[Hệ Thống Xuyên Thư] Sau Khi Xuyên Qua Nam Chính Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Tôi

Chương 130




Trong lòng Thu Trì không quá bận tâm về Lý Nhã, hơn nữa nhìn Tiểu Thất không ừ hử gì thì cậu nghĩ mọi chuyện vẫn nằm trong tầm có thể kiếm soát được.

Thu Trì tự nhận mình ngoài vẽ ra thì đầu óc không quá thông minh, hành tích học tập không phải là quá xuất sắc, học bổng lấy được cũng nhờ tài năng vẽ tranh của cậu. Cho nên có thể nói, ngoài vẽ ra thì Thu Trì cùng lắm làm mấy công việc tay chân chạy vặt mà thôi, mấy thứ suy nghĩ bày mưu tính kế gì đó cậu thật sự làm không nổi.

Cho nên khi thấy Tiểu Thất ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bảo mẫu mới, cậu mới thở phào nhẹ nhõm đôi chút.

Việc Lý Nhã tự rời đi, nếu Tiểu Thất không ý kiến gì vậy Thu Trì cũng sẽ không có ý kiến.

Rất nhanh Thu Trì liền ném vụ này ra sau đầu, cậu trước tiên phải lấp đầy cái bụng rỗng này đã, phải lấy lại toàn bộ sức lức mà hôm qua bị Cố Triều bào mòn.
Bữa trưa giải quyết rất nhanh, Thu Trì sau khi ăn xong thì muốn lên lầu ôn tập một chút, dù sao mai bắt đầu thi rồi, nghĩ lâu như vậy rồi, ôn được bao lâu thì hay bấy nhiêu.

Thu Trì không nghĩ đến việc lấy học bổng, bởi vì nguyên chủ có quá khứ bỏ học hơn cả tháng, hạnh kiểm chắc chắn không đủ để lấy học bổng. Cậu bây giờ chỉ muốn nhanh tốt nghiệp.

Chỉ khi tốt nghiệp rồi, cậu có thể đi làm, có tiền rồi cậu sẽ trả số tiền mà Cố Triều đã thay đổi thay cậu đóng kia.

Cố Triều tuy nói sẽ nuôi cậu, muốn cậu ỷ lại vào hắn, nhưng cậu lại không có suy nghĩ sẽ dựa vào tiền hắn để sống cả đời, so với dựa vào Cố Triều, Thu Trì muốn tự mình trưởng thành, tự dựa vào chính mình.

Thu Trì tự biết bản thân với Cố Triều như gà muốn sánh vai cùng phượng hoàng, địa vị của cả hai quá cách biệt.
Người ta nói tình yêu thì không phân biệt địa vị hay giới tính, Thu Trì biết nhất định Cố Triều cũng sẽ không để ý đến những vấn đề này.

Nhưng Thu Trì lại rất để ý, cậu không muốn khi tất cả mọi người biết quan hệ của cả hai sẽ bị chỉ trích, nói rằng cả hai không hợp.

Để có thể đứng kế bên cùng Cố Triều sánh bước về sau, Thu Trì cảm thấy bản thân càng phải nổ lực nhiều hơn. Nếu cậu có thành tựu, sẽ không ai nói hai người khác biệt nữa.

Vì thế Thu Trì càng quyết tâm học tập thật tốt, tuyệt đối không uổng phí số tiền mà Cố Triều đóng cho cậu. Thời gian cũng chỉ nửa năm nữa thôi là cậu tốt nghiệp rồi.

Thu Trì ý chí hừng hực ngồi vào bàn học bài, Cố Triều ngồi làm việc ở bên cạnh, còn Tiểu Thất ăn xong thì được bảo mẫu ôm đi ngủ trưa.
Trẻ con thì phải ngủ trưa đúng giờ, Tiểu Thất rất buồn bực vì không thể nói ra tuổi tác thật.

Hôm nay sinh viên đều đang ở trường luyện thi, còn Thu Trì vì giữa đường bị thương nên đặc cách ở nhà tĩnh dưỡng.

Dù sao cậu xuất viện cách ngày thi chỉ còn một ngày, cho nên có đến cũng chẳng ôn được bao nhiêu, chẳng thà ở nhà vừa nghỉ ngơi vừa ôn bài.

Mà cho dù cậu có bỏ thi đi chăng nữa thì chỉ cần còn Cố Triều ở đây thì cho hiệu trưởng thêm mười lá gan thì cũng chả dám đánh rớt cậu.

Thu Trì hoàn toàn không biết vì chuyện mình bị tấn công vừa rồi mà Cố Triều gần như rút lại toàn bộ vốn đầu tư cho nhà trường, nếu không phải Thu Trì còn đang đi học ở đó thì một cắc hắn cũng chả muốn bỏ vào.

Hắn dù sao cũng không phải nhà từ thiện, nếu không có lợi thì không cần phải bàn bạc gì thêm nữa.

Thu Trì ôn luyện cả buổi chiều, giữa chúng tôi gặp đề khó thì dứng lại, suy nghĩ cả mười phút cũng không biết giải thế nào. Giải một hồi, Thu Trì phân vân giữa A và B, sau khi tính qua thì cuối cùng cậu quyết định chọn A thì đột nhiên có một bàn tay vươn ra chỉ vào đáp án B.

“Câu này.”

Thu Trì khẽ giật mình quay qua nhìn chủ nhân của cánh tay, chỉ thấy Cố Triều ôn nhu nhìn cậu cười thật dịu dàng.

Cố Triều cho rằng cậu không hiểu thì bắt đầu giải bài tập cho cậu.

“Nếu kéo điểm a qua cắt ngang b và f thì sẽ ra công thức tính tổng.” Giọng hắn trầm ấm, giảng bài chậm rãi lại dễ hiểu.

Thu Trì ban đầu còn nhìn hắn giờ đây cũng chú tâm vào bài giảng, cuối cùng cũng nhận ra điểm sai trong đáp án của mình.

Thu Trì sau khi giải rồi liền chọn câu A, ánh mắt nhìn hắn càng thêm khâm phục.

“Anh lợi hại quá.” Thu Trì không tiết lời khen, đồng thời hai mắt cậu sáng lên, phải rồi thiên tài không phải ngay kế bên cậu hay sao?

“Lúc trước khi anh còn đi học chắc chắn rất nổi tiếng.”

Vừa đẹp trai lắm tiền nhiều của lại còn thông minh, tiêu chuẩn con nhà người ta như thế này, không nổi tiếng mới là lạ.

Cố Triều đưa tay sờ cằm, sau đó nói: “Anh không học đại học.”

Nét mặt Thu Trì thoáng chút ngạc nhiên, sau đó cậu chợt nhớ ra, khoảng thời gian còn là học sinh của Cố Triều rất khó khăn, lúc học lớp mười hai gia chủ Cố gia đời trước qua đời, trong nhà liền loạn lên, đối nội đối ngoại gay gắt, Cố Triều có thể thuận lợi tốt nghiệp cấp ba đã là tốt lắm rồi, căn bản không có thời gian học đại học.

Thu Trì nhận ra mình vừa rồi khiến Cố Triều khơi lại quá khứ không vui vẻ của hắn, liền sửa chữa: “Nhưng anh lại làm được bài của sinh viên đại học, thật lợi hại.”

Cố Triều không hiểu tại sao chỉ giải mấy bài tập như vậy Thu Trì lại thấy hắn lợi hại, nhưng thấy sự ngưỡng mộ trong mắt cậu hắn cảm thấy rất không tồi.

“Mấy bài này không phải chỉ cần vận dụng công thức là ra sao?” Cố Triều nói: “Mấy công thức này lúc còn đi học cấp ba, anh học chán rồi.”

Thu Trì: “?!”

Thu Trì mở to mắt nhìn Cố Triều, biểu cảm không thể tin được.

Đây là câu mà con người có thể nói ra à? Thu Trì rất muốn thay mặt toàn thể sinh viên đại học đánh Cố Triều thành đầu heo.

Nhưng cậu đánh không lại! Đáng hận!!

Quên đi, người ta là học sinh giỏi, học sinh dốt như cậu không thể so sánh được.

Thu Trì lại cắm mặt vào ôn thi, không thèm để ý Cố Triều nữa.

Năm cuối cùng của đại học thi cử rất nặng nề, dù là ngành nào cũng không tránh khỏi cái cảm giác nghẹn thở khi nhắc đến thi cử.

Thu Trì trước kia đã trãi qua cảm giác này một lần, nhưng vẫn cảm thấy có phần lo sợ khi đi thi.

“Tiểu Trì.” Cố Triều đột nhiên lên tiếng khiến cho cậu khẽ giật mình, cả người đã căng thẳng nay càng thêm căng cứng.

“Gì vậy?” Thu Trì ngẩn đầu nhìn hắn.


“Hôm nay để hai ba người bọn họ đi theo em vào phòng thi.” Cố Triều vừa nói vừa chỉ ra phía sau, cậu đưa mắt nhìn theo cả người lập tức cứng đờ.

“Không được đâu!” Thu Trì kịch liệt phản đối. Ba người đứng đằng sau một thân áo vest đen chỉnh tề, mặt đeo kính râm, cả ba giống như đúc từ một khuôn ra vậy, treo một biểu cảm y hệt nhau, còn cái aura “ta đây chính là xã hội đen” kia, rất là dọa người.

Đem theo họ vào phòng, Thu Trì sợ không chỉ bản thân không tập trung làm bài được mà cả phòng đến cầm bút cũng không dám cầm.

Hơn nữa Thu Trì để ý, người lần trước đi theo cậu kia không có trong ba người này.

“Sẽ dọa mọi người trong phòng thi mất.” Thu Trì kiên quyết từ chối.

“Không được.” Cố Triều nắm lấy tay cậu, nói: “Lần như lại xảy ra chuyện thêm một lần nữa, anh sẽ điên mất.”

“Ngoan, bé cưng nghe lời anh có được không.”

Thu Trì quả nhiên mềm lòng, hơn nữa mọi việc hắn làm đều là vì lo cho cậu, Thu Trì không thể nổi giận với hắn, nhưng cậu cũng không muốn ba người kia đi theo mình.

Lần trước chỉ một người thôi đã khiến cậu nổi tiếng nhất trường đại học rồi, lần này tăng gấp ba lần, độ nổi tiếng khỏi phải bàn, nhưng dù thế nào như vậy cũng quá mức phô trương.

“Nhưng mà, sẽ dọa mọi người trong phòng thi mất.” Thu Trì lí nhí nói.

Cố Triều đưa mắt nhìn ba đàn em ờ phía sau, hắn trầm tư trong giây lát sau đó ra hiệu cho ba người kia đi ra, cuối cùng dùng ánh mắt thỏa hiệp nói: “Vậy một người thôi có được không?”

Bàn tay hắn sờ loạn trên đầu cậu, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên đầu, nói: “không cần theo em vào phòng thi, nhưng họ sẽ luôn đi theo bên cạnh em khi em ở bên ngoài. Có được không?”

“Hừm~” Thu Trì suy nghĩ một chút rồi đồng ý, một người dù sao vẫn đỡ hơn ba người, “Vâng.”

“Ngoan lắm.” Cố Triều cười híp mắt, “Vậy anh sẽ đổi người theo em.”

“Ai vậy ạ?”

Cố Triều hằng giọng nói một cậu vào đi, ngoài cửa liền xuất hiện một bóng hình, Thu Trì liếc mắt liền lập tức nhận ra, cậu kinh ngạc thốt lên: “Anh Tề?”

Cố Triều nói: “Một mình cậu ta mạnh bằng ba bốn người, cậu ta đi theo em, anh càng yên tâm hơn.”

“Nhưng…” Thu Trì nhìn Tề Kiệt, đã lâu không gặp nhưng hình như Tề Kiệt đã gầy đi không ít, da dẻ có phần lạnh nhạt, hơn nữa trên mặt còn có không ít vết bầm xanh tím, cả con mắt bên trái đều phải băng lại, tuy không ảnh hưởng quá nhiều đến nhan sắc nhưng vết bầm to bên khéo miệng kia vẫn rất rợn người.

“Nhìn anh ấy không ổn lắm.” Thu Trì nói.

Không đợi Cố Triều lên tiếng, Tề Kiệt đã nói: “Tôi không sao. Tôi sẽ bảo vệ cậu Thu thật tốt.”

Cố Triều trên mặt lộ ra biểu cảm hài lòng, hắn vỗ nhẹ lên lưng Thu Trì, khẽ nói: “Đi thi thôi, anh đi với em.”

Thu Trì gật đầu không nói gì đi theo sau hắn, Tề Kiệt đi phía sau cậu, thi thoảng cậu vẫn ngoái đầu lại nhìn anh, biểu cảm lo lắng không thôi.

Còn Tề Kiệt vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước, phớt lờ đi ánh mắt của cậu, ánh mắt ánh đen sẫm, biểu cảm trên khuôn mặt man mác buồn.

Xe chở Thu Trì đến trường, cậu cùng Tề Kiệt liền xuống xe, Cố Triều trước khi đi còn cố ý dặn dò cậu: “Bé cưng, tan học anh sẽ cho người đến đón em, đừng đi lung tung, cũng đừng giúp đỡ ai nhé.”

Không đợi Thu Trì phản ứng, Cố Triều nhấn mạnh: “Nếu có ai đó cần giúp đỡ, em có thể nhờ người khác, đừng tự mình đi xem, không được hóng hớt, biết chưa?”

Thu Trì không hiểu ý Cố Triều, nhưng khi nhìn vẻ mặt nghiêm túc trên mặt hắn, Thu Trì chỉ có thể gật đầu.

“Em biết rồi.”

Lúc này Cố Triều mới hài lòng thả cậu ra, trước khi đi, còn nhìn Tề Kiệt với ánh cảnh báo, thấp giọng dặn dò: “Để mắt đến em ấy.”

Tề Kiệt rũ mắt gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”

Sau khi dặn dò ổn thỏa, Cố Triều lập tức lái xe rời đi, nhưng anh không hề đến công ty như mọi ngày mà quay đầu xe đi đến một nơi khác.