Sau khi trao đổi xong số điện thoại, Thu Trì vẫn còn rất hào hứng, cậu nói: “Hôm nay Tiểu Lâm cũng đến đó. Anh có biết không?”
“Biết.” Ngạn Từ Dương gật đầu: “Anh cũng đi tìm cô ấy.”
“Em giúp anh.” Thu Trì vui vẻ nói, cực kỳ nhiệt tình mà rút điện thoại ra.
Thu Trì lần đầu ship cp, ship đến hào hứng.
Tiểu Thất chỉ biết thân ái là một người thấy tiền là sáng mắt, không ngờ cậu cũng nhiều chuyện như thế, còn rất nhiệt tình giúp người ta. Nếu gặp phải người khác, không những bị lừa đi, còn vui vẻ giúp người ta đếm tiền.
“Alo Tiểu Lâm.” Thu Trì cố nén ý cười nói: “Cậu đang ở đâu đấy?”
“Ở đó hả?”
“Không không, cậu cứ thoải mái.”
“Được được.”
“Lát gặp nha.”
Thu Trì nói vài câu sau đó cúp máy, điện thoại vừa ngắt kết nối, Thu Trì khí thế bừng bừng khai báo với Ngạn Từ Dương: “Tiểu Lâm đang ở ngoài ban công trên tầng hai, bữa tiệc ồn ào quá cho nên cậu ấy đã tách riêng với nhóm lớp trưởng rồi.”
Ngạn Từ Dương nén cười, “Cảm ơn em Tiểu Trì.”
“Đi.” Thu Trì hai mắt sáng lấp lánh, tưng bừng phấn khởi nắm tay áo Ngạn Từ Dương kéo đi, “Em dẫn anh đi.”
Thu Trì kéo Ngạn Từ Dương một đường lên tầng hai, Tiểu Thất thấy vậy cũng vội bỏ dĩa thức ăn lại mà đuổi theo.
“Thân ái, chờ Tiểu Thất với.”
Bữa tiệc nhờ sự dẫn dắt của Ân Trung dù không có Cố Triều vẫn vô cùng náo nhiệt, mà dường như cũng không ai phát hiện ra chủ bữa tiệc đã biến mất.
Chính cậu cũng không biết bây giờ Cố Triều đang làm gì nữa.
Thu Trì dẫn Ngạn Từ Dương lên tầng hai, đi qua hành lang đầu tiên sẽ có một cánh cửa dẫn ra ban công nhỏ, Lâm Đặng đang khom mình tựa vào lan can nhìn khủng cảnh bên ngoài.
Lâm Đặng mặc bộ váy đuôi cá màu lam, bộ váy bó sát thân thể, khoe ra đường cong hoàn mỹ của cô.
Thu Trì nhìn mấy lần vẫn thấy cô thật sự rất đẹp, nhưng mặc vậy Lâm Đặng không thấy lạnh sao? Thời tiết cuối năm rất lạnh, tuy ở đây không có tuyết rơi như nước ngoài, nhưng trong không khí vẫn mang mùi ẩm ướt đặc trưng, cái lạnh vẫn khiến con người ta phải run lên cầm cập, xuýt xoa hai tay liên hồi.
Con gái vì cái đẹp mà chịu giỏi thật đấy, nếu là cậu thì đã sớm đông thành đá rồi.
Thu Trì tiến lên một bước, muốn đi đến nhắc nhở cô mặc thêm áo, thời tiết lạnh như vậy, ngày mai nhất định sẽ bị cảm mất.
Nhưng Ngạn Từ Dương lại phản ứng còn nhanh hơn cả cậu, y nhanh chóng cởi bỏ áo khoác, tiến lên đẩy cửa bước ra ngoài, khoác nó lên vai Lâm Đặng.
Thu Trì thấy vậy lập tức lùi lại, xem ra chỗ này không còn cần cậu nữa đâu nhỉ.
Thu Trì nhìn hai người họ cong mắt cười tủm tỉm, tỏ vẻ tiểu sinh chỉ có thể giúp hai vị đến đây thôi.
Tiểu Thất nhìn biểu cảm cậu nói: “Thân ái, cậu có biết biểu cảm của mình rất biếи ŧɦái không?”
Thu Trì nghe vậy liền đưa lên miệng ho một tiếng, sau đó ôm Tiểu Thất rời đi, hai tai đỏ lên nói: “Con nít con nôi, chuyện người lớn đừng hiểu biết quá.”
“Có phải thân ái quên Tiểu Thất còn lớn tuổi hơn cậu không?”
“Thế hiện tại bao nhiêu tuổi?”
“…” Tiểu Thất nhìn thân thể “nhỏ bé” của mình, không muốn thừa nhận chút nào, oán hận nói: “Năm, năm tuổi.”
Sau đó nhanh miệng nói thêm: “Nhưng sắp sáu tuổi rồi.”
“Ừm.” Thu Trì gật đầu, “Năm sau đi học được rồi.”
Tiểu Thất: “…”
“Có thể không đi học không? Tiểu Thất nhảy cóc cũng được.” Nghĩ đến vào lớp một phải học đếm học chữ căn bản với một đám con nít, thật sự chịu không nổi.
Cựu hệ thống cảm thấy IQ bị xúc phạm!
“Không được.” Thu Trì dứt khoát từ chối: “Tuổi Trẻ phải từ từ tiến, trôi nhanh quá sẽ không còn vui nữa.”
Tiểu Thất tỏ vẻ chê bai, thầm nói thân ái học tính xấu của Cố Triều rồi.
Thu Trì đang đi đột nhiên dừng lại, cậu nhìn thấy có hai người lạ mặt, một nam một nữ đang lén lén lút lút đi lên lầu. Thu Trì vội vàng núp vào góc khuất ở hành lang, nhìn chằm chằm hai người kia.
“Ai vậy?” Thu Trì nghi hoặc hỏi, bữa tiệc chủ yếu tổ chức ở sảnh dưới, từ tầng hai trở nên sẽ không cho bất kì ai đi lên, chỉ có Lâm Đặng bởi vì là bạn cậu cho nên vệ sĩ mới để cô đi qua.
Tiểu Thất nhìn hai người kia, đột nhiên nói: “Tiểu Thất biết người phụ nữ kia đó.”
Thu Trì kinh ngạc: “Ai vậy?”
Tiểu Thất nói: Người phụ nữ kia là người trong giới showbiz đó. Không nổi lắm, đóng mấy bộ phim nhỏ, bởi vì diễn xuất kém cho nên không tạo nên được tiếng vang gì hết."
“Tiểu Thất biết nhiều ghê.” Thu Trì khen.
Tiểu Thất được khen liền phổng mũi, nói: “Dĩ nhiên rồi, Tiểu Thất chăm chỉ coi ti vi lắm đó nha.”
Thu Trì thấy vậy liền nhéo mũi nó: “Về sau mấy cái này bớt coi lại một chút. Còn nhỏ thì chỉ được xem Doraemon thôi.”
Tiểu Thất xoa mũi bị nhéo, thầm nói nó còn lâu mới thèm xem Doraemon.
Thu Trì lại nhìn hai kia, nói: “Vậy vị còn lại chắc là quản lý hay trợ lý gì đó rồi, họ lên đây làm gì?”
Nhìn gương mặt căng thẳng của hai người họ, Thu Trì đoán bọn họ nhất định sẽ làm việc xấu gì đó, nhưng hai người họ còn chưa kịp lên được tầng hai liền có người cản lại.
Thu Trì thấy vậy liền an tâm, quả nhiên Cố Triều đã sắp xếp người canh gác hết rồi, thế thì không sợ có người lén lút lẻn lên lầu nữa.
Cậu thì không sợ gì, phòng cậu ngoài tranh cũng chỉ có dụng cụ vẽ tranh, nhưng phòng làm việc của Cố Triều thì khác, toàn bộ tài liệu tư mật đều ở trong đó, thậm chí có khi có những tài liệu liên quan đến việc hoạt động ngầm, bị phát hiện Cố Triều nhất định sẽ gặp phiền phức.
Thu Trì đi ra khỏi góc khuất, tiến lên phía trước.
Hai người bọn họ thấy mình bị một người vừa to con lại cao cản lại, vẻ mặt thâm trầm lạnh lùng thì không khỏi sợ hãi. Thu Trì thật sự có chút đồng cảm với họ, đàn em của Cố Triều nhìn bề ngoài thật sự rất đáng sợ, lần đầu gặp họ, cậu cũng bị họ dọa cho nhũn cả chân. Nhưng mà ở lâu, Thu Trì lại cảm thấy họ rất dễ nói chuyện, đôi khi cũng làm ra mấy cái hành động khá đáng yêu.
Thu Trì thấy người phụ nữ kia vì sợ hãi mà núp sau lưng người đàn ông, còn gã lại luống cuống tay chân nói gì đó, hình như là đang giải thích, thậm chí còn móc tiền ra tỏ vẻ muốn mua chuộc.
Nhưng đối tượng là đàn em của Cố Triều đó, được Cố Triều đích thân đào tạo, dĩ nhiên ngoài trừ Cố Triều ra thì chẳng nghe lệnh ai. Vệ sĩ vẫn đứng thẳng lưng, mặt mày không tỏ ra biểu cảm gì, hoàn toàn chẳng để ý chút tiền kia, nhất quyết không cho hai người họ bước qua.
Mãi cho đến khi Thu Trì đi đến gần bọn họ, tay vệ sĩ kia mới thay đổi sắc mặt, cúi đầu thành kính chào cậu và Tiểu Thất một tiếng.
“Cậu Thu. Tiểu Thư.”
“Chào.” Thu Trì cười đáp, nhìn hai người kia rồi nói: “Anh vất vả rồi.”
“Xin chào.” Người đàn ông kia cũng nhìn cậu, muốn tiến lên bắt chuyện thì lập tức bị vệ sĩ chen ngang, biểu cảm của vệ sĩ thành công dọa gã không dám tiến lên thêm nữa.
“Cậu Thu không cần để ý đến họ.” Vệ sĩ nói với cậu.
“Ừm được.” Thu Trì gật đầu, cứ như vậy ôm Tiểu Thất đi tiếp.
Hai người kia lên đây chắc chắn không có ý tốt, cậu nên tránh xa họ thì hơn, nhất là ánh mắt của người phụ nữ kia, ánh mắt hận không thể lột một tầng da của cậu xuống vậy.
Tiểu Thất dĩ nhiên cũng thấy được ánh mắt của cô ta, khi Thu Trì không để ý liền quay mặt lại hướng người phụ nữ làm mặt quỷ.
“Ừm.” Thu Trì gật đầu, cậu cũng cảm thấy như vậy. Cố Triều vừa đẹp trai lại giàu có, chắc chắn không ít người muốn làʍ t̠ìиɦ nhân của hắn.
Thu Trì cảm thấy trong lòng hơi chua, hắn rõ ràng là người đàn ông của cậu. Hôm nay cũng đã công khai quan hệ, tại sao vẫn có người biết vẫn muốn cố chen chân vào vậy chứ? Thấy cậu là hồng mềm dễ bóp vậy sao?
Thu Trì càng nghĩ càng thấy tức, nhưng cậu nén cơn giận trong lòng mà đưa Tiểu Thất về phòng trước sau đó mới quay về phòng của mình.
Nhưng Thu Trì vừa về đến phòng liền bị cảnh tượng bên trong dọa cho hết hồn.
Trong phòng ngủ lúc này đã chất đầy quà, lớn bé có đủ, không biết đã được người làm di chuyển hết lên đây từ lúc nào.
Thu Trì đếm sương sương cũng phải trăm món, trong đó có cả quà của nhóm lớp trưởng nữa.
“Nhiều ghê.” Thu Trì lẩm bẩm, thì ra tư bản tổ chức tiệc sinh nhật sẽ được nhiều quà như vậy. Còn cậu chỉ cần được tặng một chiếc bánh nhỏ đã rất vui rồi.
“Mở hết đống này sẽ mất cả ngày mất.”
Nhưng mà khi nhìn nhiều quà như vậy Thu Trì vẫn cảm thấy rất phấn khích, cậu chưa bao giờ nhìn thấy nhiều quà như thế này.
Đột nhiên điện thoại của cậu vang lên, nhìn hai chữ Cố Triều trên màn hình, cậu lập tức nhận máy.
“Anh.” Thu Trì cười toe toét, ngọt ngào gọi, hoàn toàn quên đi cái cảm giác chua ban nãy.
“Bé cưng.” Cố Triều trầm giọng cười, nói: “Em đang ở đâu?”
“Em ở trong phòng.” Thu Trì nói, sau đó nhìn núi quà trước mặt nói: “Anh ơi, trong phòng nhiều quà lắm luôn đó, em mở ra xem một chút có được không?”
“Dĩ nhiên là được.” Cố Triều nói: “Tất cả đều là của em hết.”
Thu Trì nhíu mày nghiêm túc nói: “Không được, đây là quà của anh mà.”
Cố Triều không nhanh không chậm hỏi: “Bé cưng, anh là của ai nào?”
Thu Trì lập tức đáp: “Dĩ nhiên là của em.”
Cố Triều được nghe Thu Trì nói vậy lập tức sướиɠ tê cả người, bước chân bên dưới lập tức tăng tốc, hắn từ chối toàn bộ rượu người đến mời hắn, nhanh chân lên trên lầu.
“Đúng vậy, anh là của em.” Cố Triều thật sự không diễn tả được sự sung sướиɠ này, nói: “Cho nên đồ của anh chính là đồ của em.”
“Ồ.” Thu Trì không ngờ bản thân lại được dùng câu nói này, cậu hào hứng hỏi: “Vậy đồ của em thì sao?”
Cố Triều lập tức đáp: “Vẫn là của em.”
Thu Trì cực kỳ hài lòng, nhịn không được cười khúc khích mấy tiếng. Cố Triều hạ giọng nói tiếp: “Bé cưng, cúp điện thoại đi nào, anh sắp về đến phòng rồi. Lúc đó ôm em, hôn em có được không?”
“Vâng ạ.” Thu Trì ngoan ngoãn đáp, sau đó nghe lời cúp điện thoại.
Aaaaa! Thu Trì trong lòng vui đến gào thét, cả người đều thấy ngọt ngào.
Thu Trì nhìn những món quà trước mặt, trong lòng càng thêm phấn khởi, dù Cố Triều đã cho phép rồi nhưng cậu vẫn muốn chờ anh về rồi cùng nhau mở hơn.
Đột nhiên Thu Trì để ý một hộp quà nhỏ, ở giữa những hộp quà được làm vô cùng công phu thì chiếc hộp quà này quá mức sơ sài.
Thu Trì tò mò cầm lên, hộp quà chỉ lớn bằng bàn tay cậu, hơn nữa cũng rất nhẹ. Đây không phải quà của hội lớp trưởng hay Lâm Đặng, bởi vì quà của bọn họ cậu đã nhìn qua rồi, tuyệt đối không phải hộp này.
Mở một cái chắc không sao đâu, vẫn còn rất nhiều món khác mà.
Nghĩ vậy Thu Trì lập tức mở lấy nắp hộp ra, mắt vừa nhìn thứ được đựng bên trong cậu ngay lập tức đứng hình.
Bên trong hộp quà đều là những gói nhỏ hình vuông, ước chừng hai mươi cái. Thu Trì đã trải qua ân ái sao sao có thể không biết cái này là cái gì, gương mặt không khỏi nóng lên.
Là tên điên nào đem tặng bαo ©αo sυ vậy? Còn tặng đến hai mươi cái!? Thu Trì đỏ mặt gào thét.
Cánh cửa phòng lúc này chầm chậm mở ra, Thu Trì nghe tiếng cửa mở lập tức hoảng loạn, đem toàn bộ bαo ©αo sυ nhét vào trong túi áo.
Góc ngoài lề:
Diệp Tu: Đây là hàng cao cấp, mỏng cực kỳ, đeo vào cảm giác như không đeo.
Cố Triều hài lòng gật đầu: Tạm thời không tính sổ với cậu.
Thu Trì: Diệp Tu am hiểu thật đấy, tôi muốn tố cáo anh với thư ký Trần!
Lâu rồi mới cập nhật app, tui thấy app có nhiều tính năng mới lắm á, có mở nhóm fan và đặt tên fan luôn.
Mọi người có muốn tôi mở nhóm fan không? Nếu muốn thì mọi đề xuất tên nhé, để mọi người cùng giao lưu. Tôi sẽ cố gắng cùng lên giao lưu với mọi người khi có thời gian rảnh rỗi. (๑╹◡╹๑)ノ♬
Chúc mọi người nghỉ lể vui vẻ (ΘεΘʃƪ)