Cố Triều hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã khôi phục, nhớ đến lúc ăn cơm nhìn thấy Thu Trì lén lút uống rượu, hắn cứ nghĩ mình nhanh tay, không ngờ lại chậm một bước rồi.
"Cục cưng." Cố Triều không hề có ý định thoát ra, ngược lại còn thuần tiện đè cậu xuống giường nằm, hỏi: "Em đã uống bao nhiêu ly rồi."
Thu Trì vẻ mặt nghiêm túc ngẫm lại, sau đó nói: "Mới hai ly thôi." Sau đó không chờ Cố Triều lại hỏi, hai tay cậu đã x0a nắn gương mặt Cố Triều, vừa xoa vừa khen ngợi: "Oa~ đẹp trai quá.
Đẹp chết luôn."
Cố Triều chưa từng thấy ai uống rượu vào rồi một lúc sau mới say như cậu, trước đó hắn có nhìn thấy dáng vẻ Thu Trì khi say ôm cột điện gọi tên hắn mà Trần Dụ quay clip gửi qua, bây giờ người thật trước mắt còn đáng yêu gấp trăm lần.
Thu Trì liên tục chạm mọi ngũ quan trên khuôn mặt hắn, vừa sờ vừa nói: "Mắt nè, mũi nè, miệng nè, chỗ nào cũng đẹp." sau đó còn thích thú cười hì hì.
Cố Triều nhịn hết nổi liền cúi đầu hôn cậu, hỏi: "Cục cưng thấy anh đẹp không?"
"Đẹp." Thu Trì thành thật đáp.
Cố Triều lại hỏi: "Thích không?"
"Thích."
Thu Trì bình thường trước mặt Cố Triều đều vô cùng ngoan ngoãn, nhưng hiện tại lại càng thêm ngoan, hỏi gì đáp lấy, không hề giấu diếm gì.
Cố Triều bị hắn sờ s0ạng khuôn mặt đến cả người nóng lên, hắn thở dài một tiếng rồi gục mặt lên vai cậu, nói: "Không được rồi, từ giờ đến cuối tuần còn xa lắm."
Nói xong hắn liền đứng dậy, Thu Trì ngơ ngác nhìn hai bàn tay trống không, sau đó cũng ngồi dậy, đưa hai tay, dường như lại muốn chạm vào mặt hắn.
Cố Triều ôm cậu lên, khoảng cách vừa rút ngắn Thu Trì lại tiếp tục sờ s0ạng mặt hắn.
"Cục cưng đừng nghịch." Tuy nói thế nhưng hắn lại không có dấu hiệu muốn tranh đi, "Anh tắm cho em trước đã."
Nghe vậy Thu Trì ngoan ngoãn để hắn ôm vào nhà tắm, ánh sáng đầy say mê nhìn hắn.
Cố Triều bị cậu nhìn đến cả người phát hỏa, lúc tỉnh táo thì làm gì cũng kiên dè, say rồi thì cái gì cũng không cần nghĩ, bộc lộ hết cả ra ngoài.
Sống hơn ba mươi năm, lần đầu tiên Cố Triều cảm thấy gương mặt này của mình cũng rất có ích.
Suốt cả quá trình tắm, Thu Trì thật sự rất ngoan, nói gì nghe nấy, bảo cậu đi Đông thì cậu không bao giờ đi về Tây, ngoan đến mức khiến hắn muốn bắt nạt cậu không thôi.
Sau lau khô rồi giúp cậu mặc quần áo, Cố Triều ôm cậu quay trở về giường, vừa mới đặt người nắm xuống, cổ áo liền bị đối phương tóm lấy, kéo một cái khiến hắn suýt nữa mất thăng bằng ngã đè lên người cậu.
Mà cái người đang say xỉn lại không hề có ý thức mình vừa làm gì, lại không ngừng cười khúc khích, sau đó còn ôm lấy mặt Cố Triều không ngừng hôn lên.
Cố Triều để mặc cậu hôn loạn, hắn không có ý định cản đâu, bởi vì hắn cũng thích muốn chết.
Sau khi hôn đủ rồi, Thu Trì thu tay, mà Cố Triều cũng bị cậu hôn đến một cả người nóng rực, hắn nhìn Thu Trì đang mông lung, thầm nghĩ không biết có nên xin nghỉ cho cậu thêm một ngày nữa không.
Nhưng nếu làm thế, sáng mai cục cưng sẽ tức giận.
Đang đắn đo, Thu Trì lại đột nhiên ngồi bật dậy, sau đó kéo Cố Triều nằm lên giường, còn cậu lại ngồi lên lên bụng hắn.
"Cục cưng?"
Cố Triều bị hành động của cậu làm cho hết hồn, còn chưa kịp định thần lại thì vạt áo tắm đã bị cậu mạnh mẽ kéo ra.
Cố Triều: "..."
Hắn không ngồi cục cưng khi say lại bạo dạn thế.
Thu Trì kéo lỏng vạt áo Cố Triều ra, sờ soạn khắp cơ bụng của hắn, thích thú nói: "Cơ bụng nè ~~ nhiều nhiều lại cứng cứng~~~"
Cố Triều đỡ trán, ánh mắt tối đen, nhịn đến mức cánh tay nổi gân xanh.
Bên dưới còn cứng hơn.
Thu Trì không hề để tâm đến nỗi khổ của hắn, tiếp dùng tay chọc chọc mối khối cơ trên bụng Cố Triều, vui vẻ đếm: "Một hai ba bốn năm...!Ủa?" Đang đếm cậu đột nhiên nhíu mày, Cố Triều hơi thở hổn hển hỏi: "Sao vậy?"
Thu Trì đưa ra hai ngón tay, nói: "Anh vừa học thuật phân thân hả? Em thấy hai Cố Triều luôn nè."
"...!Ừ." Hắn gian nan đáp một tiếng.
Thu Trì lại nói: "Một hai ba...!cơ bụng cũng nhân đôi luôn nè."
Cố Triều bật cười, dụ hoặc hỏi: "Vậy cục cưng thích không?"
"Không thích." Thu Trì bíu môi.
"Vì sao?" Phần th@n dưới bị đè đến phát đau, vậy mà người đang ngồi lên còn không ngừng lắc qua lắc lại, Cố Triều cảm thấy mình sắp nổ tung rồi.
Thu Trì thành thật đáp: "Một người đã mệt muốn chết rồi, hai người phục vụ không nổi."
Nghe vậy Cố Triều nhịn không được nữa mà bật cười lớn, hắn vừa cười thì sợi dây lý trí cũng lập tức đứt theo, cục cưng của hắn đúng là đáng yêu chết người, bàn tay đưa ra sau nhẹ nhàng xoa bóp cặp đào, "Nổi hay không phải thử mới biết."
Dứt lời hắn liền lật người đem Thu Trì đ è xuống dưới thân, không để cho Thu Trì kịp phản ứng liền cúi đầu hôn cậu.
Giữa chừng Cố Triều bất chợt dừng lại, hắn dùng ánh mắt không tin mà tách ra, Thu Trì vậy mà trong lúc hôn đã ngủ mất tiêu.
Cố Triều nhìn cậu rồi lại cúi đầu nhìn xuống dưới sau đó bất lực đỡ trán thở dài một tiếng.
Hơn một tiếng sau, Cố Triều một lần nữa từ nhà tắm bước ra, nhìn người đang ngủ ngon lành trên giường liền đi đến véo má cậu một cái: "Châm lửa mà không chịu dập, trên đời này cũng chỉ có em mới khiến anh không nỡ mắng thế này."
Thu Trì bị véo má cũng không tỉnh, há miệng ngáy khò khò, khóe miệng còn chảy cả nước miếng.
Cố Triều cưng chiều nhìn, cúi đầu hôn cậu một cái rồi quay người tắt đèn, sau đó nằm xuống bên cạnh, ôm chặt cậu vào lòng rồi chìm vào giấc ngủ.
Cố Triều đột nhiên mở mắt, hắn thấy mình đang đứng trên một con thuyền, mà bàn tay hắn lúc này lại bị ai đó nắm chặt kéo đi, hắn nhìn xuống thì phát hiện là Tiểu Thất.
Tiểu Thất lúc này giống như có ma lực, hắn thử kéo một cái, con bé vậy mà không hề bị xê dịch tý nào, trái lại hắn còn bị con bé kéo đi.
Tiểu Thất dẫn hắn đến mũi thuyền, ở đó có một thanh niên đang đứng, Cố Triều nhìn bóng lưng thanh niên liền lập nhận ra cậu, hắn lập tức gọi: "Tiểu Trì?"
Thu Trì vừa nghe có người gọi lập tức quay đầu, mái tóc màu đỏ chói mắt, thân thể gầy gò đến mức sắp nhìn thấy xương, mỗi lần gió mạnh thổi qua đều khiến cậu lung lay sắp đổ.
Cố Triều nhìn bộ dạng này của cậu, trái tim tức khắc đau nhói, không hề nghĩ đến chuyện gì đang xảy ra, vội vàng đưa tay ra, muốn bước đến đỡ lấy cậu.
Nhưng hắn vừa nhích lên một bước thì phát hiện cả cơ thể lại không thể cử động, Tiểu Thất đang giữ chặt lấy tay hắn.
Cố Triều còn chưa kịp kinh ngạc thì lại thấy Thu Trì lùi dần về phía sau, mà phía sau lan can không biết từ lúc nào đã biến mất, nếu lùi nữa nhất định sẽ ngã xuống biển, lần này hắn hoảng thật rồi, liền lớn giọng lên: "Tiểu Trì, em đừng lùi, mau đến chỗ anh."
Từng chữ hắn nói ra đều là lo lắng và quan tâm, nhưng Thu Trì vậy mà lại hai mắt nhắm chặt, vẻ mặt hoảng sợ, cậu đưa tay lên che lỗ tai đồng thời lại lùi thêm hai bước.
"Không!" Cố Triều hoảng sợ hét lên, hắn cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Cục cưng, em đừng sợ, mau đến chỗ anh."
Lúc này Thu Trì mở mắt, nước mắt chảy dài trên gương mặt hốc hác, cậu nhìn hắn nói: "...!Em...!chưa đủ ngoan sao?"
Cố Triều không biết cậu đang nói gì, chỉ biết trái tim mình không ngừng đau nhói, hướng cậu nói lớn: "Em ngoan, rất ngoan, em nghe lời anh mà đúng không? Mau lại đây."
Lần này Thu Trì nghe lời, tiến lên phía trước hai bước.
Cố Triều vui mừng không ngừng cổ vũ cậu: "Đúng rồi, ngoan lắm, mau lại đây."
Còn chưa kịp vui mừng bao lâu thì Thu Trì dừng lại, ánh mắt dại ra, vẻ mặt đau đớn nói: "Em, em hứa sẽ ngoan mà."
Nhìn cậu khóc, tim Cố Triều như bị ai đó bóp nghẹt, Thu Trì nhìn hắn, ánh mắt buồn bã, sau đó cả người cậu giống như là kem, tan thành nước.
Trước khi cả người và nước hòa lại làm một, cậu chỉ kịp kêu một tiếng: "Anh ơi."
Cảnh tượng khiến Cố Triều chết sững tại chỗ, hắn gào lên: "Tiểu Trì!"
Cố Triều mở mắt, ngồi bật người dậy, cả người đều phủ một lớp mồ hôi mỏng, bên cạnh hắn đột nhiên động đậy, hắn lập tức quay người nhìn qua, Thu Trì vẫn đang say giấc, cậu vừa lật người, quay mặt về phía hắn.
Thoáng chốc hình ảnh trong mơ cứ như một cơn lũ, không ngừng xuất hiện trong tâm trí hắn, Cố Triều sợ hãi, tay run rẩy chạm vào người cậu.
Cơ thể nóng âm, hơi thở đều đặn, mái tóc đen mượt, cả một thời gian bị hắn nuôi đến béo mềm, hoàn toàn không giống trong giấc mơ của hắn.
Nghĩ đến cảnh cậu hòa tan thành nước, Cố Triều lại thấy sợ hãi, trái tim treo tận cuống họng, đập mạnh như trống, khiến hô hấp hắn trở nên khó khăn.
Cố Triều ôm chặt cậu vào lòng, cảm nhận hơi nóng từ trên người cậu truyền đến, tham lam ngửi mùi hương trên người cậu, cảm giác chân thật này cuối cùng cũng khiến trái tim hắn cũng được thả lỏng.
---------------
Góc ngoài lề:
Có một khoảng thời gian Thu Trì nhìn thấy Cố Triều mua rất nhiều mỹ phẩm về nhà.
Thu Trì: Anh mua mấy cái này làm gì.
Cố Triều: Tu dưỡng nhan sắc.
Thu Trì: ...
Cố Triều: Phải tu dưỡng thôi, nếu khi sau này già rồi, giữ không nổi chân em.
Thu Trì: ....