Sau khi tham quan viện bảo tàng, Cố Triều lái xe chở cậu về nhà, không phải là về Cố gia mà là nhà của cậu.
“Đây là đường về nhà em?” Thu Trì nói, đồng thời quay đầu nhìn về phía hắn.
“Ừ.” Cố Triều gật đầu xác nhận.
Thu Trì nghĩ một chút rồi lại nói: “Đồ em cần đều chuyển sang cả rồi mà?” Cậu thật nghĩ không ra bản thân còn để quên cái gì quan trọng mà khiến Cố Triều phải đưa cậu quay lại lấy.
Cố Triều nói: “Muốn cho em xem một thứ.”
Thu Trì bíu môi, nói: “Nhà em còn không rộng bằng phòng ngủ tụi mình, có gì hay để xem chứ?”
Bốn chữ “phòng ngủ của tụi mình” nghe cực kỳ lọt tai hắn, tâm tình càng thêm vui sướиɠ, nói: “Lát em liền biết.”
Thu Trì nghe vậy liền ngoan ngoãn không hỏi nữa, cậu quay đầu nhìn khung cảnh bên ngoài, hình ảnh quen thuộc hiện ra trước mắt qua một lớp kính xe, Thu Trì bỗng cảm thấy thân thuộc đến lạ. Từ sau khi chuyển đến Cố gia sống, cậu chưa quay lại đây lần nào, căn nhà bỏ không cả mấy tháng, đồ đạc trong nhà chắc bây giờ đã phủ cả một lớp bụi rồi.
Lại nhớ đến nhà của mình, Thu Trì cảm thấy mình nên suy xét đến nó một chút. Với độ bám dính của hiện tại, Cố Triều trăm phần trăm sẽ không chịu để cậu quay về đây ở, nếu có thì cũng là hắn cũng phải chuyển về đây cùng cậu. Cậu thì không có vấn đề gì, nhưng Cố Triều nhất định sẽ cảm thấy bất tiện. Kể cả hắn chịu đựng không nói thì cậu cũng không muốn hắn chịu khổ.
Hơn nữa căn nhà này Thu Thành đã cùng cậu ở một đời, tuy những kỷ niệm này không phải là cậu chân chính trải qua nhưng cậu hiện tại đã ở đây rồi, nhưng những ký ức kia cậu lại cảm thấy rất đáng quý.
Chỉ có điều Thu Thành mong muốn Thu Trì tiếp tục nối nghiệp mình, cho nên trong nguyên tác, Thu Trì mới bỏ học sau khi ông mất.
Nhưng cậu và nguyên chủ khác nhau, cậu đã đánh mất niềm đam mê của mình một lần ở kiếp trước, cho nên kiếp này cậu muốn sống vì ước mơ của mình. Cậu cảm thấy rất có lỗi với Thu Thành, nhưng cậu mong rằng ông sẽ tha thứ cho cậu về điều này.
Căn nhà đó, cậu có thể sẽ bán đi.
Xe rất nhanh đã đến nhà cậu, đường vào nhà cậu khá hẹp, xe hơi có hơi khó đi vào, Cố Triều đành phải tìm chỗ khác để đậu xe, sau đó cả hai cùng nhau đi bộ vào.
Khi sắp đến nơi, Cố Triều lùi lại mấy bước đi ra đằng sau Thu Trì, đưa tay lên che hai mắt cậu lại.
Trời đất đột nhiên tối sầm, Thu Trì giật mình chớp mắt liên hồi, có hơi hoảng loạn nói: “Gì vậy?”
Lông mi di chuyển lên xuống co qua cọ lại vào lòng bàn tay làm hắn cảm thấy hơi ngứa, mà cơn ngứa này lại có xu hướng lan rộng cả toàn thân.
Hắn nhịn xuống cái suy nghĩ đè yêu tinh nhỏ này ra hôn, khẽ ho một tiếng rồi nói: “Cho em xem một bất ngờ.”
Căn nhà nhỏ của cậu thì có cái gì bất ngờ. Thu Trì rất muốn nói thế nhưng dằn lòng nhìn xuống, thầm nói, chẳng lẽ Cố Triều đem nhà cậu trở thành phong cách nghệ thuật hả?
Nếu thế thì bất ngờ thật nha.
Thu Trì bị bịt mắt có cảm giác rất lạ, dù có được Cố Triều nắm tay dắt đi thì tâm lý cũng không cho phép bước đi như bình thường, mà cậu chậm rãi cẩn thận bước đi từng bước một.
Thu Trì thấy mình đã hơn hai mươi tuổi rồi lại có được trải nghiệm cảm giác em bé tập đi như thế. Mà Cố Triều đối với cậu lại càng thêm kiên nhẫn, không thúc giục cũng không kéo cậu đi, chậm rãi đi cùng cậu đi từng bước.
Cố Triều nhìn sườn mặt Thu Trì, gió nhẹ thổi qua lay động mái tóc cậu, thời tiết hôm nay tuy vẫn còn lạnh nhưng trời đã bắt đầu có nắng, ánh nắng giờ đây đang nhẹ nhàng đậu trên gương mặt trắng nõn của cậu, ánh sáng khiến da cậu giông như một viên ngọc sáng lấp lánh. Khóe môi nhẹ nhàng mỉm cười, cảm giác rất thanh bình.
Giá mà thời gian của cậu mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc này thì tuyệt biết bao, Cố Triều thầm nghĩ, để cậu mãi mãi ngây thơ được che chở và bao bọc trong vòng tay hắn.
“Sắp tới chưa ạ?” Trước khi bị bịt mắt, Thu Trì nhớ rõ chỗ mình đứng cách nhà không còn xa, nhưng do bị bịt mắt lại, không thể nhận biết được thời gian, cho nên không biết bản thân đã đi đến đâu, chỉ cảm thấy thời gian đang trôi rất nhanh mà mình đi mãi vẫn chưa tới.
“Sắp đến rồi.” Cố Triều dịu dàng đáp, hắn dẫn cậu đi thêm vài bước sau đó mới cởi bỏ đồ che chắn trên mắt cậu ra, nhẹ giọng nói vào tai cậu: “Đến rồi.”
Thu Trì chớp mắt vài cái rồi chậm rãi mở ra, sau đó kinh ngạc nhìn ngôi nhà của mình.
Nhà cậu đúng là đã thay đổi, nhưng không phải theo phong cách nghệ thuật như cậu tưởng tượng mà nó đã được sửa sang lại hoàn toàn, từ một ngôi nhà chỉ có một tầng trệt duy nhất giờ đây lại có thêm hai tầng.
Ngay cả cái bảng hiệu cũ nát do Thu Thành để lại luôn cài trên cửa cũng đã được làm lại hoàn toàn mới.
Thu Trì không biết nên nói gì vào khoảng khắc này, trong lòng không khỏi nghẹn ngào một hồi, cuối cùng cậu nói: “Mới vài phút trước, em còn đang suy nghĩ bản thân không thể nối nghiệp ba, còn muốn bán nhà.”
Hốc mắt Thu Trì hơi đỏ lên, “Cảm thấy rất có lỗi với ông ấy.”
Cố Triều từ phía sau ôm lấy cậu, nhẹ giọng nói như muốn dỗ dành cậu: “Anh đã nói rồi, sẽ cho em làm ông chủ, ngày lành tháng tốt để khai trương anh cũng đã tìm rồi, chỉ còn thiếu em thôi.”
Thu Trì kìm không được mà mỉm cười, trước khi xác định quan hệ, trước cả khi Cố Triều đi công tác, Cố Triều quả thật đã nói như thế, chỉ là lúc đó cậu cho rằng hắn nói đùa, mà hắn lại thật sự làm.
“Bé cưng sau này không cần động tay, việc xăm hình cứ để nhân viên làm là được rồi.” Công việc xăm hình đòi hỏi phải đυ.ng chạm vào người, sau một vụ của Tô Diễm và Diệp Tu là quá đủ với hắn rồi.
Bé cưng của hắn cũng chỉ có hắn được chạm vào thôi.
Nghĩ đến Diệp Tu, Cố Triều thấy không thể đem gã đi triệt sản được thì quả thật đáng tiếc.
Thu Trì sau khi bình tĩnh lại, nói: “Em không có ý định muốn xăm hình nữa, nhưng nếu tiệm có thể hoạt động trở lại thì em có thể tuyển người thay em quản lý tiệm không?”
“Dĩ nhiên là được, em muốn tìm người như thế nào?”
Cố Triều toan tính lấy điện thoại ra thì Thu Trì đã đưa tay cản lại, cậu vội nói: “Không cần đâu ạ, em đã tìm được người phù hợp rồi ạ.”
Một lúc sau Thu Trì và Cố Triều cùng nhau đứng trước cửa một ngôi nhà, nói đúng hơn là một khu trung cư tập thể, tòa trung cư này cách nhà Thu Trì không xa, đi bộ năm phút là đến, chỉ có điều ở mấy tòa trung cư như thế này thì không có tháng máy, cả hai chỉ có thể đi bộ cầu thang lên.
Đi đến lầu ba thì còn đỡ đến tầng năm Thu Trì đã chịu không nổi, Cố Triều phải cõng cậu leo lên tiếp.
Sức Cố Triều thật sự rất tốt, hắn cõng cậu đi thêm hai tầng nữa cũng chẳng có dấu hiệu thở dốc, bước chân đều đặn lại vững chắc.
Cách biệt thể lực của cả hai cực kỳ xa. Thu Trì vừa thầm ngượng mộ vừa ghen tị chết đi được, bảo sao mỗi lần lăn lộn cậu đều bị hắn làm cho xỉu lên xỉu xuống. Thu Trì cắn răng, đến cả bờ vai và bắp tay cũng to lớn và săn chắc thế này, Thu Trì nhìn không được ở trên vai hắn bóp nhẹ một cái.
“Em đang suy nghĩ bậy bạ phải không?” Cố Triều đột nhiên quay qua nhìn khiến cậu giật thót tim, chột dạ cúi đầu nói, “Đâu có.” Nhưng nào biết lỗ tai đỏ hồng đã bán đứng cậu.
Vẻ mặt Cố Triều cực kỳ thiếu đánh, hắn ghé qua tai cậu nhẹ nhàng thổi vào tai cậu: “Bé cưng, bên ngoài tiết chế chút, tối về cho em sờ nắn thoải mái.”
Bị hơi thở nóng thổi vào vành tai, Thu Trì không khống chế được run lên, mặt đỏ tía tai, thẹn quá hóa giận dùng sức nhéo má hắn, nói: “Anh nói nhiều quá đó, mau đi nhanh lên.”
Cố Triều bị nhéo má không hề thấy đau, trái lại nụ cười trên miệng càng thêm sâu nói : “Ồ, không phủ nhận muốn sờ anh à?”
Thu Trì: “…” Cái đồ tư bản chết tiệt!
Cố Triều bật cười vài tiếng sau đó không trêu chọc cậu nữa, tiếp tục cõng cậu đi lên, đi lên đến lầu tám,Thu Trì lại chỉ hắn đi đến một căn hộ, rồi mới kêu hắn thả cậu xuống.
Cố Triều tranh thủ nhéo mông cậu một cái nói: “Còn nhẹ lắm, phải tăng thêm mấy cân nữa mới được.”
Thu Trì lập tức che mông, đỏ mặt nhìn hắn, nói: “Anh bị biếи ŧɦái hả, coi chừng em cắn anh đó!”
Thu Trì giống như một con thỏ bị chọc giận đến dựng thẳng hai cái lỗ tai, cục bông tròn tròn sau mông cũng bị chọc cho run rẩy, ánh mắt hung dữ nhưng lại không có lực sát thương, nhe hai chiếc răng nhỏ ra đe dọa đòi cắn.
Đột nhiên cảm thấy Thu Trì như vậy cũng rất đáng yêu, nếu như thật sự có đuôi thỏ ỏ phía sau, chắc chắn cảm giác xoa bóp trên tay chắc chắn rất thích.
Trong lúc Thu Trì vẫn còn hung hăng nhìn hắn cảnh cáo thì trong đầu Cố Triều nhịn không được mà nghĩ ra mấy viễn cảnh không dành cho trẻ nhỏ.
Thu Trì không thèm chú ý đến hắn nữa, cậu quay lại việc chính, giơ tay lên gõ lên cánh cửa trước mặt mấy cái.
Cửa rất nhanh đã được mở ra, kèm theo đó là giọng ồm ồm như vịt đực của đàn ông.
“Ai?”
Giọng Hùng Tất khó chịu, dường như không vui vì bị làm phiền.
Nhưng khi mở cửa thấy Thu Trì, biểu cảm Hùng Tất lập tức chuyển sang kinh ngạc sau đó lại chuyển sang vui mừng.
“Anh Hùng.” Thu Trì cười nói.
“Nhóc Trì!” Hùng Tất vui vẻ muốn nhào lên ôm cậu một cái, nhưng nhìn ra phía sau Thu Trì còn có một người, mà người đó lại đang nhìn gã với ánh mắt đằng đằng sát khí, như thể chỉ cần gã nhào lên ôm thật thì gã nhất định là chết không thấy xác.
Hùng Tất kịp thời phanh lại, chuyển từ cái ôm sang nắm lấy bắp tay cậu, nói: “Mấy tháng nay, thằng nhóc cậu đi đâu vậy? Làm ông đây lo muốn…”
Hùng Tất còn chưa nói dứt câu thì lại một lần nữa cảm nhận được ánh mắt đầy sát khí của Cố Triều, lần này là nhìn chằm chằm vào cánh tay gã.
Hùng Tất bị ánh mắt của hắn dọa sợ, vội vàng rụt tay về.
Thu Trì không hề hay biết gì vẫn nhìn Hùng Tất cười nói: “Anh Hùng, dạo này anh vẫn khỏe chứ ạ.”
Hùng Tất lo sợ nhìn người đàn ông sau lưng Thu Trì, run giọng nói: “Ban nãy còn rất khỏe, nhưng giờ không khỏe lắm…”
Thu Trì thấy Hùng Tất cứ hơi run run liền tin gã không khỏe thật, không nghĩ tới nguyên nhân thật sự khiến gã không khỏe lại ở đằng sau lưng mình.
Hùng Tất vuốt mặt một cái, cố giữ bình tĩnh nói: “Tháng trước thấy nhà chú mày bị phá sập, ông đây còn nghĩ cậu bị nợ nần đến phải lấy nhà ra đền người ta, còn không thấy bóng dáng chú mày đâu, tưởng chú mày không những bị mất nhà còn bị bắt đem đi bán, làm ông sợ muốn chết mà không biết đi đâu tìm người.”
Hùng Tất thấy Thu Trì mặt mũi hồng thuận, so với ngày trước còn mập lên một chút, mặt mày cũng sáng sủa hơn, so với tưởng tượng của gã thì cậu sống cực kỳ tốt.
“Xin lỗi.” Thu Trì áy náy, dù Hùng Tất làm ăn không đàng hoàng, lại còn thích tụ tập với mấy tên không ra gì ăn chơi, nhưng thời gian đầu tiên cậu ở đây, Hùng Tất ít nhiều cũng đã chiếu cố cậu, giới thiệu khách đến xăm, nhờ vậy mà cậu mới kiếm được một khoản tiền nhỏ.
Vậy nên cậu rất biết ơn Hùng Tất.
Hùng Tất chỉ đành thở dài nói: “Không sao là được rồi.”
Hùng Tất nghiêng người để bọn họ vào nhà, Thu Trì thì không sao nhưng tới lượt Cố Triều thì gã cảm nhận được một luồn khí rét từ đỉnh đầu lan đến chân.
Hùng Tất vừa nhìn đã biết người như Cố Triều tuyệt đối không đơn giản, rất nguy hiểm, trong phút chốc gã nghĩ có phải hắn bắt ép Thu Trì không? Là cái quan hệ vùng tiền bao nuôi kia.
Hùng Tất lắc đầu, cố bảo bản thân đừng nghĩ nhiều. Người đàn ông cùng lắm là đẹp trai nhiều tiền, mà với sự hiểu biết của gã về Thu Trì thì cậu không phải loại người dễ dàng bị mấy cái đó lứa đi như thế. Hơn nữa nhìn Thu Trì có vẻ sống rất tốt, không giống như bị ép buộc.
Sau khi đóng cửa lại, gã vội vàng rót nước mời khách, lúc này Thu Trì mở lời: “Em đến tìm anh Hùng là có việc muốn nhờ anh.”
Đầu tiên Thu Trì kể ngắn gọn cuộc sống dạo gần đây và lý do mình không về nhà, sau đó mới vào vấn đề chính: “Em muốn nhờ anh thay em quản lý tiệm.”
Ngay khi Cố Triều nói để cậu làm chủ, cậu đã nghĩ tới khoảng thời gian bận bịu của mình năm sau thì khó mà tiếp quản được. Cố Triều cũng có rất nhiều việc phải làm ở công ty, hắn đã giúp cậu sửa sang lại tiệm, cậu không thể để hắn phải thêm việc quản cả cửa tiệm cho cậu được.
Ngay giây phút ấy cậu đã nghĩ đến Hùng Tất, gã là người phù hợp nhất mà cậu nghĩ đến.
Hùng Tất trước đó đã có quan hệ rất tốt với Thu Thành, sau khi ba mất, gã đã thay ba chiếu cố cậu, đây xem như là cậu trả ơn cho gã, đồng thời cũng giúp gã có cuộc sống tốt hơn.
Nhưng Hùng Tất nghe xong, biểu cảm đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là hoảng hốt, nói: “Không, không được đâu.”
Thu Trì không nghĩ gã từ chối, tiếp tục khuyên nhủ gã giúp mình, vì ngoài Hùng Tất ra, cậu không tin giao cửa tiệm của Thu Thành cho ai được.
Nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng thì Cố Triều đã rút ra một tờ giấy trắng lại lấy ra một cây bút ở trong túi áo, viết lên đó một con số, rồi đẩy đến trước mặt Hùng Tất nói: “Đây là tiền lương mỗi tháng, ngoài ra còn có trợ cấp, tiền thưởng hoa hồng mỗi tháng, tiền thưởng cuối năm cùng những ngày lễ tết đều sẽ được tính riêng.”
Thu Trì không kịp nhìn xem con số và Cố Triều viết là bao nhiêu, chỉ thấy Hùng Tất đã bị dọa đến trợn mắt há mồm.
Chắc chắn không nhỏ.
Tay gã cũng bị dọa cho run bần bận, Thu Trì liền nói: “Anh Hùng, ngoài anh ra thì em không thấy ai hợp hơn anh, nếu có anh trông coi thì em cũng sẽ an tâm.”
Hùng Tất nuốt nước bọt, trong lòng như có một bàn cân, làm gã cực kỳ rối rắm.
Gã có một người vợ và một đứa con gái, trước giờ tiền bạc trong nhà hầu như đều do vợ hắn kiếm, còn hắn không có công ăn việc làm ổn định, mỗi ngày đi phụ giúp bưng bê cũng chẳng được bao nhiêu tiền, rảnh rỗi thì lại đi tụ tập với đám giang hồ không ra gì ở trong khu. Gã biết bản thân sẽ chẳng kiếm được việc nào tử tế, mấy chỗ tử tế cũng chẳng dám tuyển gã.
Bây giờ trước mắt lại mở ra một cơ hội, gã muốn nắm lấy nhưng cũng rất sợ hãi, gã sợ mình làm không tốt, làm hỏng việc, nhưng tiền lương lại quá hấp dẫn, số tiền này có thể cho cả nhà gã một cuộc sống tốt hơn.
Áp lực quá lớn đè lên ngực khiến gã không chịu nổi, khó mà đưa ra lựa chọn.
Hùng Tất nhìn Thu Trì, ánh mắt cậu đều là chân thành, tin tưởng, làm gã nhớ đến vợ con mình, cuối cùng quyết cũng hạ tâm gật đầu một cái.