Sau khi trải qua mấy ngày hành quân bôn ba mệt mỏi, rốt cuộc bọn họ cũng về tới Vương thành Uruk.
Vãn Vãn đương yên vị trên xe ngựa, dõi mắt nhìn mười mấy tòa thành xa hoa quen thuộc san sát nhau, còn có cung điện dát vàng sừng sững uy nghiêm, bấy giờ nàng mới để ý Uruk phồn hoa thịnh vượng đến mức nào.
Mới vừa tiến vào trong thành, liền thấy vô số dân chúng trên tay cầm hoa tươi, cao giọng hô vang: "Vương và Vương phi đã trở về rồi, Vương đã trở về rồi.."
"Quái vật đã bị Vương anh dũng giết chết.."
"Vương là vị anh hùng vĩ đại của chúng ta.."
Trên mặt ai nấy đều là nụ cười vui sướng cùng cung kính, bọn họ sôi nổi dâng hoa thắm đặt lên thành xe sau đó đồng loạt quỳ xuống.
"Hoan nghênh Vương và Vương phi trở về thành.."
Cảnh tượng này trước nay ở thành Uruk quả thực hiếm có khó tìm. Vãn Vãn đứng lên phất phất tay với dân chúng.
"Mọi người mau đứng lên đi! Sau này mọi người có thể đi khu rừng phía Đông hái thuốc và khai thác tinh thạch được rồi."
"Thật sự là tốt quá!"
"Đa tạ Vương và Vương phi chiếu cố.."
Cứ thế một đường đi tới Vương cung, Raffith vội vàng đem theo thị nữ chạy ra nghênh đón nàng.
"Vương phi, cuối cùng người cũng đã trở lại.."
"Raffith à! Ta nhớ ngươi muốn chết!" Vãn Vãn vòng tay ôm chặt Raffith đầy nồng nhiệt.
Mấy ngày qua nàng sống khổ cực như tù nhân vậy, rời xa Vương cung quả thật vất vả muốn chết!
* * *
Đảo mắt đã mấy ngày trôi qua, hình như Gilgamesh rất bận rộn, đại khái là hắn phải giải quyết nốt mấy chuyện chính sự tồn đọng vừa rồi.
Lúc trời vừa chạng vạng, Raffith đã đổ nước nóng đầy ắp cái bồn tắm xa hoa, hơi nước ấm áp mang theo mùi hương tinh dầu thơm nức mũi. Vãn Vãn thư thái ngâm mình, cảm giác làn da bị tàn phá mấy ngày qua cũng phục hồi ít nhiều, mệt mỏi khắp người đều biến mất gần hết.
"Vương phi, tinh dầu hết rồi, người chờ một lát để nô tỳ đi lấy." Raffith vừa xoa bóp vai cho Vãn Vãn xong liền nói.
"Đi đi!" Vãn Vãn lười biếng dựa vào thành bồn tắm mơ màng buồn ngủ.
Một lát sau có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, Vãn Vãn tưởng Raffith đã trở lại, nàng không thèm mở mắt chỉ nhẹ giọng sai bảo: "Raffith, bóp vai cho ta tiếp đi."
Đối phương lại không cất tiếng trả lời, chợt trên vai truyền đến xúc cảm ấm nóng. Vãn Vãn cảm giác có người đang ve vuốt mơn trớn đầu vai mình, giật mình hoảng hồn mở to mắt, tức khắc liền thấy được khuôn mặt tuấn mỹ quen thuộc.
"Anh!" Vãn Vãn lắp bắp: "Sao, sao tự nhiên anh lại xuất hiện ở đây?"
"Mấy ngày nay không được nhìn thấy em, cho nên hôm nay mới qua đây thăm em một chút." Trong mắt Gilgamesh lúc này tràn ngập ý cười, dường như chọc ghẹo nàng là sở thích của hắn vậy.
Vãn Vãn mất tự nhiên xịch xịch thân mình, nàng cảm nhận được rõ ràng cái ánh nhìn nóng cháy của hắn xuyên qua mấy cánh hoa đương lững lờ trôi mà lướt xem từng tấc từng tấc da thịt trắng nõn của nàng.
"Anh ra ngoài trước đi!"
"Eliya, em đuổi bổn vương?" Hắn nói đoạn dùng lực mơn trớn bả vai nàng mạnh thêm một chút.
"Đau.." Vãn Vãn ngước khuôn mặt tuyệt sắc câu nhân lên nhìn Gilgamesh, trong đôi mắt long lanh lai láng tựa biển hồ kia chỉ phản chiếu duy nhất bóng hình hắn.
Gigamesh chợt cảm thấy yết hầu khát khô, lội xuống nước ghì chặt thân thể mềm mại, trao nàng nụ hôn nồng nhiệt khát khao.
"Ưm.. Anh.. Đừng.. Đừng làm ở chỗ này.." Cánh môi Vãn Vãn đã bị lấp kín mít, chỉ có thể phát ra mấy thanh âm đứt quãng.
Gilgamesh bị mấy động tác giãy giụa yếu ớt như mèo con của nàng làm cho hưng phấn không thôi. Nhưng vì không muốn chọc giận ái phi nhà mình, đành phải bế nàng lên nhanh chóng đi đến cái giường rộng lớn xa hoa.
Thiếu nữ ấy không một mảnh vải che thân, làn da trắng trẻo mềm mại tựa mỡ đông, đang ngoan ngoãn nhu thuận nằm trong vòng tay bá đạo chờ được chăm sóc. Hắn cẩn thận thay nàng lau khô da thịt ướt át, phải nói đây là một loại tra tấn vừa ngọt ngào lại vừa tàn khốc day dứt nhất hắn từng phải chịu.
Sau khi cơ thể Vãn Vãn vừa hơi khô ráo, Gilgamesh liền nhào qua như hổ đói, đè nàng lăn qua lộn lại cả đêm.