Lăng Thanh Huyền đến đại lí game chuyển tiền vào thẻ. Cô nhìn tài sản tích lũy chậm rì rì của mình, thật muốn đem kho tàng trong không gian ném vào ngân hàng.
【Ký chủ, cứ từ từ, đừng gấp ~】
Ngươi thấy bổn tọa gấp lắm sao?
【Ờ... Không gấp.】
Trình Kỳ đứng bên ngoài chờ một lát, thấy cô bước ra, cười nói: "Không ngờ lại gặp cô ngoài quán net. Cô tới tra tư liệu học tập à?"
Đại lý game cùng ngân hàng ở cạnh nhau, Trình Kỳ không biết cô đi đổi kim tệ, mà nhìn vào trang phục của Lăng Thanh Huyền để đoán.
Là kiểu học sinh ngoan tiêu chuẩn, tiết kiệm tiền. Đi quán net chắc là vì không có máy tính để tra tư liệu học tập.
Trình Kỳ thầm đau lòng cho cô bé này.
"Thư viện trường có phòng máy vi tính, tôi có thẻ này. Bình thường tôi chẳng bao giờ xài, cho cô mượn. Tôi về trường trước. Hôm khác gặp lại ~"
Lăng Thanh Huyền: ...
Bổn tọa nhìn giống loại con gái cần cù học tập lắm sao?
【Đây chắc là... thể chất học sinh giỏi.】
Lăng Thanh Huyền cất thẻ lại, chờ lần sau gặp trả co anh ta là được.
Đứa nhỏ này nhân phẩm không tệ.
'Cạch'
Cô gái đi ngang qua làm rớt ví tiền, thẻ rơi xuống đất. Lăng Thanh Huyền sẵn tay nhặt lên, nhìn sơ qua.
Bàn tay trắng trẻo, múp míp của cô gái hơi mất tự nhiên mà nắm lại, đầu cúi xuống, nhìn không rõ biểu cảm.
"Của cô à?" Lăng Thanh Huyền đưa qua.
"Cảm... cảm ơn." Cô gái thật cẩn thận nhận lấy, hơi ngẩng đầu lên. Đôi mắt nhút nhát như hamster lập tức nhìn xuống đất: "Bạn học, cậu... cậu thật xinh đẹp."
"Cô cũng rất đáng yêu." Lăng Thanh Huyền đối với người khen mình cũng không keo kiệt chút nào mà khen lại.
Cô gái lần nữa gật đầu nói cảm ơn, đi vào đại lý game.
Lăng Thanh Huyền đi chưa được mấy bước đã nghe bên trong truyền đến âm thanh.
Không thể nào...
Cô bước vào xem thử. Cô gái lúc nãy té xỉu trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt.
Ồ, trong ví tiền cô bé này có thẻ tài khoản game, chắc có không ít kim tệ đâu nha.
【Ký chủ, có phải chúng ta nên đưa người đến bệnh viện không? Mỗi ngày một việc thiện nha!】
Lăng Thanh Huyền rút linh kiếm ra.
Ngươi có để ý nếu bổn tọa ngự kiếm không?
【CÓ!!! Xin ngài mau thu kiếm lại đi! Bệnh viện ở gần đây thôi.】
Lăng Thanh Huyền bất mãn thu kiếm lại, nâng cô gái kia lên, dựa theo chỉ dẫn của ZZ mà đi đến bệnh viện gần nhất.
Sinh viên năm hai, ngành Kỹ Thuật, đại học Lâm Giang - Bạch Tích Khê.
Lại chung trường. Thật đúng là trùng hợp.
"Hàn Hi, sao con không chịu nghe mẹ khuyên vậy hả? Có thể hồi phục, chỉ cần con phối hợp trị liệu..."
"Trị không hết."
Giọng nói của chàng trai êm tai như tiếng đàn Cello, từng chữ du dương, chọc vào lòng người.
Trái tim Lăng Thanh Huyền khẽ rung động, nhìn về phía phát ra giọng nói kia.
Vì phòng bệnh thường không đủ giường nên mượn tạm một giường ở đây. Hai giường bệnh chỉ cách nhau một chiếc rèm trắng. Giọng nói chính là truyền tới từ bên kia.
Trời ngả về chiều, từng mảng ánh sáng cam chiếu lên rèm cửa. Trên giường bệnh, một chàng trai ngồi dựa lưng lên gối.
Eo lưng thẳng tắp, dáng người thon dài, mái tóc thẳng mềm không chút lộn xộn, lông mi cong vút hơi lay động, dưới sóng mũi cao là đôi môi mỏng khẽ mím.
"Hàn Hi!" Người phụ nữ đứng bên kia dường như tức giận đến toàn thân phát run: "Con thật hết thuốc chữa rồi!"
Rèm bị kéo mạnh ra, một phụ nữ tầm 40 tuổi, mặc trang phục công sở, trông có vẻ bảo dưỡng rất kỹ càng, cầm văn kiện trong tay.
Thấy Lăng Thanh Huyền ngồi bên giường bệnh phía ngoài, người phụ nữ chỉ cau mày, không nói gì đi ngang qua.
'Bộp!'
Bên kia rèm truyền đến sách vở rơi xuống đất. Hình như chàng trai đang trút giận. Lăng Thanh Huyền thấy lưng hắn cong xuống, một tay che trán.
Bóng chàng trai hơi run rẩy, đong đưa theo ánh nắng.
Trong lòng khó chịu, cô muốn lên tiếng nhưng vẫn kiềm chế lại.
Cô lấy điện thoại ra, bấm vào một số liên lạc.
Vài giây sau, tiếng chuông vang lên bên kia rèm.
Chàng trai lục lọi, tìm được điện thoại rồi ấn tắt.
【...】Ký... ký chủ lần đầu bị từ chối. Kíƈɦ ŧɦíƈɦ!
Bão tố trong tưởng tượng của ZZ không kéo đến. Ánh mắt Lăng Thanh Huyền chỉ nhàn nhạt. Cô gọi lại lần nữa.
Chàng trai như chợt nghĩ đến điều gì đó, nhìn chằm chằm điện thoại một lúc lâu. Bắt máy.
"Sư phụ."
Như nước mùa xuân tí tách rơi trên nền đá, va chạm nho nhỏ lại làm lòng người say đắm.
Chàng trai hơi há hốc miệng, một lúc lâu sau mới tìm về được thanh âm của mình.
"Đồ... đồ nhi?"
Giọng nói xuyên qua loa di động, truyền vào tai, như thể mang theo cả dòng điện.
Hàn Hi nắm chặt điện thoại, hoàn toàn không nghĩ tới cô mới xin số không lâu thì đã gọi tới.
"Em... không phải đang đi học sao?"
Lăng Thanh Huyền thấy hắn vẫn đang cong lưng, tay che trán, một tay khác cầm điện thoại.
Cô nhẹ nhàng nói: "Không. Nhớ anh."
Tay chàng trai dời khỏi trán, lưng từ từ thẳng lên. Hắn quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngữ điệu hơi mơ hồ: "Vừa rồi nghe không rõ."
Chắc là tín hiệu có vấn đề. Đồ đệ nhỏ sao có thể nói mấy lời này với hắn được.
Giọng nữ trong trẻo vờn quanh tai, truyền vào não, mang theo tê dại.
"Đang nhớ anh."
【...】*che mặt-ing* Xấu hổ quá đi! Ký chủ, sao ngươi có thể dùng vẻ mặt đứng đắn như vậy mà nói lời âu yếm chứ?!
Chàng trai mấp máy môi, không biết nên tiếp lời như thế nào.
Bộ não có thể xử lý số liệu nhanh như chớp, lúc này lại đồng loại chết máy.
Chỉ là đã không thấy nhau gần một tiếng rồi, hắn cũng có hơi nhớ.
Nhưng hắn không thể nói vậy được.
"Sư phụ." Cô gái ở đầu dây bên kia dường như hiểu rõ hắn đang phân vân, không biết phải trả lời như thế nào, nhàn nhạt nói tiếp.
"Có phải anh thấy em rất tùy tiện, lại nói những lời như vậy mới một người chưa từng gặp mặt? Dù sao trên diễn đàn cũng đầy phốt của em."
Ban đầu, Hàn Hi cho rằng đồ đệ nhỏ nhà mình cũng giống như ID của cô: mềm mại, đáng yêu. Không ngờ lúc nói chuyện và vượt phó bản lại chứng kiến sự mạnh mẽ và thực lực của cô.
Bây giờ, nghe thấy giọng nói qua di động, thật đúng như hắn thường tưởng tượng, rất có cá tính. Thật giống như hắn đang nằm mơ vậy.
Nghe thấy đồ đệ nhỏ nói vậy, hắn vội vàng nắm điện thoại bằng cả hai tay: "Không phải."
Thậm chí hắn còn liên tục lắc đầu.
"Đồ nhi, thế giới mạng là một thế giới không có thực. Có thể sư phụ cũng không tốt như trong tưởng tượng của em. Em không cần nhớ sư phụ. Chỉ cần em không nghỉ game, mỗi ngày sư phụ sẽ online đến bên em."
Có lẽ trong khoảng thời gian dài, lần đầu tiên nói nhiều như vậy, hắn có chút không quen.
Ngữ điệu của hắn vô cùng nghiêm túc, cứ như một thầy giáo thật thụ đang dạy dỗ học sinh của mình
Lăng Thanh Huyền chọc chọc drap giường, ánh mắt lạnh lùng nhìn không chớp mắt vào nhất cử nhất động của bóng người bên kia rèm.
Muốn nhéo má.
【Ký chủ, kéo rèm lên không phải được rồi sao ~?】
Muốn nhéo má heo của ngươi.
【E hèm. Nếu ký chủ muốn, ZZ sẵn lòng hi sinh đôi má heo của mình.】
Bổn tọa nói vậy thôi. Đừng tin là thật.
【...】Mỗi ngày đều đùa bỡn bé heo.
Chàng trai thấy thiếu nữ đầu dây bên kia mãi không đáp lại, tưởng giọng điệu của mình có vấn đề, làm đồ đệ nhỏ nhà mình tức giận.
"Đồ nhi?"
===========================================================================
Một con cẩu độc thân ngồi edit cơm chóa.
Anh chị cứ tiếp tục đi, em thích lắm.
Một điểm mà mình rất thích ở Lăng Nhi là chị nhà chẳng bao giờ ngại nói lời yêu thương đâu, miệng ngọt hơn khối anh lady killer ấy chứ =3=