[Hệ Thống Xuyên Thư] Sau Khi Xuyên Qua Nam Chính Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Tôi

Chương 157




Ánh mắt và giọng Lý Kỳ lạnh lẽo đến cực điểm, trông không giống như đang nói đùa.

Lý Kỳ nhìn bộ dạng thảm hại hiện tại của Tề Kiệt, lại nhìn Thu Trì nằm co ro sát trong góc tường, biểu cảm hoàn toàn chết lặng, dường như cú sốc này đã hoàn toàn đánh sập tâm trí cậu.

Lý Kỳ đi tới nhặt lên chiếc quần bị ném ở một góc, bước đến chỗ Tề Kiệt khom người quỳ xuống giúp anh mặc vào, “Xin lỗi vì những chuyện mà cấp dưới của tôi đã làm.”

Tề Kiệt vẻ mặt không quá đành lòng nhưng hai tay quá bất tiện, hắn cũng không thể thả rông như vậy mà đi lại được, không còn cách nào, dù không đành lòng nhưng gã chỉ có thể để y mặc lại giúp mình.

Sau khi giúp Tề Kiệt mặc lại quần áo chỉnh chu, Lý Kỳ lúc này mới quay sang nhìn hai tên thảm hại kia. Y đứng dậy, bước nhanh về phía chúng.
Hai tên đó sợ sệt lùi lại phía sau, chúng mở miệng cầu xin nhưng vẻ mặt Lý Kỳ không có chút lay động nào. Lý Kỳ lạnh nhạt nhanh tay nắm lấy tóc của hai tên đó, không nói một lời nào lôi hai tên đó ra khỏi phòng.

Nhìn cánh cửa từ từ đống lại, Tề Kiệt đối với Lý Kỳ càng thêm phần khó hiểu.

Nhưng lúc này Tề Kiệt không có nhiều thời gian để suy nghĩ về y, gã vội chạy đến bên cạnh Thu Trì, nhìn vẻ mặt chết lặng của cậu, khiến Tề Kiệt không khỏi nhớ lại hình ảnh sâu trong ký ức tối tăm, khiến gã hoảng hốt sợ hãi.

“Tiểu Trì?”

Lúc này trên gương mặt Thu Trì đã thấm đẫm nước mắt, rõ ràng người chịu khổ là Tề Kiệt nhưng gã vẫn quan tâm lo lắng cho cậu, như thể người bị làm nhục không phải gã mà là cậu.

Thu Trì thầm tự trách bản thân đến hàng nghìn hàng vạn lần, nếu cậu không ương ngạnh, nếu cậu ngoan ngoãn nghe lời thì cớ sự này đã chẳng thể xảy ra, cậu vẫn sẽ vui vẻ về nhà sau chuyến đi chơi, Tề Kiệt cũng không phải chịu cảnh nhục nhã này.
Hối hận vì hành động của bản thân trong quá khứ, bất lực vì bản thân vô dụng luôn cần có người bảo vệ, khiến tâm trí Thu Trì bị đánh gục, bất lực bật khóc vì sự yếu đuối và vô dụng của bản thân.

“Hức, anh đừng an ủi… Người bị… là anh mà…” Thu Trì khóc lóc đến mức phát âm cũng chẳng rõ ràng.

Thấy Thu Trì khóc đến lạc cả giọng, Tề Kiệt chỉ có thể chậm rãi an ủi cậu.

“Đừng khóc, cũng không phải việc gì lớn, cứ coi như anh bị chó cắn mấy cái thôi. Không việc gì phải khóc.”

Tề Kiệt cảm thấy việc này không có gì to tát, trước đây gã còn nếm trải những điều kinh tởm hơn thế này nhiều, nhục nhã thì nhục nhã nhưng ít nhất gã cũng bảo vệ được đứa trẻ này.

Vốn tưởng sẽ dỗ dành được cậu, không ngờ vừa dứt lời, Thu Trì lại khóc còn to hơn.
“Chó cắn cũng đau mà.” Thu Trì gào khóc nói.

“Sao anh cứ bảo vệ em thế?” Thu Trì khóc đến nước mắt chảy giàn sụa, nhìn cực kỳ khó coi, cậu vừa mếu máo khóc vừa nói từng chữ đứt quãng, “Anh không cần bảo vệ em chỉ vì Cố Triều bảo anh làm thế.”

Thu Trì nhận thức rõ bản thân yếu thế nào, nếu không phải vì cậu, Tề Kiệt đã có thể sớm chạy thoát được rồi.

Tề Kiệt nhìn bộ dạng khóc lóc thảm thương của cậu không biết phải nói gì, cứ như gã càng nói cậu càng khóc lớn hơn, gã không dỗ nổi đứa nhỏ mít ướt này.

Tề Kiệt nhìn cậu thở dài một tiếng sau đó thả lỏng cơ thể ngồi dựa vào tường, gã đưa mắt nhìn bức tường lạnh lẽo, bỗng nhiên nói: “Anh có một đứa em trai.”

Thu Trì khóc nước mắt nước mũi lấm lem như một con mèo nhỏ, khẽ ngước mắt nhìn gã.

Không biết nhớ đến cái gì, Tề Kiệt bỗng nhiên lại mỉm cười, “Gia đình anh chẳng tốt đẹp chút nào, ba mẹ lúc nào cũng trong trạng thái nghiện ngập, hễ có chút tiền liền đem đi cờ bạc cả, hoàn toàn chẳng đoái hoài đến hai anh em anh.”

“Dù sống trong gia đình như thế, nhưng thằng bé lại nói với anh là thằng bé muốn trở thành cảnh sát.” Giọng Tề Kiệt lúc này rất nhẹ nhàng, trong ánh mắt gã toát lên một tia tự hào, “thằng bé thông minh lắm, không giống như anh, đến cấp 2 cũng không tốt nghiệp nổi.”

“thằng bé là niềm tự hào của anh đấy.” Tề Kiệt khẽ mỉm cười, ngón trỏ và ngón giữa bị trói chặt ở phía sau không ngừng ma sát vào nhau, cơn nghiện thuốc lá ấp đến khiến gã khó chịu, hiện tại gã rất thèm hơi thuốc.

“Muốn học trường cảnh sát thì phải tốn rất nhiều tiền, anh khi ấy còn nhỏ, dù có làm cả ngày lẫn đêm cũng chỉ đủ chi trả một tháng học phí của một trường hợp giáo dục giá rẻ.” Giọng gã nhẹ nhàng bâng quơ, “Đúng lúc đấy kẻ hay bán ma túy cho ba mẹ anh tìm đến anh muốn giao dịch, nói chỉ cần anh giúp gã vận chuyển một lô hàng thì sẽ trả cho anh một khoảng rất lớn, khoảng tiền đó đủ để anh có thể lo được tiền học của em trai trong một thời gian dài, còn dư tiền mua cho thằng bé một bộ sách giáo khoa mới.”

Tề Kiệt cười, hắn tự chế giễu bản thân, “Dù đã tự hứa với lòng sẽ không đi vào vết xe đổ của ba mẹ, nhưng số tiền đó thật sự quá lớn, cuối cùng anh đồng ý.”

"Bơi vì anh là trẻ con cho nên có thể dễ dàng vận chuyển mà không khiến ai nghi ngờ. Lúc ấy anh còn tự nói rằng sẽ chỉ làm lần này thôi, nhưng sau khi nếm được vị kẹo ngọt sao có thể không lưu luyến mà ăn kẹo đắng. Lần một thì sẽ có lần hai, lần ba, lần bốn. Anh không nói với bất kỳ ai về việc này, dành dụm được một khoảnh tiền khá lớn.

Số tiền đó anh dự định khi thằng bé tốt nghiệp đại học sẽ cùng thằng bé rời khỏi nhà, cho thằng bé một cuộc sống tốt đẹp hơn, lúc ấy dường như có một tương lai ngập tràn ánh nắng đang chờ đợi hai anh em anh.

“Nhưng…” Đến đây, giọng Tề Kiệt có chút run, gã khẽ liếʍ bờ môi khô khốc, gã nhíu chặt mày, ánh mắt lóe lên một tia sáng mỏng manh, trông giống như sắp khóc.

Thu Trì nhìn biểu cảm của gã vào giây phút này, lòng ngực đau ầm ĩ, nếu không phải hiện tại tay chân trói chặt thì cậu đã đi đến ôm lấy gã.

Tề Kiệt nhận ra bản thân lúc này có chút không kìm nén được cảm xúc, gã im lặng một lúc lâu, rồi mới nói tiếp: “Nhưng vào những giây phút chúng ta thả lỏng nhất thì cuộc sống sẽ đạp đổ những mật ngọt giả dối mà chúng ta tạo dựng lên.”

“Sau khi em trai anh tốt nghiệp cấp 3, cũng là lúc ba mẹ anh nghe được tin anh vận chuyển ma túy, kiếm được một khoảnh tiền lớn. Bọn họ đã làm ầm lên đòi anh giao ra toàn bộ số tiền, nhưng điều anh sợ lúc ấy không phải là mất hết toàn bộ số tiền đã có mà là em trai anh đã biết chuyện.”

Ngay bây giờ hình ảnh người thiếu niên ấy hiện lên trong tâm trí gã, thằng bé đứng trước cửa, vẻ mặt chết lặng.

Ánh mắt khi ấy chỉ trong một khoảnh khắc nhưng lại ám ảnh gã cả một đời.

“Sau đó thằng bé bỏ nhà ra đi.” Giọng Tề Kiệt nhẹ nhàng nhưng ánh mắt toát ra một tia thống khổ không thể che giấu, “Anh không biết thằng bé đi đâu, tìm khắp nơi cũng không thấy.”

“Cho đến ngày nhận đơn thông báo trúng tuyển thì thằng bé mới quay về.” Nói đến đây Tề Kiệt im lặng rất lâu. Thu Trì nhìn ra được cơ thể gã nhẹ nhàng run lên, cậu nhích người lên, mái tóc khẽ dụi lên bắp đùi gã. Cậu muốn an ủi Tề Kiệt nhưng chỉ có thể vụng về làm như vậy.

Nhưng có vẻ cách này thật sự có tác dụng, chỉ một lát sau đó, Tề Kiệt đã nói tiếp: “Lúc thằng bé về anh không có ở nhà. Sau khi nghe tin anh tức tốc chạy về, nhưng lúc đó đã quá trễ rồi.”

“Thằng bé đã treo cổ tự tử, ngay khi nhận được thư báo trúng tuyển.”

Nét mặt Thu Trì toát lên vẻ kinh hãi, Tề Kiệt lại nói: “Có vẻ như nó không thể chịu đựng được việc bản thân có thể thi đậu vào trường cảnh sát bằng tiền phạm pháp.”

Vẻ mặt Thu Trì buồn bã khi nghe được quá khứ của Tề Kiệt, cậu có lẽ cũng chẳng ngờ cuộc sống cứ Tề Kiệt lại có thể đau thương đến mức ấy. So với gã, Thu Trì cảm nhận được rằng bản thân nhỏ bé biết bao.


“Anh bảo vệ em như thế.” Thu Trì vì khóc quá nhiều mà giọng trở nên khàn khàn, “Vì em giống em trai anh ạ?”

“Hả?” Tề Kiệt không biết vì sao Thu Trì lại có suy nghĩ thành ra như thế, gã thằng thừng nói: “Làm sao mà giống được, em trai anh không mít ướt như em đâu.”

Thu Trì: “…”

Thu Trì lặng lẽ thu lại sự cảm động trong lòng, nước mắt sắp chực rơi ra ngoài cũng chảy ngược lại vào trong.

“Em không có mít ướt.” Thu Trì hít một hơi, cậu như con tôm bị bắt nhỏ bị bắt thảy lên bờ, giãy đành đạch nói: “Từ nhỏ đến lớn số lần em khóc có thể đếm chưa hết hài bàn tay đấy!”

Tề Kiệt nhìn cậu, ánh mắt không tin tưởng lắm, nhưng gã mừng có thể dời tâm trí của cậu sang chuyện khác thành công. Gã không muốn đứa nhỏ này sẽ day dứt trong lòng vì chuyện này.

Nhưng nghĩ lại tính cách cậu dễ bị lừa như vậy, bảo sao ông chủ chả cần tốn quá nhiều sức cũng lừa được đứa nhỏ này về nhà.

Ở trong một thế giới toàn những kẻ lòng lang dạ sói thế này, Thu Trì chỉ là vô tình bị kéo vào thôi, kể cả không có lệnh từ ông chủ, gã cũng không muốn sự ngây ngô này bị vấy bẩn.

Đột nhiên cơn đau từ bên dưới truyền đế khiến Tề Kiệt hít một ngụm khí lạnh, gã mệt mỏi ngồi dựa vào tường, cảm giác nhớp nháp bên dưới làm gã cảm thấy buồn nôn.

Ánh mắt mệt nhìn sang, vô tình lọt vào mắt gã là một lý nước bằng sứ trong suốt.

Ngay khi nhìn thấy ly nước Tề Kiệt gần như ngay lập tức ngồi bật dậy, làm cho Thu Trì cũng phải giật mình theo.

“Gì vậy ạ?” Thu Trì nhìn ánh mắt Tề Kiệt thì thấy khay cơm mà người ban nãy đem vào để cách đó không xa.

“Tiểu Trì, mang lý nước đó lại đây.” Tề Kiệt bây giờ hơi mệt để di chuyển, ban nãy gã đã tiêu hao không ít thể lực rồi…

Thu Trì nghe lời nhích người qua, cố gắng từng chút đẩy khay cơm qua, đến khi khay cơm đến gần sát chân Tề Kiệt thì gã liền bảo dừng.

Tề Kiệt: “Uống sạch nước trong ly đi.”

Thu Trì không hiểu vì sao Tề Kiệt lại đưa ra yêu cầu kỳ quái như vậy nhưng cậu cũng chỉ khó hiểu chứ cũng không tò mò. Cậu biết Tề Kiệt bảo cậu làm vậy chắc chắn có mục đích, hơn nữa Thu Trì cũng đang cảm thấy khát nước, cậu liếʍ đôi môi khô không khốc, cúi đầu dùng răng cắn miệng ly, từ từ dốc ngược ly uống từng ngụm nhỏ.

Tay chân bất tiện dẫn đến uống nước thôi cũng cảm thấy khó khăn, Thu Trì bị nước đổ vào mũi không ít lần, chờ đến khi nước trong ly cạn sạch, nửa gương mặt và cổ áo đều bị nước dội cho ướt đẫm.

Sau khi uống nước xong Thu Trì vì bị nước vào mũi dẫn đến bị sặc mà ho lấy ho để, nhưng cổ họng đã thoải mái hơn rất nhiều.

“Em uống xong rồi.” Thu Trì khàn giọng nói.

“Ừ.” Tề Kiệt đáp một tiếng rồi dùng chân vớ lấy chiếc áo của một trong hai tên kia để lại trùm lên chiếc ly, gã cố gắng bọc chiếc ly vào trong chiếc áo thật kín kẽ, rồi mới nói: “Cách ra xa một chút.”

Đợi Thu Trì nhích người ra xa, Tề Kiệt liền đưa chân lên rồi dùng sức đập mạnh xuống, chiếc ly được bọc kín trong áo phát ra một tiếng vang nhỏ.

Ngay khi chiếc ly vỡ, Tề Kiệt cũng cùng lúc nhín thở, chờ qua năm phút cùng không thấy có ai đi vào liền thở phào một hơi rồi dùng chân tháo bỏ chiếc áo ra.

Nhìn những mảnh thủy tinh rơi ra đất, Tề Kiệt không khỏi vui mừng khôn siết, gã lấy một mảnh thủy tinh rồi nhanh chóng cắt bỏ sợi dây đang trói tay mình, rồi quay sang cắt bỏ dây trói cho Thu Trì.

Thu Trì nhìn gã với ánh mắt sùng bái: “Anh đỉnh quá, thật là lợi hại.”

“Suỵt.” Tề Kiệt ra hiệu cho cậu nhỏ tiếng,

"Nhỏ tiếng chút. Nghe này, anh có một kế hoạch để chạy thoát khỏi đây, nhưng em phải nghe theo lời của anh đấy.