Việc bàn giao lại tiến hành rất nhanh, những việc chi tiết khác sẽ có người thay Thu Trì đến giải thích với Hùng Tất.
Sau khi rời khỏi khu trung cư thì đã là giữa trưa, hai người nhanh chóng quay trở lại xe, Thu Trì sau khi thắt dây an toàn xong liền quay sang nhìn Cố Triều, nói: “Cảm ơn anh ạ.”
Nếu Cố Triều không làm thế, có lẽ cậu sẽ phải bán căn nhà này thật, lúc ấy cậu sẽ cảm thấy rất có lỗi với Thu Thành.
Cố Triều nhìn Thu Trì tay vươn ra vò nhẹ mái tóc của cậu, “Đừng cảm ơn.” Cố Triều nghiêng người về phía cậu, mắt nhắm lại, môi hơi chu ra nói: “Muốn cảm ơn thì hôn anh miếng đi.”
Thu Trì buồn cười, hai mắt cong lên không hạ xuống nổi.
Hắn thúc giục: “Nào ông chủ Thu, hôn miếng đi.”
“Ừ, hôn miếng.” Thu Trì nghiêng người qua hôn chụt một cái lên môi hắn.
Nụ hôn đơn giản là hai cánh môi nhẹ nhàng chạm vào rồi lập tức tách ra. Hai người những việc xấu hổ hơn cũng đã làm qua cả, còn làm rất nhiều lần rồi, nhưng Thu Trì vẫn bị những việc thân mật nhẹ nhàng này làm cho ngượng chín cả mặt.
Còn Cố Triều giống như còn chưa đã thèm mà liếʍ môi, muốn liếʍ toàn bộ dư vị còn sót lại trên môi. Nhìn thiếu niên đỏ mặt ngồi ngay ngắn trên xe, Cố Triều thầm nói tối nay hắn nhất định sẽ ăn đủ để bù cho mấy ngày bận rộn kia.
Hắn khẽ vò mái tóc cậu rồi nói: “Sau này muốn cảm ơn anh thì thay vì nói thì hôn anh, nghe chưa?”
Cố Triều cảm thấy mấy chữ “cảm ơn” hay “xin lỗi” này đều quá xa cách, hắn không thích.
Thu Trì nghe vậy mặt càng đỏ hơn, cậu cúi đầu muốn che đi, nhưng lỗ tai vẫn đang bán đứng cậu.
Ngón tay Cố Triều nhẹ nhàng vuốt ve vành tai cậu, biểu cảm cực kỳ thích thú.
Thu Trì ngượng đến nhịn không được, đành phải tìm chủ đề khác để nói: “Tiếp theo chúng ra đi đâu ạ?”
Nhìn cậu như vậy, Cố Triều thôi không trêu chọc cậu nữa, hắn cười cười nhịn xuống ý nghĩ xấu xa đang ngày càng lớn trong lòng. Mắt quay qua đồng hồ một cái, nói: “Mình đi ăn nhé, em muốn ăn gì? Bữa này đều chiều theo ý em.”
Nghe vậy hai mắt Thu Trì sáng rực, ngay lập tức nói: “Mỳ ạ.”
Cố Triều: “… Mỳ ý hả?”
“Mỳ trộn chua cay.”
Cố Triều: “…”
“Gần trường có tiệm mỳ, chỗ đó bán mỳ trộn chua cay ngon lắm ạ.”
Mỳ ăn liền chả bổ béo gì lại còn có hại cho sức khỏe, Cố Triều đã ngăn cấm cậu ăn mỳ rồi nhưng Thu Trì lại cực kỳ đam mê với nó, có thể nói là món ăn yêu thích.
Từ khi quen biết Cố Triều, cậu chưa ăn mỳ được lần nào, hiện tại cậu cực kỳ thèm vị mỳ trộn chua cay.
Cố Triều bắt đầu thấy hối hận rồi nhưng lời đã nói ra rồi hắn không thể rút lại được, nhìn gương mặt đầy trong đợi của cậu, hắn càng không nhẫn tâm rút lại.
Cuối cùng hắn đành thở dài nói: “Chỉ lần này thôi đấy.”
Thu Trì gật đầu như giả tỏi, đồng thời nói: “Anh là tuyệt vời nhất.”
“Điều đó là dĩ nhiên.” Cố Triều đắc ý nói sau đó lái xe rời đi.
Lái xe đến quán mỳ mà Thu Trì nói, quán mỳ khá rộng, hơn nữa không gian cũng sạch sẽ thoáng mát, Cố Triều nhìn sơ qua một lần, vẻ mặt coi như tạm chấp nhận.
Buổi trưa quán tương đối đông nhưng may mắn là khi bọn họ đến vẫn còn bàn. Thu Trì nhanh chóng kéo hắn đến bàn trống ngồi xuống, động tác cậu rất nhanh dường như sợ hắn sẽ đổi ý.
“Mỳ chỗ này làm ngon lắm.” Đối với những chỗ ăn ngon, Thu Trì tuyệt đối không tiếc lời khen ngợi, “Anh nhất định sẽ thích.”
“Cởϊ áσ khoác trước.” Thu Trì mặc đến hai lớp áo khoác, nhưng trong quá ăn có máy sưởi, ngồi một lát nhất định sẽ thấy nóng, liền đưa tay giúp cậu cởi bỏ bớt một cái, sau đó hắn cũng cởi bỏ áo khoác, gấp gọn áo của cả hai rồi đặt lên ghế bên cạnh sau đó mới ngồi xuống kế bên Thu Trì.
Thu Trì nhìn hắn không chớp mắt.
Hôm nay Cố Triều không mặc vest, hắn mặc một chiếc áo len cao cổ màu xám khói, bình thường khi mặc vest, trang phục che đi gần hết cơ bắp trên người khác, nhưng áo len lại bó sát cả cơ thể hắn, đem khoe ra từng múi cơ săn chắc trên người. Điều cậu đặc biệt chú ý hơn là khí chất trên người hắn dường như đã thay đổi, không còn sự trang nghiêm như thường ngày, Cố Triều hiện tại có cảm giác dễ gần hơn rất nhiều.
Thu Trì tự hỏi, hắn như vậy là do không mặc vest hay là vì do cậu nên hắn mới tỏ ra thoải mái như vậy nữa.
Cậu không phải tự luyến nhưng ý nghĩ lại muốn nghiêng về vế sau hơn.
Người đàn ông hoàn mỹ này chính là người yêu của cậu! Thu Trì có thể phỗng mũi kiêu ngạo cả đời luôn.
Lúc bọn họ vừa ngồi xuống, phục vụ bàn lập tức chạy tới đưa cho Cố Triều menu đồng thời dùng chiếc khăn trên vai lau sạch bàn.
Cố Triều nhìn sơ qua menu gọi hai tô mỳ chua ngọt, một tô mỳ thịt viên, một tô giò heo hầm. Phục vụ ghi chép rồi lễ phép rời đi, lúc này Cố Triều mới quay qua nhìn Thu Trì nói: “Bé cưng, chảy nước miếng rồi.”
Thu Trì giật mình đưa tay lên lau nhưng phát hiện môi mình khô ráo lập tức ngại ngùng xù lông: “Anh lừa em!”
Cố Triều nhếch môi cười, khéo mắt cong lên, vẻ mặt vô cùng gợi đòn mà nắm lấy tay cậu đặt lên cơ bụng của hắn, “Sao nào? U mê lắm chứ gì?” Dừng một chút hắn liền ghé sát vào tai cậu nói nhỏ, cố ý phả hơi thở nóng bỏng vào tai cậu: “Cố nhịn đi nào, tối sẽ cho em sờ thỏa thích.”
“Em mới không thèm!” Thu Trì đỏ mặt rụt tay lại, may là chỗ cậu ngồi là ở bàn cuối, cộng thêm thân hình to lớn của Cố Triều che chắn cho nên không ai hay biết hai người đang làm gì, nếu không Thu Trì nhất định sẽ hóa thân trở thành đà điểu đâm đầu xuống đất trốn.
Cố Triều nhướng một bên mày, nói: “Phải không? Ngoan nói một câu dễ nghe xem nào?”
Thu Trì: “Ông chú biếи ŧɦái.”
Cố Triều: “…”
Cách biệt mười ba tuổi luôn là nỗi đau trong lòng hắn.
“Giỏi lắm, lớn rồi, biết làm phản rồi.”
Thu Trì biết Cố Triều sẽ không đánh mình, nhưng cơ thể theo bản năng rụt lại, biết ban nãy lỡ lời lập tức nói qua chuyện khác: “Chúng ta đi hai người, anh gọi nhiều thế làm gì?”
Cố Triều híp mắt nhìn khiến Thu Trì đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt đen của hắn ẩn chứa nguy hiểm, âm thầm tính toán tối nay phải cho cậu biết một ông chú biếи ŧɦái có thể làm được những gì.
“Một tô em ăn làm sao đủ?”
Thu Trì: “…”
Cậu biết sức ăn của mình tốt, nhưng đừng nói thẳng ra như thế chứ? Này có khác gì bảo cậu là heo một mình ăn hết ba tô mỳ đâu.
Dỗi vl.
Thu Trì làm vẻ mặt hờn dỗi nói: “Những lúc thế này, anh có thể giả vờ không hiểu em.”
Cố Triều đưa tay nhéo má cậu một cái, nói: “Chỉ hôm nay thôi, em cố mà tận hưởng.”
“Hứ!” Thu Trì không thèm nghe lọt câu này vào tai, cậu âm thầm nghĩ lần sau sẽ rủ Lâm Đặng đến đây ăn thử.
Cái tâm tư tạo phản nhỏ bé này của cậu sao có thể qua mắt được hắn, nhưng hắn không vội vạch trần, chỉ hỏi: “Thích ăn mỳ lắm sao?”
Cố Triều vừa dứt câu thì đột nhiên có một bóng người đột ngột tiến lại gần, đó một cô gái có vẻ ngoài rất đáng yêu, hai tay cầm điện thoại, vẻ mặt ửng đỏ, bộ dạng e thẹn ngại ngùng.
Cố Triều lại nhìn người mới đến với anh mắt cảnh giác, hắn khẽ liếc nhìn bàn đối diện ở dãy bên kia, bên đó còn có hai cô gái khác, cũng đang lén lút nhìn về phía này, động tác nắm chặt tay, vẻ mặt cổ vũ cô gái.
Cố Triều không cần phải vận óc cũng đoán ra được mục đích của cô gái này, quả nhiên cô gái do dự mãi mới lấy hết can đảm nói: “Anh đẹp trai có thể, có thể kết bạn không?”
Thu Trì không quá bất ngờ khi thấy cô gái này, từ lúc cô đi đến cậu đã đoán được phần nào rồi, nhưng cậu vẫn thấy có chút tức trong lòng, ở dưới bàn dùng toàn bộ sức từ khi sinh ra đến giờ đá mạnh vào chân hắn một cái.
Cú đá này thật sự đau, Cố Triều khẽ run người, miệng cố kìm không phát ra tiếng, ngẩn đầu nói: “Ngại quá, bà xã nhà tôi đang ngồi kế bên, cô có thể xin thông tin của em ấy.” Nói rồi hắn khẽ đưa tay trái lên, như có như không khoe ra chiếc nhẫn đang đeo trên tay.
Vẻ mặt cô gái lập tức hoảng hốt, gương mặt đỏ bừng vội vàng xin lỗi rồi chạy nhanh về chỗ ngồi của mình.
Lúc này Cố Triều mới quay sang nhìn Thu Trì, vẻ mặt đáng thương nói: “Đau quá bé cưng à, em không thương anh gì cả.”
“Anh còn dám nói.” Thu Trì nhéo eo hắn: “Tên lam nhan họa thủy này!”
“Ai là bà xã của anh hử?”
“Mị lực quá nhỉ? Già trẻ lớn bé đều không tha phải không?”
Thu Trì cứ nói một câu là lại nhéo hắn một cài, hận không thể dùng toàn bộ sức véo hắn tím cả người luôn.
“Đừng quậy.” Cố Triều nắm tay cậu cản lại, chỗ bị véo chả cảm thấy đau chút nào, trái lại hắn cảm thấy ngứa ngáy, nếu còn nhéo thêm nữa hắn nhất định sẽ phản ứng.
“Trước sau gì chúng ta cũng kết hôn, gọi trước coi như luyện tập.” Cố Triều nói: “Người yêu của em mị lực như vậy mà lại bị em thu hút, chứng tỏ so với anh, em càng có mị lực hơn.”