suy nghĩ, ngơ ngác hỏi lại: "Phần thưởng gì?"
Cố Triều: "Anh lời hại như vậy chẳng lẽ em không phải nên trao cho anh phần thưởng gì đó để anh tiếp tục cố gắng sao?"
Thu Trì: "..." Việc này cũng cần phải cố gắng sao?
Cố Triều tỏ ra đáng thương: "Cục cưng đối với anh thật lạnh lùng, em không yêu anh nữa rồi."
Thu Trì: "..."
Đại ca à, anh đừng đùa nữa.
Thu Trì suy nghĩ thử xem nên tăng hắn cái gì, sau đó phát hiện hắn có thiếu cái gì đâu.
"Vậy anh thiếu gì?" Thu Trì hỏi: "Em tặng anh cái đó, được không."
Lúc này Cố Triều nhếch mép cười tà, dồn cậu vào góc thang máy, trầm giọng nói bên tai cậu: "Anh thiếu em." Dứt lời Cố Triều cúi đầu hôn xuống.
Đến lúc cửa thang máy mở ra, Cố Triều thỏa mãn bước ra khỏi thang máy, còn Thu Trì lấy hai tay che lại mặt mũi ửng đỏ của mình đi theo sau.
Cậu nhỏ giọng mắng hai chứ: "Lưu manh." Người gì đâu mà có thể tùy thời động d*c như vậy chứ?
Cố Triều mở cửa ghế phụ cho cậu, giúp cậu cài dây an toàn rồi mới ngồi vào ghê lái, vừa khởi động xe vừa nói: "Cục cưng dù hung dữ hay xấu hổ đều vô cùng dễ thương, mắng thêm vài câu, anh thích nghe."
Thu Trì nghe vậy càng ngượng hơn, thầm nói anh có máu M sao? cậu phẫn nộ dặm chân, nói: "Không biết xấu hổ."
Cố Triều: "Anh cần gì mặt mũi, anh cần em cơ."
Là ai dạy nam chính cách thả thính vậy? Cậu dính không trượt phát nào luôn.
Cảng nói càng ngượng, Thu Trì quả quyết im lặng, Cố Triều thấy liền bật cười, không trêu chọc cậu nữa.
Sau khi về đến nhà, Cố Triều lập tức xoắn tay áo vào bếp, Thu Trì đứng ở cửa thấy hắn bận tới bận lui, liền hỏi: "Anh cần em giúp gì không?"
Lúc này Cố Triều khoác thêm tạp dề, nhìn thật sự rất ra dáng người đàn ông đã có gia đình, Thu Trì nhìn đến mê mẩn.
Hắn nói: "Không cần, em chỉ ngồi chờ là được."
Thu Trì cũng tự nhận thiên phú nấu ăn của bản thân thảm họa đến cỡ nào, cho nên cũng không nằng nặc đòi giúp, cậu chỉ tay lên lầu: "Vậy em ra chơi với Tiểu Thất."
Nói xong liền chạy biến.
Tiểu Thất lúc này đáng tô màu ở trong phòng, sáng nay được ông chỉ cho cách tô liền thích thú, liên tục tô màu cho mấy nàng công chúa trong Disney, tô đến nhận không ra hình người.
Lúc Thu Trì mới đến, Tiểu Thất liền lập tức đưa lên khoe, "Thân ái, nhìn xem có đẹp không? Ông nói Tiểu Thất là thiên tài hội họa đó."
Thu Trì nhìn công chú Ariel trong bức tranh có đến ba màu da khác nhau liền trầm mặc.
Đúng là thiên tài nha, tài nghệ siêu phàm này không phải ai cũng có được đâu.
Thu Trì khẽ hít một hơi sâu, tươi cười nhìn Tiểu Thất, giả dối nói: "Tiểu Thất đúng là thiên tài."
Tiểu Thất được khen lập tức tỏ vẻ vui sướng.
Thu Trì thầm nói, sau này cậu sẽ rèn giũa lại sau.
Tuy sống rất lâu rồi, có thể chỉ kém Chủ Thần chẳng bao giờ, nhưng hiện tại trở thành một đứa trẻ năm tuổi thì tâm trí cũng thật sự giống như một đứa trẻ năm tuổi luôn rồi.
Để giúp Tiểu Thất có thể sống thoải mái thì đây có thể là ý của Chủ Thần ha.
Thu Trì đưa tay xoa hai má núng nính của Tiểu Thất, nói: "Từ giờ Tiểu Thất đã là người nhà họ Cố, là con gái của Cố Triều rồi, phải ngoan ngoãn nghe lời." Đừng phụ công sức của Chủ Thần, "Biết không?"
"Ừm." Tiểu Thất gật đầu, hơi chu môi nói: "Tiểu Thất rất ngoan, cũng rất nghe lời nha, nhưng hôm qua nam chính rất đáng sợ."
"Đáng sợ lắm hả?" Thu Trì nghi hoặc hỏi.
Tiểu Thất gật đầu, chắc nịch nói: "Cực kỳ đáng sợ luôn, nếu thân ái không xuất hiện, dám chắc nam chính sẽ ném Tiểu Thất ra khỏi nhà rồi."
Vẻ mặt lạnh sợ của Cố Triều cậu chưa từng thấy qua, nhưng chẳng cần đáng sợ, Cố lúc trước chỉ lạnh mặt chút thôi cũng dọa chết cậu rồi.
Cho nên Thu Trì thật sự rất đồng cảm với Tiểu Thất về việc này an ủi nói: "Ở chung nhiều sẽ thấy hắn rất tốt."
Tiểu Thất bíu môi, "Mặt tốt đó chỉ cho thân ái xem thôi." Dứt lời Tiểu Thất liền nhào đến chui vào lòng Thu Trì, nũng nịu nói: "Tối nay Tiểu Thất ngủ chung với thân ái có được không?"
Thu Trì ôm tim, một đòn công kích dễ thương, tuyệt đối chí mạng, ai lại có thể từ chối sự đánh yêu này chứ? Nếu có thì chính là đồ tồi.
Thu Trì định mở miệng nói "Được" thì phía sau lưng đột nhiên xuất hiện một giọng nói trầm thấp:
"Không được."
--------------
Góc ngoài lề:
Cố Triều: Nếu gã dám làm cậu tổn thương vậy tôi sẽ thiến gã để tạ lỗi với cậu.
Trần Dụ: Cố tổng xong việc cứ trực tiếp vứt là được rồi, không cần phải đem cho tôi, tôi xin phép được chê ạ..