Thu Trì nghe hắn nói ngon nói ngọt một lúc liền nguôi giận, hừ mũi nói: “Tạm tha cho anh đó.”
Nếu bây giờ mà ở nhà, Cố Triều nhất định sẽ ôm chầm lầy cậu lăn qua lăn lại trên giường rồi. Hắn tỏ vẻ hối lỗi nhận sai, “Cảm ơn bé cưng.”
Nhưng rất nhanh hắn đã chuyển qua vẻ mặt đáng thương như muốn khóc đến nơi nhìn cậu, nói: “Bé cưng, chân anh đau.” Sau đó còn thâm thiết dụi mặt vào tay cậu, “Anh đau quá à.”
“Khụ khụ khụ!!!”
Ngươi ngồi phía sau là môt cô bé mặc đồng phục cấp ba ho dữ dội thành công thu hút sự chú ý của hai người, cả người cô bé run lên, có vẻ là do sặc nước nên kho khan không ngừng. Thu Trì cảm thấy nếu còn tiếp tục ho thì đến phổi cũng sẽ bị cô ho ra mất.
Cố Triều bẻ mặt cậu lại, nói: “Không được nhìn người khác.” Sau đó tiếp tục giả vờ đáng thương với cậu: “Anh đau.”
Cố bé ở phía sau dùng ở góc độ mà Thu Trì không nhìn thấy giơ tay lên tặng cho Cố Triều một like.
Thu Trì nhìn hắn đáng thương như vậy trong lòng có chút hoảng hốt, thầm nói ban nãy chẳng lẽ mình dùng quá sức rồi? Khiến hắn đau thật à?
Bình thường cậu có đánh hay véo hắn cũng không đau không ngứa, không nghĩ lần này lại khiến hắn bị thương thật.
“Đau lắm à?” Thu Trì trong lòng hối hận: “Về nhà em thổi cho anh nhé?”
Ngày nhỏ khi cậu bị thương, người lớn đều giúp cậu thổi vết thương, họ nơi làm như vậy cơn đau sẽ bay đi, hơn nữa Thu Thành cũng làm giống vậy, khiến cậu thật sự tin rằng làm vậy sẽ khiến cơn đau thật sự sẽ biến mất.
Suy nghĩ của Thu Trì giống như một tờ giấy trắng, cẩn thận lo nghĩ cho hắn. Nhưng Cố Triều lại âm thầm tính toán khi nào về sẽ dụ dỗ cậu thổi cả chân giữa cho hắn.
Lúc này phục vụ đem món lên khiến Cố Triều không thể tiếp tục giả vờ nữa, hắn ngồi thẳng lại giúp Thu Trì lau sạch đũa muỗng rồi chuyển ba tô mỳ sang cho cậu.
Thu Trì hào hứng ăn từng ngụm mỳ, vẻ mặt vô cùng hài lòng.
Chỉ vì miếng ăn mà có thể dụ dỗ được cậu, Cố Triều cảm thấy mình càng phải quản chặt cậu hơn rồi, nếu không cậu bị lừa đi mất thì phải làm sao?
Nhìn Thu Trì ăn ngon như vậy, Cố Triều cảm thấy tô mỳ trước mặt mình không còn đơn thuần là tô mỳ chua cay bình thường nữa mà biến thành sơn hào hải vị luôn rồi.
Cố Triều nhíu mày tỏ vẻ nghi hoặc, thứ này thật sự ngon đến vậy à? Cố Triều nâng đũa gắp một miếng bỏ vào miệng, ánh mắt lập tức kinh ngạc sau đó lại gắp thêm một miếng nữa.
Chưa tới mười phút, tô mỳ trước mặt hắn đã sạch bóng.
Thu Trì lúc này đã ăn được nửa tô thứ hai, thấy hắn sạch mỳ liền đắc y hỏi: “Ngon không ạ?”
Cố Triều: “Tạm được.”
Thu Trì khẽ “xì” một tiếng thầm nói hắn dối lòng cái gì, tạm được mà vét sạch không còn cọng mỳ nào thế à?
Tiếp theo sau đó Thu Trì chỉ thấy Cố Triều đứng lên, đi ra chỗ của chủ quán nói gì đó với bà, mãi một lúc sau mới quay về.
Lúc này Thu Trì đã ăn gần xong tô thứ ba, thấy hắn quay về liền hỏi: “Anh nói gì với bà chủ đó?”
Cố Triều đáp: “Bí mật.”
Vừa nói xong, ánh mắt Cố Triều vô tình nhìn trúng một cặp vợ chồng già ở bàn ba dãy đối diện, tuy đã cao tuổi nhưng tình cảm vẫn tốt như thời trẻ, hắn nhìn thấy là bà lão gắp một miếng mỳ đút cho chồng của mình, hình ảnh rất thân mật ngọt ngào.
Cố Triều nhìn hai vợ chồng già rồi lại nhìn Thu Trì, sau đó đưa tay khẽ vỗ vai cậu, sau đó chỉ ra phía sau, “Bé cưng, em nhìn kìa.”
Thu Trì nghe lời nhìn xuống, đợi đến khi cậu quay mặt lại thì Cố Triều liền chỉ vào miệng mình rồi há to.
Thu Trì nhìn hắn một hồi sau đó ôm nửa tô mỳ cuối cùng quay mặt vào tường.
Cố Triều: “…”
Thu Trì: “Mỳ sắp hết rồi, không cho anh đâu.”
“Bé cưng.” Cố Triều đen mặt tóm eo cậu, cười cười nói: “Anh đau lòng đó, ngoan đút anh một miếng nào.”
“Không.” Thu Trì vì miếng ăn vứt bỏ nhan sắc, “Anh nói không thích ăn mỳ cơ mà.”
“Cái này không giống.”
Hắn tóm gọn không cho cậu cựa quậy, eo bị tóm cũng bị hắn nắn bóp đến nhột, cuối cùng Thu Trì cũng phải đầu hàng, đút hắn ba cọng mỳ.
Cố Triều tạm coi như hài lòng, nhéo má cậu: “Nhóc con tham ăn.”
Bữa trưa cuối cùng cũng kết thúc với cái eo ê ẩm của Thu Trì.
Thu Trì hầm hực ngồi trên xe, còn Cố Triều vẻ mặt thỏa mãn.
“Được rồi, đừng tức giận.” Cố Triều tỏ vẻ hối lỗi nhưng miệng lại không ngừng nhếch lên, nói: “Mua trà sữa cho em nhé.”
“Anh chả chân thành gì cả.” Thu Trì tỏ vẻ ba chấm, sao lúc đọc tiểu thuyết cậu không biết Cố Triều biếи ŧɦái như vậy chứ?
Thu Trì khoanh tay, cơn tức giận vốn dĩ không lớn giờ đây triệt để biến mất, nhưng cậu vẫn tỏ ra bản thân vẫn còn rất tức giận, vẫn rất cáu kỉnh nói: “Em muốn size xxl.”
“Được, mua cho em hết, gấp đôi trân châu luôn.” Cố Triều nghiêng người qua hôn lên trán cậu một cái rồi mới cài dây an toàn, khởi động xe chạy đi.
Cố Triều đỗ xe trước quán trà sữa sau đó tự mình vào xếp hàng mua. Chỗ này là là hắn lên mạng dò, được người dùng bình chọn và đánh giá rất cao, cho nên lượng khách trong quán rất đông, phía trước hắn còn có cả một hàng dài.
Xếp hàng hơn nửa tiếng, Cố Triều cuối cùng cũng quay lại với hai ly trà sữa lớn trên tay, một vị vali một vị socola đưa tất cả cho cậu.
“Họ nó đây là size lớn nhất.”
Thu Trì đã ăn mỳ nên bụng no tương đối rồi, nếu uống cả hai thì nhất định sẽ căng bụng mất, sẽ khó tiêu. Cậu cầm hai ly trên tay, đưa ra trước mặt hắn, nói: “Anh uống vị nào ạ?”
Cố Triều chớp mắt nhìn cậu, trong lòng hắn đây là vấn đề nan giản, nhưng suy nghĩ của hắn chạy rất nhanh, cậu vừa hỏi hắn vừa suy nghĩ đã lập tức đưa ra lựa chọn.
Cố Triều cầm lấy ly trà sữa có vị vali, vẻ mặt Thu Trì lập tức tươi cười, nói: “Em thích socola nhất.”
Trái tim Cố Triều run lên, hắn kìm lại ý nghĩ muốn đi vào mua luôn cái tiệm trà sữa này, nói: “Lần sau lại mua cho em.”
Cố Triều quay trở lại vào trong xe, Thu Trì lúc này đã cấm ống hút uống một ngụm lớn trà sữa, vẻ mặt cực kỳ thỏa mãn. Cố Triều bất tri bất giác mỉm cười, có thể thấy được cậu như vậy, bảo hắn xếp hàng cả đời cũng được.
Cố Triều cũng bắt đầu uống ly của mình, hắn không thích uống trà sữa, cho nên hắn không cảm thấy vị của nó có gì quá đặc biệt. Không chỉ trà sữa, nói đúng hơn những đồ ăn gây hại cho sức khỏe hắn đều không thích, trải qua một đời, kiếp này hắn nhất định phải bổ dưỡng thân thể ở mức tốt nhất, hắn phải cùng Thu Trì sống thật lâu mới được.
Nhưng Thu Trì lại thích những món ăn vặt này, thế thì thi thoảng ăn cũng không sao cả, cũng giống như hắn đã nói bỏ thuốc lá nhưng những khi làm những việc dính đến máu hắn nhịn không được mà hút một điếu để giải tỏa áp lực.
“Ly của anh uống ngon không ạ?”
Thu Trì lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn.
Hắn đưa mắt nhìn cậu, mỗi khi nhìn cậu, tình cảm của hắn đều không thể kìm nén mà tràn ra khỏi khóe mắt, hắn dịu dàng đưa ly của mình qua, nói: “Rất ngon, rất ngọt.”
Thu Trì không đưa tay cầm lấy mà chỉ nghiêng đầu qua há miệng ngậm lấy ống hút uống một ngụm lớn, sau đó vui vẻ nói: “Đúng là rất ngon.”
Trái tim Cố Triều run lên, thầm mắng một tiếng, yêu tinh nhỏ này luôn vô thức quyến rũ hắn.
Thu Trì vẫn chưa nhận ra biểu cảm của Cố Triều khác thường, cậu uống một vị socola rồi đưa qua cho hắn nói: “Socola ngon lắm đó, anh muốn uống thử không?”
Lời vừa dứt, ánh sáng trước mặt cậu bị che đi, Cố Triều giơ tay giữ chặt khuôn mặt của cậu sau đó cúi đầu hôn xuống môi.
Sau khi tách ra, Cố Triều liếʍ miệng, cười nói: “Đúng là rất ngon.”
Thu Trì đỏ mặt che miệng, không biết ngon ở trong miệng hắn ám chỉ cái gì nữa, xấu hổ nói: “Chúng ta đang ở bên ngoài đó!”
“Không sao.” Cố Triều giống như còn chưa đã thèm mà tiếp tục liếʍ môi, giống như muốn nếm toàn bộ dư vị còn lại trên miệng, cười tà nói: “Từ bên ngoài nhìn vào không thấy chúng ta đang làm gì đâu.”
Nụ cười của Cố Triều khiến Thu Trì cảm giác có điều chẳng lành, cậu lùi sát vào cười xe, đề phòng nói: “Dù vậy cũng không được!”
Cái cảm giác làm chuyện xấu giữa thanh thiên bạch nhật như vậy quá mức kí©h thí©ɧ, cậu chịu hổng nổi đâu!
Cố Triều buồn cười, không bắt nạt cậu nữa, nói: “Chúng ta đi coi phim nhé.”
Hắn vừa dứt lời thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Cố Triều nhíu mày, bực bội vì bị cắt ngang nhưng hắn vẫn lấy điện thoại ra để xem là ai gọi tới, nếu là Diệp Tu thì gã chết chắc rồi.
Nhưng người gọi cho hắn lại là Ân Trung.
Cố Triều nhíu mày, Ân Trung biết hôm nay hắn sẽ dẫn Thu Trì đi chơi, cho nên nếu không phải chuyện gấp hoặc bất đắc dĩ thì ông tuyệt đối sẽ không quấy rầy thế giới hai người của hắn.
“Alo.” Điện thoại vang lên hồi chuông thứ ba, Cố Triều nhận máy, giọng điệu dĩ nhiên không mấy vui vẻ.
Thu Trì ngồi bên cạnh không biết Cố Triều đang nói chuyện với ai, cậu cũng không nghe được tiếng ở đầu giây bên kia nhưng dựa vào nét mặt đang dần xám xịt của Cố Triều, cậu liền biết chuyện Cố Triều đang nghe không có vui vẻ gì.
Đợi Cố Triều cúp máy, Thu Trì mới lên tiếng hỏi: “Sao vậy ạ?”
Cố Triều nhìn cậu, ngón tay ở trên vô lăng gõ mấy cái, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Qua một hồi lâu, cuối cùng Cố Triều cũng mở miệng nói: “Nếu em phát hiện ra bản thân vẫn còn người thân thì em có vui không?”
Dừng một chút hắn lại nói thêm: “Trên cương vị của em.”
Thu Trì hơi nghiêng đầu suy nghĩ thật lâu, Cố Triều vẫn nhìn cậu, không muốn bỏ qua bất kỳ phản ứng nào trên gương mặt cậu.
Sau một thời gian ngắn, Thu Trì cuối cùng cũng thông suốt mà gật đầu nói: “Em sẽ vui ạ.”
Chỉ bốn chữ nhưng đối với hắn như vậy là quá đủ,Cố Triều gật đầu khởi động xe, nói: “Bé cưng, để lần khác chúng ta lại đi chơi nhé.”
Thu Trì “vâng” một tiếng sau đó hỏi: “Ở nhà có phải đã xảy ra chuyện gì không ạ?”
“Có khách bất ngờ đến.”
Thu Trì đột nhiên thấy trái tim mình đập nhanh đến lạ.
Có khách đến ư?
Có phải vị khách này có liên quan đến cậu không? Nếu không, Cố Triều sao lại hỏi cậu một câu như vậy?
Chẳng lẽ Thu Trì, không phải, phải nói là cậu thật sự còn người thân trên đời này ư?
Lúc trả lời câu hỏi câu cho rằng mình rất vui là sự thật, nhưng khi biết mình vẫn còn người thân thì cảm xúc trong lòng nó không còn dừng ở mức vui nữa, mà chính là hy vọng.
Góc ngoài lề:
Thu Trì: Em muốn uống trà sữa size xxl!
Cố Triều: Bé cưng, chỗ anh có size xxl, em muốn thử không?
Thu Trì: … Tư bản biến thành ông chú biếи ŧɦái rồi!
-------------
Arc cuối đến đây!!!
YOU ARE REEDY? ٩(◕‿◕)۶