[Hệ Thống Xuyên Thư] Sau Khi Xuyên Qua Nam Chính Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Tôi

Chương 147




Ngày hôm sau, việc đầu tiên mà Thu Trì làm sau khi mở mắt chính là đắp chăn che kín cả người, úp mặt vào gối, mong rằng bản thân có thể thiếu oxi mà xỉu luôn khỏi tỉnh.

Nhưng Cố Triều lại cố tình ôm cậu vào lòng, cười cười nói nhỏ bên tai cậu, “Dạy rồi à bé nấm.”

“…” Thu Trì: “Xin anh hãy quên tất cả chuyện hôm qua đi ạ.”

“Em hôm qua đáng yêu như vây, làm sao anh có thể quên được.” Cố Triều nói: “Anh sẽ ghi nhớ cả đời.”

Aaaaaaa!

Thu Trì hiện tại thật sự muốn đào một cái lỗ để chui xuống.

Tự cởϊ qυầи áo ảo tưởng mình là nấm thì thôi đi!

Hà cớ gì lúc làm lại có thể nói ra mấy câu đáng xấu hổ như thế chứ?! Đã vậy còn là cậu chủ động quấn lấy Cố Triều, cầu xin được nhiều hơn nữa!!

Aaaaaaaa!!!

Thu Trì liên tục đỏ mặt gào thét trong lòng, nếu không phải nửa thân dưới bị làm đến phế, thì cậu còn muốn dùng chân đạp chăn lăn qua lăn lại để có thể xua đi bớt những ký ức đen tối kia.
Tuy cách một lớp chăn dày, nhưng Cố Triều vẫn biết bây giờ nội tâm cậu rất đặc sắc. Hắn nhịn cười, ôn nhu hỏi: “Bé cưng, có đau đầu không?”

Thu Trì không trả lời, phải mất một lúc sau từ bên trong chăn mới truyền ra một tiếng “Không.”

Đầu thì không đau, bên dưới hình như cũng đã được rửa sạch và bôi thuốc nhưng từ hông trở xuống chỗ nào cũng đau!

Cậu mơ hồ nhớ sau khi ra khỏi phòng tắm, cả hai còn ở trên giường làm thêm mấy hiệp đến tận sáng mới dừng lại.

Sáng mới ngủ, tỉnh giấc thì đã gần 5 giờ chiều luôn, sắp tối luôn rồi!

Hôm qua đã nghỉ học rồi, hôm nay lại nghỉ tiếp, bây giờ có khi hai ba ngày tới cậu cũng không thể đi học được luôn!

Dù không nói nhưng thế nào cũng sẽ bị giáo sư Liễu nhìn bằng ánh mắt khiển trách cho mà xem!

Aaaaaaaa! Thu Trì không ngừng gào thét.
Cố Triều là đồ cằm! Thú! Biến! Thái!

Thu Trì oán giận thầm mắng.

“Anh đã gọi điện xin nghỉ mấy ngày cho em rồi, em cứ nghỉ ngơi đi.” Cố Triều thở phào một hơi, cách một lớp chăn dày, chuẩn xác chạm vào eo cậu vỗ nhẹ.

Anh! Còn! Dám! Nói!

Cố Triều nhìn cậu dỗi mà chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn liền tủm tỉm cười, nói: “Đồ Diệp Tu đưa đúng là đồ tốt, lần sau chúng ta xài hết nhé?”

Nghe tới đây, lỗ tai Thu Trì giật một cái. Cậu có cảm giác xấu.

“Đồ gì?”

Cố Triều không biết từ đâu lấy ra một chiếc hộp vô cùng quen mắt, Thu Trì còn chưa kịp nhớ lại thì hắn đã lật ngược chiếc hộp lại khiến đồ vật bên trong đều rơi ra ngoài.

Một đống bao cao tràn lan trên giường vô cùng chói mắt, Thu Trì câm nín trợn tròn mắt còn Cố Triều lại tỏ vẻ vô cùng hài lòng với điều này.
“Hôm qua chỉ xài được mấy cái.” Cố Triều cười ha ha mấy tiếng: “Lần sau chúng ta xài hết nhé bé cưng.”

Quà sinh nhật năm nay, hắn thích nhất là cái này.

“Sao anh lại tìm được?!” Thu Trì bất ngờ ngồi bật dậy khiến hông nhói lên làm cậu đau đớn thét lên một tiếng, đau đến mức nước mắt cũng trào ra khỏi hốc mắt.

Cố Triều cũng bị động tác của cậu dọa cho hết hồn, vội vàng giúp cậu xoa bóp hông.

Thu Trì đau đến không nói lên lời, hôm qua xài có mấy cái đã như vậy rồi, lần sau xài hết thì cậu sao có thể sống qua ngày hôm sau được nữa.

Nhìn đống bαo ©αo sυ rơi trên giường, chỗ này phải hơn mười cái đấy. Anh không sợ tinh tẫn nhân vong nhưng em sợ biết không!

“Nói.” Thu Trì tức đến mức cắn một cái lên cánh tay hắn, “Anh tìm thấy ở đâu vậy hả?” Cậu đã giấu đi rồi cơ mà, sao hắn còn tìm được?

Cố Triều bị cắn vừa đau vừa ngứa, nhưng hắn vẫn đưa tay qua ý bảo cậu cứ cắn thêm vài cái nữa cũng được.

"Bé cưng, em giấu trong tủ quần áo, lại còn giấu dưới qυầи ɭóŧ của anh, em nói xem? Không phải là em cố ý để anh tìm thấy đó chứ? Còn lấy qυầи ɭóŧ giấu, không phải là em đang dụ dỗ anh làm em à?

Thu Trì: “…”

Tại sao lại thành cậu cố ý dụ dỗ hắn rồi?

Thu Trì lúc đó giấu vội giấu vàng cho nên không nhớ rõ mình nhét nó vào chỗ nào, không ngờ lại là… Hầy da, nhục nhã quá đi mất.

Thu Trì lấy hai tay che mặt, trong lòng vừa gào thét vừa giãy đành đạch.

Cố Triều vừa thu dọn đống bαo ©αo sυ vừa nhịn cười, biểu cảm của cậu cứ thay đổi liên tục làm hắn thấy vừa đáng yêu vừa thú vị.

Dọn xong Cố Triều cất quá một bên, sau đó hắn vòng tay qua ôm lấy cậu. Còn Thu Trì lấy chăn trùm kín mít, thậm chí còn xoay người đưa lưng về phía hắn, hôm nay cậu muốn tuyệt giao, không thèm nói chuyện với hắn nữa.

“…”

Qua vài phút sau, Thu Trì chậm rãi ló đau đầu ra khỏi chăn, rầu rĩ nói: “Em mắc tè.”

“Phụt!” Cố Triều rốt cuộc cũng không nhịn được mà cười lớn.

Thu Trì đỏ mặt nói lớn: “Anh đừng có cười!”

Là ai khiến em không thể cử động được hả?!

Em sẽ tuyệt giao với anh!!

Đồ không có nhân tính!

Đồ tồi Cố Triều!

“Được. Anh không cười.” Cố Triều khó khăn điều chỉnh cơ mặt, sau đó kéo Thu Trì ra khỏi ổ chăn rồi ôm ngang cậu lên.

Đột ngột tiếp xúc với không khí khiến Thu Trì khẽ rùng mình một cái. Lúc này, cậu mới để ý thấy Cố Triều chỉ mặc mỗi cái quần ngủ, nửa thân trên để trần, lộ ra hình xăm do chính tay cậu làm.

Còn cậu lại chỉ mặc độc mỗi chiếc áo ngủ không vừa với kích cỡ của mình, một bên áo còn bị tuột ra khỏi vai, bên dưới thì chả có gì.

“…”

Mắng Cố Triều một tiếng ông chú biếи ŧɦái thật sự không oan cho hắn một chút nào!

Thế mà bảo nam chính không ăn khói lửa nhân gian.

Cậu thấy hắn chỉ còn cách một chút nữa thôi là chơi SM luôn rồi.

Tiểu thuyết đúng là bốc phét!!

Từ giờ ai dám ở trước mặt cậu nói nam chính tiểu thuyết không ăn khói lửa nhân gian cậu sẽ bảo Cố Triều đánh kẻ đó thành thiểu năng!

Cậu mới không tự mình đánh. Cậu rất biết tự lượng sức mình.

Cố Triều ôm Thu Trì đến trước bồn cầu, nói: “Anh giúp em cầm nhé?”

Thu Trì hai chân run lẩy bẩy nhưng vẫn cố đẩy Cố Triều ra ngoài nói: “Không cần đâu, anh ra ngoài đi.”

“Thật sự không cần sao?” Cố Triều buồn hiu hỏi lại.

Điền mất thôi, ai cần anh giúp mấy việc này cơ chứ!

“Không cần!” Thu Trì quả quyết đẩy người ra sau đó đóng sầm cửa lại.

Đây là lần đầu tiên Thu Trì thấy việc đi vệ sinh thôi cũng có thể mệt đến thế này. Vất vả lắm mới làm xong chuyện đại sự đời người, Thu Trì gian nan lết thân tàn ra bồn rửa mặt, vừa mới nhìn vào gương liền chết điếng.

Toàn thân cậu, chỗ nào cũng chi chít dấu hôn cùng vết cắn, khiến Thu Trì vừa nhìn liền sợ ngây cả người luôn.

Thu Trì: “…”


Thu Trì: “!!!”

What The Fuck!!!

Thu Trì nhịn không được mà chửi một tiếng.

Cậu nhanh chóng lết thân tàn ra cửa, hung hăng mở cửa ra, thấy Cố Triều đang đứng đợi bên ngoài liền mắng: “Anh là bạch tuộc đó hả? Hay là chó?”

Cố Triều thất đức bật cười, nói: “Rất đẹp.”

Thu Trì: “…”

Đẹp cái đầu anh, có anh mới đẹp! À không, hình như mình đang khen ảnh, không được.

Thu Trì nghĩ nghĩ một hồi cũng không nghĩ câu nào để mắng hắn, Thu Trì giận đến đỏ cả mặt, cuối cùng chỉ có thể nói ra một cậu: “Tư bản anh đúng là quỷ hút máu.”

Cố Triều cười ha ha mấy tiếng, tiến đến ôm cậu vào lòng dỗ dành, tranh thủ thời cơ cậu không để ý liền cúi đầu hôn lên cổ cậu một cái, khiến Thu Trì vừa bất ngờ vừa nhột mà rụt cổ lại.

Hắn lại gian xảo cười: “Vậy em có biết tư bản giỏi nhất là cái gì không?”

Thu Trì có cảm giác không lành, nhưng cả người đều bị khóa chặt trong lòng hắn, không di chuyển được.

Hắn nói: “Chính là hút sạch giọt máu cuối cùng của em.”

Thu Trì: “!!!”

“Cứu mạng!!”

Cửa phòng tắm đóng lại trước tiếng kêu cứu thảm khốc của Thu Trì.

Mười phút sau cửa phòng tắm lại mở ra, Thu Trì cả mặt đều đỏ bừng, ánh mắt đều phủ bởi một làn nước mỏng manh đang chực chờ rơi xuống, miệng há ra nặng nề thở dốc. Hai chân cậu run rẩy lúc này không đứng nổi nữa mà ngồi thụp xuống đất.

Ban nãy cậu bị thọt lét, cười đến hai chân đứng không vững nữa rồi, mà thủ phạm gây ra lại mỉm cười vui vẻ ôm cậu lên, tấm tắc khen: “Em đáng yêu lắm.”

Thu Trì không còn sức hờn dỗi nữa, trong đầu đang soạn ra một văn bản dài hai trang chỉ để mắng hắn là tên biếи ŧɦái cằm thú.

Dỗi éo chịu được!!

Cố Triều nhịn cười ôm cậu đặt lên giường, đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Cố Triều mở hé cửa đi ra ngoài, nhưng chưa đầy một phút đã quay lại, trên tay có thêm một cái khay nhỏ.

Mùi thơm bốc ra cùng khói nóng nghi ngút, Thu Trì khịt mũi ngửi một cái bụng liền cảm thấy đói. Cậu ngủ cả một ngày, bao tử bây giờ đang cực kỳ trống rỗng.

Cháo đưa tới là cháo thịt bằm bên trên có ít hành băm nhỏ, mùi thơm nức mũi.

Cố Triều múc một muỗng thổi nguội bớt rồi đưa qua, “A~”

“A.” Thu Trì ngồi trên giường, vô cùng hài lòng với sự phục vụ của hắn. Cháo thơm, độ lỏng vừa đủ, thịt bằm cũng mềm, ngậm là tan trong miệng. Cùng với mùi thơm của hành lá khiến cháo càng thêm hòa quyện, Thu Trì thỏa mãn đến híp mắt.

“Ngon không?”

“Ngon. Anh làm ạ.”

“Ừ.” Cố Triều gật đầu.

Tay nghề của Cố Triều đúng là number one. Thu Trì cho hắn một cái like, đem toàn bộ hờn dỗi vứt ra phía sau đầu.

Cả ngày hôm nay cậu chỉ có ngủ, bụng trống rỗng đã sớm biểu tình, dù cho cháo không cậu vẫn sẽ ăn ngon lành, Thu Trì ăn đến bốn tô cháo cậu mới thấy no bụng.

No bụng rồi, giờ thì đi ngủ thôi. Thu Trì nằm xuống trùm mền.

“Heo con.” Cố Triều dọn chén bát xong quay lại liền thấy Thu Trì vẻ mặt vùi mình trên giường không khỏi bật cười.

Thu Trì: “…”

Anh mới là heo!

Có là heo thì cũng là do anh nuôi ra, anh dám chê?

Thu Trì trùm mềm che kín mặt, không thèm nói chuyện với hắn.

Cố Triều bất đắc dĩ thở dài, hắn dọn dẹp xong liền qua bên phòng làm việc, công việc của hắn đã dồn lại thành mấy xấp giấy dày cộm. Xử lý mấy vấn đề dồn nén từ hôm qua, đến khi Cố Triều xoa gáy ngẩn đầu nhìn đồng hồ thì đã hơn 2 giờ sáng.

Hắn dùng hai ngón tay xoa nhẹ mí mắt, dọn dẹp sơ qua một chút rồi quay trở về phòng.

Trong phòng Thu Trì lúc này vẫn ngủ rất say, dáng ngủ cũng cực kỳ ngoan, lúc đầu nằm thế nào thì hiện tại vẫn như vậy không hề nhúc nhích. Mái tóc đen xù xù nhú ra khỏi chăn, hắn nhìn thấy như vậy nhịn không được mà đưa tay giúp cậu vuốt thẳng lại.

“Ưʍ.” Cảm giác có người chạm vào mình, Thu Trì không hề mở mắt nhưng lại yếu ớt nói: “Anh chưa ngủ ạ?”

“Ừm.” Cố Triều dịu dàng vuốt ve mái tóc cậu, nhẹ nhàng nói: “Em ngủ tiếp đi.”

Thu Trì rầm rì trong cổ họng mấy tiếng, dường như muốn nói gì đó lại không có sức mở miệng, cuối cùng cậu dùng hết sức bình sinh thò tay ra khỏi chăn vỗ vào vị trí bên cạnh, toàn bộ quá trình cậu vẫn nhắm tịt mắt, buồn ngủ đến mức không mở mắt nổi. Cố Triều sao có thể không hiểu ý, cũng lập tức leo lên giường. Hắn vừa mới nằm xuống cạnh cậu, Thu Trì giống động vật nhỏ theo bản năng đi tầm nguồn ấm, lăn một vòng nằm gọn trong lòng hắn, đầu cũng chuẩn xác gối lên bắp tay săn chắc của hắn, hoàn toàn không có một động tác thừa thãi nào.

Cố Triều kìm nén đến phát run, trong ánh mắt đều là ý cười không thèm che giấu, ôm chặt người yêu nhỏ bé trong lòng, Cố Triều thỏa mãn nhắm mắt lại, cùng cậu rơi vào mộng đẹp.